“Tiểu Tố, này không được, tẩu tử không thể nhận trứng gà của ngươi,” Lâm thị vừa thấy, phản ứng lập tức kịch liệt lên, từ chối nói: “Nhà ngươi cũng nghèo, còn có nhiều hài tử như vậy, thực không dễ dàng góp được trứng gà, làm sao có thể cho Ngư nhi đâu?”
“Nói cái gì đâu,” Tiểu Tố vừa nghe, lập tức đen mặt. “Cho dù nghèo, trong nhà vẫn là tiết kiệm được mấy quả trứng gà này, ngươi đừng ngại ít là được — kia là ta cho Ngư nhi của chúng ta, ngươi lại từ chối nữa, ta sẽ tức giận!”
“Này…,” Lâm thị vừa thấy, sẽ không không biết ngượng nói thêm cái gì nữa.
Có người thứ nhất, sẽ có người thứ hai. Mấy người nhao nhao cầm đồ mình mang tới, có rất nhiều trứng gà, có rất nhiều mấy lạng đường đỏ hoặc đường trắng, ít ít nhiều nhiều chính là một phần tâm ý, cảnh tượng ấm áp này, làm cho Ngư nhi rất là cảm động.
Nàng biết, tại trong niên đại này, trứng gà chính là đồ đại bổ, bình thường đều là có khách nhân quan trọng tới, mới sẽ đưa ra tới chiêu đãi, bình thường đều là góp lại bán lấy bạc.
Hồ thị là thân nãi nãi Trần Ngư, lại hạ ngoan tay như thế, còn không bằng hàng xóm tới thân thiết ấm áp, so sánh như vậy, làm cho người ta rất là chua xót.
Mấy người rời đi sau đó, Lâm thị chỉnh lý đồ mọi người đưa tới, trong lòng thổn thức không thôi, nhìn Trần Ngư nói: “Ngư nhi a, con về sau phải đối với những thím này tốt, biết không?”
“Biết!” Đáp ứng thật là biết điều.
“Ai, nhà tiểu thẩm thẩm con vốn là nghèo, trong nhà nuôi năm đứa bé, còn đưa nhiều trứng gà tới như vậy, phần tâm ý này a, nhất định phải chặt chẽ nhớ lấy!” Lâm thị lại dặn dò một phen, làm cho Trần Ngư càng là không hiểu ra sao.
“Nương, tiểu thẩm thẩm rất không thích nãi nãi,” Nàng ra vẻ ngây thơ không biết nói.
“Đó là đương nhiên, nàng thật hận nãi nãi con,” Trong lòng đối với Hồ thị có oán khí, Lâm thị cũng không kiêng dè, trực tiếp đem sự kiện năm đó nói ra.
Hóa ra, người kia thế nhưng là con dâu của đệ đệ cùng cha khác mẹ với Trần lão đầu. Vốn dĩ, lúc trước phụ thân Trần lão đầu cưới một người thê tử, lại nạp người thiếp, hai người đều sinh nhi tử. Chẳng qua Trần lão đầu nhiều hơn một người muội muội. Ban đầu, cuộc sống của người một nhà này, cũng an phận trôi qua.
Nhưng là, từ sau khi Trần lão đầu cưới Hồ thị, Hồ thị kia nói cái gì cũng muốn ở riêng, làm cho trong nhà không được sống yên ổn, mà thời điểm này, tiểu thiếp kia đã sớm chết, tương đương với việc tiểu Trần lão nhân không có nương làm chủ, liền bị cưỡng ép ở riêng. Lúc ấy tiểu Trần lão nhân cũng vừa cưới thê tử, trong bụng còn có hài tử, vẫn bị đuổi ra như vậy, cái gì cũng không có được.
Tiểu Trần lão nhân này đối với Hồ thị kia hận ghê lắm, làm sao có thể dùng một con chữ giải thích được.
Tiểu Trần lão nhân này cũng không chịu thua kém, thật sự dựa vào khai hoang nuôi sống thê nhi, tuy rằng trong nhà nghèo, nhưng nhi tử con dâu đều rất hiếu thuận, so với Trần lão đầu kia sống tốt hơn nhiều.
“A công kia cũng chỉ có một người con là Thuận thúc thúc sao?” Trong lòng bị chính thái công của mình 囧 một chút, Trần Ngư tò mò hỏi. (Thái công chính là cụ nội)
“Đúng a,” Khi Lâm thị nói tới đây, thở dài một tiếng, đáng tiếc nói: “Lúc trước thời điểm ở riêng, đứa nhỏ trong bụng Vân thẩm không giữ lại được, thân thể bị thương tổn tới mấy năm mới có được Thuận thúc thúc con… May mà tiểu Tố thẩm thẩm con không chịu thua kém, sinh ba người nam oa, hai người nữ oa, cũng xem như trấn an tâm a công con!”
“Vậy lúc trước thái công thế nào lại không quản đâu?” Nói thế nào cũng là con trai ruột của mình a!
“Cụ bà con còn ở đây, cùng nãi nãi con cùng nhau ầm ĩ, a công con vì dàn xếp ổn thoả, không để cho thái công con khó xử, chỉ có thể mang a bà con rời đi,” Lâm thị nói hết sức nhẹ nhàng, nhưng ngữ khí nặng nề cho thấy lúc đó chứng kiến bọn họ đi là cỡ nào khó khăn.