“Tỷ tỷ,” Trần Ngư nhìn bộ dáng bị kinh hách kia của nàng, dùng một tay nhỏ sạch sẽ khác của mình vỗ đầu nhỏ của mình một chút, rút rút khóe miệng bất đắc dĩ nói: “Chỉ có chút vật nhỏ như vậy, có thể làm gì tỷ a!?” Thực là, tỷ thình lình kêu lên một tiếng, thiếu chút nữa khiến nàng kêu ra tiếng.
Nhìn Trần Ngư như vậy, Trần Yến mặt “Đằng” hồng một chút, cũng có chút ngại ngùng, cảm thấy mình vừa rồi quá kinh hoàng có chút kỳ quái. “Đều trách muội, nói cũng không nói một tiếng đã thả lên tay ta, ta cảm giác được có con gì ở trong lòng bàn tay ta liếm, ta mới bị hù sợ!” Trần Yến giận dữ lườm nàng một cái, giải thích thất thố của mình.
“Khanh khách…,” Trần Ngư thấy bộ dáng Trần Yến rốt cục có chút hoàn hồn, quyết định không ngừng cố gắng, “Oa, cá nhảy,” Thấy bóng dáng đột nhiên nhảy ra lại nháy mắt biến mất ở trong bùn đen, Trần Ngư lộ ra tiếng kêu kinh ngạc.
“Cá này rất khó bắt,” Trần Yến cũng bắt đầu toàn tâm cùng Trần Ngư, vẻ mặt cũng trở nên càng thêm nghiêm túc.
“Ai nói, muội có thể bắt được, khanh khách, tỷ tỷ, buổi tối chúng ta có đồ ăn ngon,” Trần Ngư thực sự tinh quái nháy mắt mấy cái, đưa ra mấy bình trúc trong giỏ trúc….
“Ngư nhi, muội muốn làm gì?” Trần Yến xem bộ dáng kỳ lạ lập dị của nàng, nhịn không được hỏi, nhưng không có ngăn cản. Nàng biết, mấy thứ thay đổi trong nhà đều là bởi vì Trần Ngư mạc danh kỳ diệu cố sức tìm mới ra, còn kiếm bạc, cho nên chỉ là hiếu kỳ, không có muốn ngăn cản.
“Tỷ tỷ, giúp muội,” Trần Ngư đem bình đưa cho nàng, cười tít mắt chỉ nơi bùn ghềnh nào đó nói: “Xem, nơi này có cái động, đem bình để ở bên cạnh cái động này, những con cá nhảy ngu ngốc này sẽ nhảy vào,”
“Sẽ sao?” Nhìn bình bị nhét tới trong tay, Trần Yến chần chờ một chút sao đó cứ dựa theo biện pháp của Trần Ngư đi làm, chỉ chốc lát sau, hai người đã đem bình đều ấn tại trong bùn ghềnh.
“Được rồi, chờ một lát chúng ta lại đem bình lấy ra,” Trần Ngư vỗ vỗ tay nhỏ đen tuyền, đắc ý hả hê nói: “Tỷ tỷ, chúng ta mò một chút bùn ghềnh này đi, nói không chứng có cái gì ăn ngon,”
“Nhưng là…,” Trần Yến chần chờ một chút, đầu óc còn đang hồi tưởng lại cảm giác ghê tởm vừa rồi kia, có chút mâu thuẫn nói: “Ngư nhi, cũng không biết bên trong có cái gì, vẫn là không cần đi!?”
“Tỷ tỷ, tỷ xem cá nhảy sống ở địa phương tối đen này, người khác vừa nhìn chỉ cảm thấy nó rất ghê tởm, nhưng là chờ rửa sạch sẽ, nếm được hương vị, mới biết được nó bao nhiêu mỹ vị. Cho nên đâu, tỷ tỷ, cái chuyện gì cũng không thể chỉ xem bề ngoài, phải hướng vào sâu sắc nghĩ mới đúng,” Trần Ngư có ý ám chỉ khác nói.
“Ví dụ đâu?” Trần Yến không phải đần độn, giống như cũng hiểu được ý tứ trong lời nói của nàng.
“Tỷ tỷ, tỷ không cần không vui nữa, nhìn tỷ không vui vẻ, Ngư nhi cũng không cao hứng,” Trần Ngư thấy nàng phát hiện, cũng không ẩn tàng, trực tiếp dùng tay nhỏ bẩn thỉu dơ dáy kéo nàng tay, bĩu môi ai oán nói: “Người ta không biết tỷ tỷ tốt, tỷ tỷ cần gì phải thương tâm, tỷ tỷ không cao hứng, vừa lúc để cho người ta vui vẻ. Nếu muốn cho người ta không vui vẻ, tỷ tỷ nên sống so với bọn họ tốt hơn, để bọn họ đố kỵ, không cao hứng, tỷ tỷ, tỷ nói đúng hay không?” Câu hỏi han sau cùng kia, Trần Ngư là nghiêng đầu, rất hồn nhiên cùng khả ái hỏi.
“Này…,” Trần Yến bước chân lảo đảo một chút, đầy mặt không dám tin, nàng biết hành vi cổ quái của Ngư nhi hôm nay là vì khuyên giải mình, chỉ là… Nàng mới chỉ có sáu tuổi, ngay cả nương cũng không nghĩ tới chiếu cố tâm tình của mình, nàng lại nghĩ đến, làm cho nàng nhịn không được hồng hốc mắt, duỗi ngón tay đen tuyền ra tróc trán Ngư nhi, nũng nịu mắng: “Vẫn là muội này cái tiểu xảo quyệt nhiều chuyện, tại sao chuyện gì gây sức ép đều có phần của muội vậy?”
