“…,” Trần Ngư ở trong lòng mắng mấy trăm lần, mặt ngoài cũng rất trầm mặc.
Mụ ngươi, lão thiên gia, ngươi là theo ta mở thế giới trò chơi sao? Nham y không thể ăn, đằng hồ không thể ăn, cái gì cũng không thể ăn, ngươi là muốn cho ta thực sự đói chết sao? Vừa nghĩ đến đây, nàng nhịn không được hướng lão thiên dựng thẳng ngón giữa, trong lòng tràn đầy khinh bỉ….
“Ngư nhi, muội sao vậy?” Trần Yến thấy cử chỉ quỷ dị của nàng, nhịn không được lo lắng hỏi. (QA: con cá nhỏ có hành động quá khích, cẩn thận bị người khác tưởng lầm là bị điên~~~~ Cá nhỏ: ngươi lăn!!!!!!!)
“A, muội không sao,” Trần Ngư xấu hổ toát mồ hôi liếc nhanh nhìn Trần Yến một cái, thấy nàng dùng vẻ mặt gặp quỷ chăm chú nhìn mình, thì ngây thơ giải thích nói: “Muội chỉ là cảm thấy có chút nóng…,” ngươi hẳn là không hiểu giơ ngón tay giữa lên là ý tứ gì đi!? (tác giả: thiết, ngươi cho rằng ai đều cũng không phẩm giống ngươi a!)
Trần Yến vừa nghe, ngẩng đầu nhìn trời, lại cúi đầu nhìn con cua nhỏ trong thùng gỗ cùng ốc biển trong cái sọt, gật gật đầu nói với Trần Ngư: “Mặt trời đều lên rồi, đúng là có chút nóng, chúng ta vẫn là trở về đi!?”
“Ân!” Trần Ngư vội gật đầu phụ hoạ, thấy sọt cũng mau đầy rồi, thì thúc giục Trần Hải nói: “Ca, chúng ta trở về!”
“Được a!” Trần Hải lớn tiếng trả lời.
Lúc tới, cái sọt cùng thùng gỗ nhỏ đều không nặng, nhưng khi trở về, đều chứa đầy đông tây (đồ vật này nọ), thấy rõ nếu để ba hài tử xách, có chút khó khăn… Trần Yến để Trần Hải chạy về nhà, gọi cha mẹ tới giúp đỡ, nàng cùng Trần Ngư hai người chậm rãi di chuyển về phía trước….
“Ô, Yến nhi a, hôm nay lượm nhiều ốc biển như vậy a!?” Một đạo thanh âm cực kỳ chói tai đánh gãy hai tỷ muội đang nỗ lực, Trần Ngư ngẩng đầu vừa nhìn, người tới là Nhị bá mẫu Trương thị, khóe miệng liền thoáng lộ ra một nét khinh thường.
“Đúng a!” Trần Yến thản nhiên trả lời, cũng biết cái Nhị bá nương này là người thích chiếm tiện nghi.
“Xem xem thời tiết này, nóng khủng khiếp, nhiều ốc biển như vậy, làm sao có chỗ cất, lãng phí, đáng bị sét đánh, Nhị bá mẫu tâm địa tốt, giúp ngươi ăn một chút tốt lắm,” nói xong, nàng liền duỗi tay tới đây lấy.
Trần Ngư không khách khí ngăn trở, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười ngọt ngào, nhẹ nhàng hồn nhiên nói: “Nhị bá mẫu. Ngư nhi muốn ăn cá, ốc biển kia cùng ngươi đổi, được không?” Bờ biển nơi nơi đều là ốc biển, chỉ cần chịu khó một chút đều sẽ đi, nàng khen ngược, chính mình lười, cũng sủng hài tử của mình không được đi, chưa thấy ai dạy hài tử như vậy.
“Cái gì? Cá?” Trương thị vừa nghe, lập tức xù lông. “Này cá có bao nhiêu quý, chính ta đều không được ăn đâu, nơi nào có thể đổi cho ngươi ăn?”
“Nhưng Ngư nhi muốn ăn cá thôi!” Nói xong, chu mỏ, liền hồng hốc mắt, giống như tùy thời đều muốn khóc ra.
“Ngày khác đi, Nhị bá mẫu có việc đi trước, các ngươi chậm rãi cầm về nhà đi,” Trương thị vừa thấy Trần Ngư muốn khóc, thì lập tức nhảy dựng lên muốn chạy. Ốc biển này, bờ biển nơi nơi đều có, còn cá là để bán ra kiếm tiền, không thể cho nàng ăn. Nàng một bên dỗ, nghiêng về một phía lui đi, trong miệng còn mắng: “Tiểu nha đầu chết tiệt kia, muốn ăn cá, kiếp sau đi!”
“Ngư Nhi, muội không sao chứ!?” Trần Yến thấy bộ dáng Trần Ngư muốn khóc, miễn bàn có bao nhiêu đau lòng. “Chờ về sau kiếm tiền, tỷ mua cho muội cá ăn, muội đừng khóc nga!”
Trợn trắng con mắt, Trần Ngư bị Trần Yến đánh bại. Nàng vô lực nhìn Trần Yến, khàn khàn giọng giải thích nói: “Tỷ, muội đây là dọa Nhị bá mẫu, ai muốn ăn cá nhà nàng, còn không ăn ngon bằng ốc muối của chúng ta!”