“Trong nhà có bao nhiêu lương thực, nãi nãi con đều biết, Đại bá mẫu Nhị bá mẫu con cũng biết, nếu nhà chúng ta ăn hết lương thực xong không đi vay, thì bọn họ sẽ đoán được nhà chúng ta có bạc, đến lúc đó tới cửa tới náo loạn, tới lúc đó không có bạc cũng phải giao chút bạc cho bà, Ngư nhi, con nguyện ý cầm bạc cho nãi nãi con sao?” Lâm thị có thâm ý khác hỏi một câu. (QA: có tiền không thể thoải mái mua lương thực ăn, thực buồn bực a~~~~~~~~~)
“Không nguyện ý,” Trần Ngư không chút suy nghĩ lớn tiếng nói: “Bà xấu lắm, để Ngư nhi đói bụng, không cho Ngư nhi cá khô ăn…,” ngụy loli, thực khổ cực a!
“Cho nên a, chúng ta phải vay chút lương thực, để giấu diếm được nãi nãi con cùng các nàng, biết không?” Lâm thị lời nói thấm thía giải thích, trong lòng rất là xoắn xuýt, không biết hài tử còn nhỏ như vậy hiểu được những chuyện này, là tốt hay không tốt.
“Đã biết,” Trần Ngư trịnh trọng gật đầu, vì Trần Đông Sinh bi ai. Có một người mẹ như vậy, trong lòng hắn cũng là rất thống khổ.
Trần Đông Sinh giả vờ giả vịt cùng nương Ngọc nhi vay mười cân gạo lức, cầm về bỏ vào trong thùng gạo.
Tại thời điểm nói chuyện phiếm, Ngư Nhi biết nương Ngọc nhi là người mệnh tốt, trong nhà không có bà bà, nam nhân của nàng từng chút từng chút dốc sức làm, trong nhà kiệm ăn kiểm dùng (ăn uống tiết kiệm, lượm đồ về dùng), có một chiếc thuyền, trong nhà hài tử nhiều, liền chậm rãi tích lũy như vậy lập lên một vài gia nghiệp… Nàng cũng không có vì nhà mình sống tốt, sẽ xem thường ai, ngược lại, tình tình còn phá lệ tốt, ở trong thôn có chút nhân duyên.
Trần Ngư nghe những chuyện này xong, ở trong lòng oán thầm: trong cả thôn xóm nhân duyên không tốt nhất, đại khái chính là Hồ thị. Người, lười lại tham ăn, tính tình cổ quái, tính cách cay nghiệt xảo quyệt, còn không thể cho người ta nửa điểm tốt.
Vừa rồi nương Ngọc nhi dặn dò nói đừng để bị Hồ thị biết, là bởi vì Hồ thị cảm thấy nhà mình nên so với nhà Ngọc nhi phải tốt hơn, nhìn nhà người ta tốt lên, trong lòng cực kỳ vặn vẹo, nhìn thấy nương Ngọc nhi cũng không cho sắc mặt tốt, giống như là thiếu nợ bà mấy chục lượng, làm cho nương Ngọc nhi rất là lúng túng, tận lực tránh đi bà xa một chút.
Nham y đốt tốt xong, mấy người Trần Ngư liền đi ngủ, dù sao ngày mai còn phải dậy. Lâm thị thu thập một chút cũng theo Trần Đông Sinh cũng tiến ốc ngủ. Nửa đêm, Trần Đông Sinh tỉnh lại một lần, đem va-ni cao đã ngưng kết thả vào trong nước ướp lạnh… Một ngày mới, bắt đầu.
Tập quán sinh hoạt của người làng chài rất quy luật, có thuyền vào bến, thời điểm này sẽ đi bến tàu, không có thuyền vào bến, đều sẽ ở nhà nghỉ ngơi, cũng sẽ không vào thời điểm rạng sáng đi ra, cho nên cả nhà Trần Đông Sinh vác vác, gánh ra cửa, cũng không dẫn tới người khác chú ý.
Bởi vì lần này đồ vật nhiều, lại cộng thêm ba đứa bé, đi đường liền chậm, chờ đến khi bọn hắn chạy tới xong, trời đã sáng hẳn, nhiều người đã chờ ở chỗ ngày hôm qua Trần Ngư bày quầy….
“Đến đây, đến đây,” Có người nhìn thấy bọn họ tới, trong mắt lộ ra hưng phấn, nói thầm.
Lâm thị mang Trần Ngư cùng Trần Yến đi bày quầy, Trần Đông Sinh dẫn Trần Hải đi lên thuyền đưa va-ni cao cùng cua muối, ốc muối đi qua.
Hôm nay, không cần Trần Ngư thét to, sinh ý đã tự động tới cửa, mấy người kia chờ đợi rất lâu đều tiến lên muốn mua, có người còn tự động mang chén tới đây, điều này làm cho Trần Ngư nhẹ nhàng thở ra. Lâm thị múc, Trần Yến xúc, Trần Ngư thêm nước đường quấy, phân công như vậy, sinh ý tuy rằng vội, nhưng không loạn.
Chưa hết một canh giờ, va-ni cao bọn họ mang tới đều bán xong rồi, có mấy người nghe nói chạy tới thấy không còn, trong mắt lộ ra thần sắc thất vọng….
Lâm thị cam đoan ngày mai còn có sau đó, mới chật vật mang hài tử ra khởi đám người, sau đó chỗ tại ngày hôm qua chờ đợi chờ Trần Đông Sinh bọn hắn trở về.
“Nương, hôm nay đều bán xong rồi, kiếm được bao nhiêu?” Trần Đông Sinh bọn hắn còn chưa có trở lại, Trần Ngư liền cười tít mắt kéo tay áo Lâm thị hỏi.