“Này là xảy ra chuyện gì?” Nghe được tiếng chửi rủa của Mã thị, mấy người tới, vây quanh ở ngưỡng cửa nghị luận nhao nhao, lên tiếng hỏi han là Lương thị, cũng là nương Ngọc nhi.
“A ô a, các ngươi tới nhìn xem, ta không sống, cả nhà Trần Đông Sinh này đều đáng chết ô, đóng cửa lại tới khi dễ nhi tử ta, này còn có để cho người ta sống hay không a!?” Mã thị vừa thấy người nhiều lên, thì hai mắt vừa chuyển, một đạo tinh quang hiện lên, bắt đầu tính toán, rồi chụp đùi khóc lớn, có chút vô lại.
Trần Đông Sinh cùng Lâm thị này đều là người trung hậu, mắng chửi người cãi nhau căn bản không phải đối thủ của người ta, giờ phút này đang tức giận đỏ bừng cả khuôn mặt, Lâm thị hốc mắt đều hồng, có phần chịu chút ủy khuất.
Mã thị tính toán bị Trần Ngư xem ở trong mắt, nàng nhíu mày nghĩ hôm nay này vừa ra, luôn cảm thấy này hết thảy đều là Mã thị gây sức ép ra, liền nhíu nhíu mày, phía sau cấu véo chính mình một chút, lớn tiếng gào khóc lên: “Oa oa…,”
“Ngư nhi, làm sao, con làm sao a!?” Lâm thị vừa thấy Trần Ngư khóc, lập tức tiến lên ôm nàng lo lắng hỏi.
“Đau, đau,” Trần Ngư nắm tay, khóc tê tâm liệt phế.
“Nơi nào đau, nương nhìn xem,” Lâm thị vừa nghe, gấp ghê gớm, cẩn thận dè dặt túm tay nhỏ của Trần Ngư lên, thấy lòng bàn tay bị rách một miếng, giờ phút này đang thẩm máu loãng, nhìn phá lệ làm người thương tiếc. “A, chảy máu, này là bị ai làm cho a!?” Trong ngữ khí chất vấn, tràn đầy đau lòng.
“Đau, nương, Ngư nhi đau,” Trần Ngư khóc rất là bất đắc dĩ.
“Hàng lỗ vốn của các ngươi là bảo bối, tiểu Cường nhà ta là cây cỏ a, hôm nay các ngươi nếu không cho ta lời giải thích, ta sẽ không đi,” Mã thị thấy lực chú ý của mọi người đều để ở trên người Trần Ngư, thì càng thêm kiên định quyết định của mình.
“Đây là xảy ra chuyện gì? Ngư nhi a, nói cho Lương thẩm, sao bị thương tay a!?” Lương thị tiến lên một bước, tiến tới ân cần hỏi han.
“Này chen ở ngưỡng cửa làm gì vậy?” Ngưỡng cửa, lại truyền tới một đạo thanh âm, một người chen vào tới, là Chu thị. Nàng nhìn thoáng qua viện nhỏ đầy người, lại thấy lòng bàn tay Trần Ngư bị thương, lập tức phần phật chạy qua tới, đau lòng hỏi: “Ngư nhi, sao bị thương đấy, nói cho Đại bá mẫu, ai khi dễ ngươi?”
Chu thị này vừa tới, khiến Trần Ngư cùng Lâm thị đều sửng sốt một chút, từ sau khi ở riêng, bọn họ liền không có lui tới, không nghĩ tới hôm nay nàng lại tự động tiến tới giữ thể diện.
“Ai khi dễ nàng? Một cái hàng lỗ vốn, là cả nhà bọn họ khi dễ tiểu Cường nhà ta,” Mã thị vừa nghe, không thuận theo, lập tức kêu gào.
Mã thị này không đơn giản, Chu thị cũng không đơn giản, nàng chính là người bao che khuyết điểm, cũng hiểu rõ Mã thị là người như thế nào, liền đứng lên vọt tới trước mặt nàng nói: “Ta cùng Ngư nhi nhà ta nói chuyện, ngươi xen miệng vào cái gì? Ngươi nói Tam đệ nhà ta khi dễ nhi tử ngươi? Nhi tử ngươi bị thương nơi nào? Chảy máu không? Muốn chết không? Ta sẽ có lòng tốt giúp ngươi đánh quan tài khóc một ngày…!”
Lời nói này, còn thực không phải độc ác bình thường a! Trần Ngư ở trong lòng lại một lần nữa sùng bái cái Đại bá mẫu này — so với nàng độc ác tới, Mã thị, rống rống, trò trẻ con.
“Ngươi… Ngươi mắng nhi tử ta?” Mã thị sắc mặt một trận xanh, một trận trắng, run rẩy nửa ngày mới giũ ra một câu nói tới.
“Ngươi không phải nói nhi tử ngươi bị khi dễ sao?” Chu thị sắc mặt không biến, vẻ mặt bình tĩnh, “Ta kia là có lòng tốt!”
“Đại bá mẫu, hắn đẩy ta, tay rách, thực đau!” Trần Ngư thấy Mã thị giống như có chút sợ Chu thị, liền hống hốc mắt, run rẩy đem trên nguyên nhân tay mình bị thương ra.