Lúc này, Trần Đông Sinh vẫn đứng ở cửa di chuyển, lúc đang muốn đi ra, bị Mã thị ngăn cản. “Trần Đông Sinh, đây là chuyện của nữ nhân, ngươi là một cái Đại lão gia quản cái gì? Nói ra, không sợ bị người đâm xương sống a!?” Thật sự muốn nháo lớn, mình còn làm sao xuống đài a!?
Trước kia Trần Đông Sinh cùng Lâm thị hai người này đều giống như bột nhão, bị khi dễ như thế nào cũng không có chuyện gì, hôm nay làm sao lại kiên cường như vậy? Ở trong lòng nói thầm, cũng ảo não chính mình chưa làm rõ ràng đã xông tới, lần này xong rồi, thật sự khó có thể thu thập.
“Ai đâm cột sống?” Thấy Mã thị càng nói càng thái quá, lâm thị là thật sự phát hỏa. “Đông Sinh nhà ta như thế nào chọc tới ngươi a!? Hôm nay ngươi liền gào to cả nhà chúng ta khi dễ con ngươi, hiện tại kêu thôn trưởng đến phân xử, giúp ngươi dọn dẹp dọn dẹp nhà ta, ngươi còn không vừa lòng sao?”
“Đúng vậy, lời này đều bị ngươi chiếm, ngươi nói một chút, hôm nay nên làm cái gì bây giờ?” Chu thị hai tay chống thắt lưng, một bộ dáng người đàn bà đanh đá.
“Phải..... Là các ngươi khi dễ con ta, ngươi nói nên làm cái gì bây giờ?” Mã thị thấy người Trần gia cũng không có bao nhiêu mạnh mẽ, nháy mắt mấy cái liền chần chờ một chút hỏi ngược lại.
“Các ngươi tới nhà của ta để làm gì? Nói dối cho các ngươi vào nha môn ăn gậy, còn nương các ngươi cũng không phải chỉ các ngươi,” Trần Ngư hướng về phía mấy hài tử kia lầu bầu khai thông.
“Chúng ta…… Chúng ta……,” con cá tuy rằng là oa nhi sáu tuổi, nhưng nàng trợn mắt lên, bên cạnh còn có ca ca tỷ tỷ làm chỗ dựa, mấy hài tử kia lắp bắp úp mở, thực là không nói được câu hoàn chỉnh.
“Ai nói dối, cả đời không được ăn thịt thịt,” ô ô…… Ta không phải hài tử vô tình như vậy, chính là đối với mấy hài tử này mà nói, cả đời không có thịt ăn, vậy cho dù trời có sụp xuống cũng phải xếp phía sau.
“Là tiểu Cường...... Tiểu Cường để cho chúng ta vào, hắn nói nhà ngươi có thứ tốt, bảo chúng ta tiến vào nhìn xem, phát hiện, thì cho chúng ta mua đường ăn,” có hài tử chảy nước mũi đang đối mặt tình huống thê thảm cả đời không có thịt thịt ăn, lập tức đem sự thật nói ra, nhân tiện đem Vu Tiểu Cường cũng thú nhận đến đây. (QA: Hài tử này~~~~~~~~)
“Ngươi...... Ngươi nói bậy,” Vu Tiểu Cường sửng sốt, đỏ mặt, trừng mắt hung ác cả giận nói.
“Chính là ngươi...... Là ngươi uy hiếp chúng ta tới, không đến sẽ đánh chúng ta,” một người nói, phía dưới mọi người giấu không được, mấy hài tử ngươi một câu, ta một câu đích, đem mục đích của Vu Tiểu Cường đều thú nhận đến đây.
“Nhà của ta có cái thứ tốt gì?” Trần Hải trừng mắt Vu Tiểu Cường chất vấn nói.
“Hừ, các ngươi mỗi ngày nhặt ốc biển, mẹ ta kể các ngươi nhất định có cổ quái……,” Vu Tiểu Cường bị ánh mắt trừng như vậy, yếu đuối đem mẫu thân mình thú nhận đến đây.
“Nhà Đông Lâm, nhà của ta có cái gì cổ quái? Ngươi gây chuyện với chúng ta, còn nguyền rủa khuê nữ ta, ở nhà của ta khóc lóc om sòm tức giận mắng, chuyện này, ngươi tính toán như thế nào giải quyết?” Lâm thị vừa nghe, tức giận tiến đến, hận nghiến răng nghiến lợi, rất muốn tiến lên cắn nàng một ngụm.
“Cái gì như thế nào giải quyết,” Mã thị có chút luống cuống, nhưng hai mắt vẫn lóe lên như trước, bên trong hiện lên quang mang không biết tên. “Nhà các ngươi nếu không cổ quái, sẽ mỗi ngày để cho hài tử này đi lượm ốc biển, sẽ mỗi ngày lên bến tàu lớn sao?” (QA: Bà điên này, nhà người ta làm gì kệ người ta, tới phiên bà quản à?)
Người này, là đã nhận ra, mới nháo ra chuyện hôm nay! Trần Ngư ở trong lòng oán thầm, nghĩ nhà mình là cây to đón gió. Điều kiện của người trong thôn này đều gần như nhau, không đói chết, nhưng ăn không đủ no, bình thường không có việc gì cũng sẽ không lên bến tàu lớn, dù sao cái địa phương kia cùng thuyền đánh cá nhỏ của bọn họ không tương xứng.
Nhưng là mấy ngày nay bọn họ đi đi về về, vẫn là khiến cho một ít người chú ý, như vậy, dường như không phải tin tức tốt.
QA: Ta ở thôn này chắc là điên mất, nhà người ta làm gì, chỉ cho mình là tốt, không chỉ cho mình thì đấy cũng không phải nghĩa vụ của người ta chứ!!!!