“Ai cùng nàng là người một nhà?” Chu thị một chút cũng không để Hồ thị ở trong mắt, trong mắt hiện lên oán hận đủ để giết chết bất kỳ ai. “Ngươi thật ác độc nhẫn tâm, tốt xấu gì a Dũng cũng kêu ngươi một tiếng thẩm thẩm, cho dù ngươi không mong hắn sống tốt thì cũng thôi, thế nhưng còn sau lưng châm ngòi ly gián, hủy chuyện chung thân của a Dũng nhà ta…,”
“Chuyện này là thế nào?” Trong đám người, có người nghị luận, chỉ là vẻ mặt vẫn còn mơ hồ.
“Đại tẩu, ngươi nói cái gì vậy?” Trong mắt Trương thị hiện lên hoảng loạn, nhưng cố ổn định tinh thần ra vẻ thảnh thơi, giả bộ vô tội nói: “Ta là thẩm thẩm ruột thịt của a Dũng, đương nhiên là hi vọng hắn tốt, làm sao lại có thể hại hắn đâu? Ngươi có phải nghĩ sai rồi hay không, có thể là có người đố kỵ chị em bạn dâu chúng ta quan hệ tốt, muốn ly gián chúng ta hay không!?”
Quan hệ tốt? Trần Ngư mắt lạnh nhìn, nghe lời nói của Trương thị xong, nhịn không được muốn nôn. Nữ nhân này, cùng người nào cũng sẽ không cùng người Trần gia tốt, lời nói này, cũng nói được thực là đủ mặt dạn mày dày.
“Ai cùng ngươi tốt? Ta phi, ngươi cái không biết xấu hổ, a Dũng nhà ta nói ba mối hôn sự, đều thực tốt, kết quả đến sau cùng đều thất bại, việc này cùng ngươi một chút quan hệ cũng không có?” Chu thị một chút cũng không hàm hồ, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chất vấn.
“Đó là chuyện nhà ngươi, cùng ta có quan hệ gì a!?” Trương thị nói thầm, nhưng trên mặt lại có một tia chột dạ cùng khiếp đảm, biểu tình cực kỳ không tự nhiên.
“Chuyện này tới cùng thế nào?” Hồ thị nhìn không được, bà còn muốn gương mặt già này, liền tối sầm mặt chất vấn. “A Dũng, ngươi đi đóng cửa, chuyện nhà mình, để cho người khác lẫn vào làm cái gì?” Chuyện lần trước ở nhà lão Tam náo loạn, làm cho bà thực lâu không ra cửa, lúc này sự tình vừa mới trôi qua, nhà lão Đại lại làm ầm ĩ, khiến trong lòng bà nhịn không được chán ghét lên.
“Trần bà tử, chuyện gì thần thần bí bí như vậy, để cho mọi người nghe một chút thôi!” Có nữ nhân trong đám người thét to, rất có hương vị vui sướng khi người gặp họa.
“Chuyện Trần gia ta, dựa vào cái gì cho các ngươi nghe? Người lớn bao nhiêu tuổi rồi, còn không về nhà cho hài tử bú sữa đi?” Hồ thị bất mãn phản bác, lời nói đó lại làm mọi người cười vang một trận.
“Nương Đông Lâm, về nhà cho Đông Lâm nhà ngươi bú sữa đi!” Có người ồn ào cười đùa nói.
“Đi đi đi, chỗ nào chạy ra thằng khỉ con, lăn một bên cho ta đi, đừng chắn lão nương xem náo nhiệt,” Nương Vu Đông Lâm cũng không có lui bước, trái lại càng thêm hưng trí bừng bừng.
“A Dũng, ngươi có nghe hay không?” Hồ thị thấy Trần Dũng vẫn còn ngơ ngác đứng ở chỗ ấy, thì tức giận mắng: “Đều mười bảy rồi, người khác đều làm cha rồi, còn ngươi vẫn ngây ngốc ngay cả thê tử cũng không có, ngốc nga ngốc nghếch như người bị bạch si (người bị ngu ngốc, đần độn), ai dám gả cho ngươi a?!”
Người bên ngoài nghe thấy lời Hồ thị nói, người người cũng đều trừng mắt líu lưỡi, cảm thấy lời nói của Hồ thị, thật sự là rất quá đáng. Phải biết rằng, Trần Dũng là cháu ruột của bà, còn là trưởng tôn, thế nào lời nói gì cũng nói ra được vậy?
“A mẫu,” Chu thị đột nhiên hồng hốc mắt, gầm lên giận dữ một câu.
“Làm gì?” Hồ thị bị giật nảy mình, vỗ ngực đỏ mặt lên nổi giận nói: “Ta lớn tuổi, không được bị dọa sợ hãi, ngươi muốn dọa chết ta a!?”
“A mẫu, Đại tẩu thực hung dữ a!” Trương thị thừa cơ lôi kéo cánh tay Hồ thị, ủy khuất nói thầm.
“Trương Cúc Hoa, ta nói cho ngươi biết, chuyện này hôm nay không xong, không nói rõ ràng, ta sẽ không họ Chu,” Chu thị khí chất cường hãn nhìn một cái không xót gì, tới gần nàng chất vấn: “Là ai đi nói với thân thích Phùng gia, nói a Dũng nhà ta đã lười lại thèm ăn, giống như cái bàn tử (người mập), trong nhà đều bị hắn ăn chết?”
Chu thị vừa nói ra, tất cả mọi người ồ lên, ngay cả Hồ thị cũng sửng sốt nửa ngày, tinh thần vẫn chưa tỉnh lại.
“Ta… Ta không biết,” Trương thị không được tự nhiên giải thích, ngữ khí đã không còn phách lối như vừa rồi.