“Tỷ tỷ,” duỗi tay sờ trán bị điểm đén của mình, hoàn toàn quên mất tay nhỏ của mình là đầy bùn đen, một cái này, càng bị bẩn. Đúng lúc nàng đang ngạo kiều muốn kháng nghị, thì nghe thấy Trần Yến xì cười một tiếng, sau cùng nhịn không được lớn tiếng cười lên, ngay cả nước mắt cũng chảy ra.
“Tỷ tỷ, tỷ chán ghét!” Trần Ngư thấy nàng cười vui vẻ như vậy, giống như hoàn toàn tiêu tan uất ức trong lòng, trong lòng thoáng yên tâm chút, thì cùng nàng hồ nháo, ngồi xổm người xuống duỗi tay vốc một đống bùn, muốn hướng trên người Trần Yến ném qua, kết quả bị Trần Yến né tránh.
Hai người đón ánh nắng tươi đẹp, lộ ra nụ cười rực rỡ nhất.
Trần Phong ban đầu chẳng hề biết Trần Hải nhặt nham y trở về làm cái gì, nhưng thấy Trần Hải thần bí hề hề kiên trì, cũng chỉ thuận tiện giúp, sau lại gặp Trần Ngư cầm một cái giỏ đồ cổ quái, thì càng không lời.
“Nương, nương…,” Mấy người Trần Ngư vừa mới đến nhà Lương thị, đã lớn tiếng ồn ào kêu, một bộ dáng trẻ con, hoàn toàn không có thành thục giống lúc vừa rồi an ủi Trần Yến.
“A ô, tiểu tổ tông của ta, đều đi nơi nào làm ầm ĩ, làm sao lại để bẩn như vậy?” Lâm thị cùng Lương thị vừa ra tới, thấy bộ dáng đen thùi lùi kia của Trần Ngư, đều mắt trợn tròn.
“Hì hì!” Trần Yến vừa rồi đã sớm rửa chân, cho nên thời điểm trở về là sạch sẽ bóng loáng, chỉ có Trần Ngư bị bôi đen bùn là bẩn thỉu dơ dáy, cho nên sau khi nghe được nói lời của nương, thì nhịn không được cười.
“Nương, tỷ tỷ khi dễ người ta,” Trần Ngư dựa vào bên cạnh Lâm thị, ủy khuất cáo trạng.
“Xem hài tử này, thực là còn theo ta làm nũng,” Lâm thị yêu thích ghê gớm, nhìn xem phía sau mấy người, càng là khuôn mặt tươi tắn không ngừng.”Các con đi bờ biển? Đều đào được cái đồ gì vậy?”
“Nương, đồ tốt a,” Trần Hải cùng Trần Phong tiến lên, đem đồ trong cái giỏ cho bọn họ xem, sau đó mở ra một cái bình trúc dùng vỏ sò rỗng che đậy, vui vẻ nói: “Cá nhảy, rất nhiều a!”
“Cá nhảy?” Lương thị kinh ngạc, tiến đến một bên hiếu kỳ líu lưỡi nói: “Chậc chậc, thứ này rất linh hoạt, muốn bắt được rất khó, các ngươi làm sao bắt được!?”
Nếu như đổi thành người khác, Trần Ngư chưa chắc sẽ nói ra, nhưng đối với Lương thị thì không giống nhau. Nàng ấy tại lúc cả nhà bọn họ khó khăn nhất duỗi tay tương trợ, phần tâm này, đáng giá để nàng tương trợ. Tâm niệm vừa chuyển, liền nghiêng đầu cười tít mắt nói: “Chút cá nhảy kia đần chết, đem bình trúc bỏ vào bên trong bùn ở bãi biển đi, nó cứ ngây ngốc nhảy vào đi…,”
“A!?” Nghe lời nàng nói, tất cả mọi người đều kinh ngạc há to miệng, không thể tưởng tượng nổi trực tiếp nhìn chòng chọc nàng, “Này lại là cái gì?” Lâm thị chỉ chỉ một nhóm tối đen trong cái giỏ, đối với cái nữ nhi vô cùng tinh quái này là thật sự không còn khí lực nói.
“Cái này là đồ lượm trong bãi biển, gột rửa sạch sẽ là có thể ăn,” Trần Ngư nhẹ nhàng hé miệng cười cười, duỗi tay muốn gãi gãi đầu mình, kết quả bị Lâm thị tức giận bắt lấy tay nhỏ: “Con nhìn con xem, một cái tiểu cô nương đang tốt đẹp, lại hoang dã như vậy, con còn bản lĩnh lớn dám lên núi xuống biển, nhìn móng vuốt nhỏ này xem, bẩn ngay cả nương con đều không nhận ra con…,”
Lâm thị một bên xách nàng đi phía trước, một bên tức giận lải nhải, mọi người khóe miệng ra sức rút gân, khiến Trần Ngư vô tội nhún nhún vai, cảm thấy mình thành trò cười cho mọi người, thì trợn trắng mắt, rất là không lời, lại đùa nghịch làm cho mọi người cười càng vui vẻ.