“Nương, nương, ta muốn ăn tóp mỡ, ăn tóp mỡ,” Hương vị tóp mỡ từng đợt đánh úp lại, làm cho Trần Vân nhịn không được, cầm lấy tay Trương thị.
“Kia không phải của chúng ta, Vân nhi ngoan, trở về nương nấu cơm cho ngươi ăn,” Trương thị giả vờ làm ra vẻ bộ dáng khó xử lại đau lòng, khuyên Trần Vân, chuẩn bị lôi kéo hắn trở về.
“Ta không cần, nãi nãi, ta muốn ăn tóp mỡ, ngươi hiểu rõ ta nhất, ngươi nói Ngư nhi bọn họ đều là hàng lỗ vốn, có ăn ngon cũng nên tặng cho ta, ta là tôn tử ngoan nhất của ngươi, hiểu rõ ngươi nhất, ô ô…… Nãi nãi, ngươi gạt người, ngươi gạt người……,” Trần Vân thấy nương muốn lôi kéo mình đi, thì lập tức giãy ra, lớn tiếng khóc nháo lên.
Trần ngư vừa nghe được Trần Vân nói, cơn tức đầy mình, Hồ thị này đầu óc là thật có vấn đề, lời nói gì cũng nói ra được, đối phó người như vậy, nếu nhất thời yếu đuối, chẳng khác nào cả đời bị bà bắt chẹt ở trong tay, muốn xoay người cũng không được.
“Vân nhi ngoan, đừng khóc, làm nương đau lòng chết ôi,” Trương thị ôm Trần Vân vẻ mặt ủy khuất, giống như là người khác khi dễ bọn họ vậy.
Trần Dũng thấy tình huống càng ngày càng khó khống chế được, mỗi người đều nổi giận đùng đùng, hiện tại lại thêm Nhị thẩm nữa, sự tình đã muốn vượt ra ngoài phạm vi dự đoán của hắn, trong lòng nhịn không được nói thầm: nương a, cứu mạng a, ngươi như thế nào còn chưa tới đây? Ngươi nếu không ra áp chế một chút, Tam thẩm sẽ bị thiệt.
Chuyện trước mắt thực rất rõ ràng, ai cũng nhìn ra, kể cả là Trần Dũng.
Trương thị này ra vẻ yếu đuối, Hồ thị hồ nháo, chịu ủy khuất vẫn là Lâm thị, có Hồ thị tôn đại phật này chèn ép, nàng là có khổ nói không nên lời, ngay cả Trần Ngư cùng Trần Yến cũng chịu nhục nhã, cho nên Trần Dũng là vội vàng hy vọng sự tình có thể giải quyết, dù sao tất cả chuyện đều do mình không cẩn thận nói ra.
Hắn nếu không cùng Trần Lâm nói thứ này là Tam thẩm tặng, Trần Vân bọn họ cũng sẽ không biết, sự tình cũng sẽ không nháo đến nông nỗi này.
Không khí giằng co, chỉ có tiếng khóc đau thương của Trần Vân vang lên, làm cho tất cả mọi người chán ghét nhíu mày, chỉ có Trương thị là vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Đông sinh, ngươi vẫn ý chí sắt đá như vậy, nhìn thấy đứa nhỏ khóc, ngươi sẽ không quản sao? Không phải là mấy miếng tóp mỡ thôi sao, lại không cần mạng của ngươi, ngươi hiện tại sao lại biến thành như vậy đâu?” Hồ thị thấy Trần Đông Sinh bọn họ đứng một câu cũng không nói, tùy ý Trần Vân khóc nháo, thì thương tâm chất vấn.
“A mẫu, ngươi đừng nói nữa,” Không đợi Trần Đông Sinh mở miệng, Trương thị đã chặn đứng lời của bà, ai oán nói: “Ta biết Thu Sinh ca què chân, bị người khinh thường, cho nên Tam đệ mới không có tặng thịt, tặng bánh ngọt cho nhà ta, việc này không trách bọn họ, muốn trách, thì trách ta mệnh không tốt, trách bọn nhỏ không phúc khí, trong nhà nghèo, ngay cả chút tóp mỡ cũng tham…… Ô ô……,” Nói xong liền khóc.
Nước mắt kia, giống như không cần tiền mua, ôm Trần Vân khóc đau thương ghê lắm, thống khổ ghê lắm, giống như trong nhà có người chết, miễn bàn có bao nhiêu thê thảm.
Ni mã, nàng là đang khuyên, hay là đang lửa cháy đổ thêm dầu a!? Trần Ngư ở trong lòng oán thầm, đối với Trương thị thật sự là không lời nào để nói.
Quả nhiên, Trương thị lời nói còn chưa nói xong, sắc mặt Hồ thị đã thay đổi.
Cả đời này, bà áy náy nhất chính là con thứ hai này. Tuy rằng lúc trước là bất đắc dĩ dồn ép, lại nhìn đến bộ dáng đứa con hiếu thuận không oán không hận, bà là vẫn rất muốn bồi thường, hơn nữa hiện tại lại phải dựa vào đứa con này, cho nên nghĩ phải bồi thường gấp bội, liền đối với Trần Vân Trần Thủy phá lệ thật là tốt, gần đến tình trạng có cầu tất ứng.
Cho nên hôm nay sau khi nhìn thấy Tam phòng cho Đại phòng thịt heo cùng bánh ngọt, trong lòng cơn tức liền “Đằng” một chút toát ra đến đây, cũng không hỏi rõ ràng, đã trực tiếp dẫn người hướng lại đây.