Thừa dịp Trần Hải có học chữ cơ hội, Trần Ngư cũng thừa cơ hưởng chút hào quang, học được không ít, còn ầm thầm đề ra chỉ điểm Trần Hải chút, khiến cho phu tử rất là vừa ý Trần Hải.
Nếu như nói cả nhà Trần Đông Sinh còn có cái gì không tốt, đó chính là Trần Yến. Nàng năm nay mười bốn, nhưng không ai hỏi thăm, ngay cả người cầu hôn cũng không có, điều này làm cho Lâm thị bọn họ rất là nôn nóng.
Trong ba năm này, Phùng thị sinh hai hài tử, nhi nữ để có, Chu thị đối với nàng cũng tốt, tuy rằng nghèo, nhưng cuộc sống vẫn có thể trôi qua.
Mà Chu thị cùng Trương thị thuyền đánh cá, đã sớm tách ra, hiện tại như trước là Trần lão đầu giúp Trần Thu Sinh, về phần chỗ Trần Xuân Sinh nơi đó sớm có người giúp đỡ, ba nhi tử đều lớn, đáng tiếc trừ Trần Dũng, chuyện chung thân của hai người khác cũng đều không có thành, ngay cả hai đứa con trai của Trương thị cũng như vậy, đều bởi vì nghèo, không có cô nương nguyện ý gả cho bọn hắn.
Trần Yến mười bốn tuổi cùng Phùng Vân nhi thêu hoa, cho nên lưu lại ở lão phòng bên kia, Chu thị từ sau cơm tất niên ba năm trước ầm ĩ không vui vẻ, căn bản không phản ứng lại Hồ thị cùng Trương thị, cho nên Trần Yến qua bên kia, cũng không bị cái ủy khuất gì.
Vì tiền học phí của Trần Hải, ba năm này, Lâm thị cùng Trần Đông Sinh vẫn bôn ba, chỉ có Trần Ngư ở nhà rảnh rỗi, công việc nấu cơm trong nhà cũng rơi vào trên người nàng.
Lại tới giữa hè a, Trần Ngư cảm thấy mình thực bi kịch, nóng đến mồ hôi chảy thẳng xuống mới nấu cơm xong, sau đó đem mẻ cá nhỏ mới mẻ Đại bá mẫu đưa tới thu thập tốt, cho thêm bột khoai lang mình lén lút làm, sau đó nấu canh cá rau mai khô, tâm nghĩ món ăn này là mình lần đầu tiên làm, không biết lát nữa nên giải thích thế nào.
Nhưng nàng không thể tiếp tục ẩn nấp nữa, nhất định phải để bọn họ tiếp nhận thông minh của mình, hơn nữa, hiện tại nàng mười tuổi, phải hợp thời phát huy ra một chút đặc biệt.
Bắt cá, nàng là không được, dù sao nơi này là nữ nhân đều không thể lên thuyền, cho nên nàng đánh mất ý niệm này. Nhưng là trên phương diện thức ăn, cùng hải sản có liên quan, đó không thể tính là ít, cho nên nàng một chút cũng không lo lắng Trần gia không phát tài được — cái này, cũng là nguyên nhân vì sao nàng muốn giành công việc trong phòng bếp.
Cầm cái tô nhỏ, đem canh cá rau mai khô múc một ít vào, cầm cái cái nắp đậy lại để ở trong cái giỏ nhỏ, nàng xách tới nhà Đại bá mẫu, thuận đường kêu tỷ tỷ trở về ăn cơm.
Trần Ngư mười tuổi không có phô trương, bởi vì cả ngày bận rộn sinh kế, cho nên cũng không có thu thập chính mình thực tốt, dựa theo Trần Ngư nói: lúc này thu thập chỉnh tề, nói không chừng sẽ bị ai đặt lễ đính hôn, chuyện như vậy nàng nhưng là không muốn trêu chọc, miễn cho biến thành cái Trần Yến thứ hai.
Trần Ngư nhàn nhã hướng nhà Đại bá mẫu đi đến, nhưng đi được nửa đường, bị ngăn lại. Nàng vữa bình tĩnh xem, là Vu Tiểu Cường, thì lập tức chán ghét hơi nhíu mày nói: “Chó ngoan không chắn đường, tránh ra!” (QA: nàng nào còn nhớ bạn tiểu Cường này không!?)
Cùng tuổi Trần Hải nhưng Vu Tiểu Cường cả ngày người điên chạy, đánh lộn ẩu đả mọi thứ tới, so với Trần Hải cao hơn một cái đầu, thân thể cũng cường tráng, hắn thấy eo nhỏ kia của Trần Ngư, “Rầm” nuốt một chút nước miếng, cười tít mắt tiến lên cười đùa nói: “Ngư Nhi, cho ngươi làm bà nương của Cường ca ca, như thế nào?”
Ta. Thao. Mụ. Ngươi! Trần Ngư vừa nghe, thiếu chút chửi ầm lên, nhưng nàng vẫn là nhịn xuống, nghi ngờ không hiểu đưa ra một bàn tay gãi gãi đầu mình, nghi ngờ hỏi: “Bà nương là cái gì? Có thể ăn sao?” Lúc này cùng Vu Tiểu Cường nháo lên, nói không chừng lại chọc ra đại sự gì, cho nên giả ngu là nhất định đúng.
