Không có người làm ầm ĩ, căn nhà xây vô cùng nhanh, nhà bốn gian phòng ở trước sau thêm một cái phòng bếp rộng thoáng, còn có một cái nhà kho, chiếm hơn một mẫu đất, cái này là ý tứ của Trần Ngư, âm thầm ám hiệu Trần Đông Sinh cùng sư phó xây nhà nói, gian phòng xây rộng thoáng như vậy, trước sau đều có thể để người ở, như vậy khách đến cũng không sợ.
Mà hiện tại Ngư Nhi còn nhỏ, cùng Trần Yến ở một căn phòng, phòng trống trong nhà lại càng nhiều.
Thu hoạch vụ thu xong, căn nhà nhà Trần Ngư cũng xây kín. Thời điểm lên nhà mới, mời mười mấy bàn, có mặn có chay, người uống rượu đều khích lệ Lâm gia tốt. Năm đó đồ cưới nhiều, hiện tại lại tặng căn nhà, làm người ta đỏ mắt hết sức. Mà Hồ thị cùng Trương thị lại không có tới, ngay cả lão Nhị Trần Thu Sinh cũng không tới.
Lão nhân Trần gia tới đây xong, chỉ là trầm mặc không nói, mà Chu thị cùng Trần Xuân Sinh trái lại thả lỏng tay chân ra, cảm thấy huynh đệ cho bọn hắn tăng thể diện, đầy mặt ý cười, quả thật chính là huynh đệ ruột thịt.
Sau khi vào ở phòng mới, mấy người Trần Yến bọn họ đầy mặt không khí vui mừng, mỗi căn phòng đều cẩn thận xem, tinh tế nghiên cứu.
“Xem, cái này là lân phượng trình tường,” (Kỳ Lân, phượng hoàng cầu cát tường) mấy đứa bé quanh đi quẩn lại vài vòng xong, mới phát hiện cửa sổ khắc đá của mỗi gian phòng là không giống nhau, lập tức hiếu kỳ nghiên cứu lên.
“Muội làm sao biết?” Trần Yến nhìn Trần Ngư nói có bài bản hẳn hoi, thì nghi ngờ hỏi.
“Là sư phó điêu khắc nói, ta nhớ,” Trần Ngư tìm cớ qua loa tắc trách nói, tâm lý lại oán thầm: ta thế nào lại không biết, cái này là ta để cho sư phó làm cho.
Trong thôn này cửa sổ ban đầu đều là dùng đầu gỗ làm, dán một lớp giấy hoặc vải rách, ánh sáng trong phòng vừa âm u vừa khó chịu, cộng thêm căn nhà thấp bé, làm cho người ta một loại cảm giác bị đè nén. Trần Ngư đã sớm nghĩ tại thời điểm xây nhà thay đồi một chút, cho nên thường xuyên cùng Trần Đông Sinh đề ra, liền được Trần Đông Sinh nghe theo.
Cửa sổ nhà bọn họ đều là dùng tảng đá điêu khắc, có hoa văn lân phượng trình tường, đồng thái, bình an như ý, liễu lục đồng xuân, phú quý trường xuân vân vân, làm cho sư phó điêu khắc đều tấm tắc khen ngợi, cảm thấy phương pháp của bọn họ tốt, không sợ gió to, kiên cố, cũng dễ nhìn. Mà Trần Ngư lại mặt khác đề ra, muốn sư phó làm mộc cho mỗi cái cửa sổ đều làm tấm ván gỗ làm cánh cửa, dùng rãnh lõm kẹp giữ lại, như vậy sẽ không sợ bão. (QA: Có ai biết kiểu cửa này không!? Ngày xưa ở nông thôn chỗ ta cũng hay làm cửa này!)
Cái phương pháp này, bị sư phó điêu khắc xem đỏ mắt, hỏi có thể làm cho nhà khác không. Mặc kệ hắn kích động như vậy, chủ yếu là nơi này đều là ở gần bờ biển, mỗi lần thời điểm có gió to, cửa sổ gian phòng sẽ đều không giữ được, đều phải một lần nữa nghỉ ngơi chỉnh đốn. Hiện tại nếu dùng tới rãnh lõm kẹp giữ lại tấm ván gỗ, sẽ không cần lo lắng việc này.
“Có thể,” Trần Ngư trả lời hết sức sảng khoái, nhưng đầy mặt tính toán. “Phải lấy bạc mua,”
Sư phó kia không có coi khinh nàng, mấy ngày nay nàng ở chung quanh lầu bầu lẩm bẩm, đều bị nam chủ nhân nghe được, biết cái tiểu khuê nữ này là thông minh, ở nhà cũng tương đối được sủng ái, thì cười tít mắt nói: “Cái này có thể, bao nhiêu bạc, chỉ cần lão hủ ra, ta sẽ mua,”
“Sư phó, ngươi cho một lượng là được, về sau a, khi nào ngươi muốn làm, còn có thể dẫn người ta tới nhà ta xem, đến lúc đó ngươi làm một lần, cho ta một phần, thế nào?” Trần Ngư nghiêng đầu, nhẹ nhàng mềm mại hỏi.