Vu Tiểu Cường thấy nàng cái gì cũng không biết, tâm lý càng là vui mừng, trong miệng dỗ nói: “Bà nương chính là ngươi đến nhà ta cùng ta ngủ, ta cho ngươi ăn ngon, lại cho ngươi làm quần áo mới, so với trên người ngươi xinh đẹp hơn nhiều, còn mua châm cho ngươi mang,” chỉ cần ngươi đáp ứng, hắc hắc, chuyện còn lại, chính là ta nói.
Nương ngươi, ngươi vẫn là cái hài tử mười hai tuổi sao? Nghe được Vu Tiểu Cường nói tự tại như vậy, Trần Ngư thiểu chút chịu đựng không nổi. Nàng nắm chặt nắm tay nhỏ của mình, lắc đầu cự tuyệt nói: “Nương nói, không thể tùy tiện muốn đồ của người ta, hơn nữa, đi nhà ngươi ngủ, khẳng định không thư thái như nhà ta, nhà ngươi đều là phòng ở thấp, không mới như nhà ta!”
Cả nhà Vu Đông Lâm đều không phải người tử tế, bao gồm Mã thị, cả ngày trộm lười dùng mánh khoé, thanh danh ở trong thôn là cực kỳ khó nghe, Vu Tiểu Cường này chuyện trộm đạo còn làm được không ít, bây giờ lại muốn dỗ mình tới nhà gia, hắn là đầu óc đáp sai tuyến đi!?
Tuy rằng nói người trong thôn phần lớn cũng đều là căn nhà thấp, nhưng chỉ riêng thanh danh của Vu Tiểu Cường là khó nghe nhất, bà mối cũng không nguyện ý nhắc tới tên hắn, sợ đập bể bảng hiệu của mình.
Vu Tiểu Cường thấy mình hảo ngôn hảo ngữ dỗ, nàng thế nhưng còn nói nhà mình không tốt, thì hơi nhíu mày, một tia ác độc từ trong đôi mắt hiện lên, nghĩ đến nương cùng hắn nói qua, nếu nhìn trúng vị cô nương nào, chỉ cần nhào đi lên ôm lấy, mặc kệ người ta có nguyện ý hay không, kia đều là của ngươi, cho nên ánh mắt nhìn Trần Ngư lập tức trở nên xanh mơn mởn, giống như con sói, làm cho người ta kinh ngạc.
Nhìn Vu Tiểu Cường sắc mặt biến đổi, Trần Ngư âm thầm kêu một tiếng không tốt, tại sao hôm nay mình lại gặp xui như vậy, thế nhưng gặp gỡ cái không biết xấu hổ như vậy, tâm nghĩ mình khẳng định chạy không lại hắn, đánh, thì càng không cần phải nói, thuận theo, kia còn không bằng giết nàng, cho nên hiện tại chỉ có thể giằng co.
Vu Tiểu Cường nhìn hai bên một chút, gặp thời điểm giữa trưa, đều ở nhà nấu cơm, nghĩ mình nếu đắc thủ, sẽ không sợ không có bà nương, lập tức xoa xoa tay, chảy nước miếng, chậm rãi tới gần Trần Ngư, cũng không sợ mình làm như vậy, sẽ đưa tới hậu quả như thế nào.
“Ngươi… Ngươi muốn làm cái gì?” Trần Ngư giả bộ sợ hãi kêu, chỉ là rút lui hai bước, cũng không có kích động chạy loạn… Nếu nàng vừa thét chói tai, vừa lúc Vu Tiểu Cường nhào lên, bị người ta thấy, nàng là nhảy vào Hoàng Hà đều nói không rõ được.
“Ngư Nhi ngoan, không cần sợ, để cho Cường ca ca ôm ôm, đợi lát nữa Cường ca ca cho ngươi đường ăn,” Vu Tiểu Cường hoàn toàn một bộ dạng lưu manh, trong miệng tuy rằng dỗ, nhưng hai mắt lại nhìn chòng chọc Trần Ngư, sợ mình vừa không chú ý một cái, nàng sẽ chạy.
“Ta không muốn, ngươi đừng tới đây,” Trần Ngư cầm chặt cái giỏ trong tay mình, tâm sinh một kế, hạ giọng, khàn khàn gọi.
Vu Tiểu Cường nhìn Trần Ngư căn bản không dám lớn tiếng kêu, nghĩ lời nương nói có đạo lý, cho nên càng to gan yên tâm, khóe miệng nổi lên tươi cười muốn có bao nhiêu ghê tởm liền có bầy nhiêu ghê tởm, Ngư Nhi nhìn cũng nhanh muốn phun.
“Tới, để Cường ca ca ngươi ôm ôm, cuộc đời này, để cho ngươi ăn thịt, uống rượu,” Vu Tiểu Cường đem lời của cha mình học được mười phần, nói xong thì xông lên muốn ôm Trần Ngư, nhưng nàng thân thể nhanh nhẹn hướng bên phải tránh qua, đem cái giỏ mình xách theo hung hăng hướng trên người Vu Tiểu Cường hắt đi, sau đó đầu cũng không quay lại hướng nhà Đại bá mẫu chạy đi, hoàn toàn không để ý phía sau Vu Tiểu Cường thê lương kêu một tiếng.
“Ngư Nhi, ngươi đây là thế nào?” Thấy Trần Ngư chạy đến thở không ra hơi, hốc mắt còn hồng hồng, Chu thị vừa mới thấy nàng, vội vàng quan tâm hỏi.
“Ô ô…,” Trần Ngư vừa thấy Chu thị, đã nhào vào trong ngực nàng, chịu đựng không nổi ủy khuất trong lòng, gào khóc lên, đem người trong viện đều dẫn tới.