“Này…,” sư phó kia chấn kinh nhìn oa nhi mới sáu tuổi trước mắt, bị ý tưởng thông tuệ kia của nàng làm trấn động, “Được, ta đáp ứng!” Cuối cùng sư phó kia thỏa hiệp, biết hài tử này là buông tha mình, cũng không có dùng công phu sư tử ngoạm.
Được một lượng bạc, Trần Ngư cầm đi cho Lâm thị, bị Lâm thị lải nhải một trận.
Chờ nhà Ngư Nhi quyết định dọn về nhà mới, chuyện chung thân của Trần Dũng cũng được định ra, tháng chạp thành thân.
Trải qua nỗ lực của Chu thị, gian phòng ban đầu của Trần Đông Sinh có nửa gian cho Trần Dũng làm phòng ở mới, nửa gian sau bịt kín, mặt khác lại mở ra cánh cửa, cho Trương thị.
Ngày này, Chu thị cầm mấy cái trứng gà đỏ đi tới nhà Lâm thị, trên mặt cười đều sao không khép lại được, thấy rõ nàng đang vui sướng.
“Đại tẩu, điệt tức phụ (vợ của cháu) này hôm sau sẽ vào cửa đi!?” Lâm thị tiếp nhận trứng gà đỏ, cười hỏi.
“Đúng a,” Chu thị vui sướng nói.
Trần Ngư đứng ở một bên có chút kinh ngạc, hôm sau này chính là ngày chính, tại sao lại không thấy giết heo mời khách, tìm ai giúp đỡ vậy?
“Chuyện chung thân của a Dũng này thành, Đại tẩu tâm cũng nên buông lỏng,” Lâm thị lôi kéo Chu thị ngồi xuống, cảm thấy sau khi ở riêng, không khỏi phát hiện được Chu thị là người tốt.
“A a, này được cưới vào cửa xong, thành người Trần gia, ta mới triệt để yên tâm, nếu không giống như treo trên sợi dây, ta khó chịu!” Chu thị tâm lý rất vui mừng vì mình nghe lời a Dũng nói, giúp đỡ Lâm thị, bằng không cùng nàng không thân, sẽ có hối hận. Nàng mới không tin bạc của Lâm thị là từ nhà mẹ đẻ vay, căn nhà kia ngay cả mua đất hoang, không dưới ba bốn mươi lượng, huống chi, bên trong còn tạo hình tinh tế như vậy, thấy rõ trong tay bọn họ có chút bạc bên người, nếu không lấy cách làm người của Lâm thị, không thể làm ầm ĩ lớn như vậy.
“A a, chính là hôm sau, ngươi gấp cái gì, cốc trà của con dâu này, ngươi là uống là chắc chắn!” Lâm thị a a cười, cũng thay nàng cao hứng.
“Ngày mai trong nhà giết heo,” Chu thị rốt cục nói đến trọng điểm, khuôn mặt âm trầm có chút không vui nói: “Bà nương kia lại ở chỗ ấy nói lời châm chọc, ta là cáu giận hết sức, ai, nếu là có chút phương pháp, ta cũng chuyển ra ngoài ở, bằng không, để cho a Dũng mang tân nương tử đi ra ngoài ở ta cũng cao hứng, miễn cho nàng bị chèn ép!” (QA: Chu thị cũng là cái mẹ chồng tâm lý, thương con dâu a!?)
“Nhị tẩu nói cái gì?” Lâm thị hồ nghi hỏi.
Nàng không có nghĩ đến ý tứ trong lời nói của Chu thị là nhằm vào mình, biết Chu thị là người mạnh mẽ, tuyệt đối sẽ không nghĩ tới để cho nhi tử con dâu tới nhà mình.
“Ai, ngươi cũng biết, gian phòng kia nhà người không ở, để cho cha chia ra, hai nhà mỗi nhà một nửa…,” Việc này, Lâm thị là sớm biết, cho nên Chu thị nói tới cũng không cảm thấy ngại ngùng. “Vốn trong tay ta đã không có bạc, việc này Phùng gia cũng biết, cũng không có yêu cầu đặc biệt gì, chỉ cho cô nương làm một bộ hồng y, còn không phải tốt nhất. Gian phòng kia ta cho a Dũng ở, thu thập một phen mua chút đồ thêm vào trong, dầu gì cũng là có thể xem… Nhưng là ngươi biết, xử lý chuyện chung thân cần bán heo, điều kiện của nhà ta kia, nơi nào có thể mua nổi, đã thuê một con heo…,”
Theo Chu thị lải nhải đi xuống, Trần Ngư mới hiểu rõ vì cái gì mối hôn sự này không náo nhiệt như vậy. Hóa ra, nhà Chu thị nghèo, Phùng gia cũng không tốt, nhưng cô nương Phùng gia là người tốt, cũng không để ý điều kiện có thể không tốt, chỉ hi vọng tìm người có lòng. Điều này làm cho Chu thị cảm thấy thua thiệt cô nương người ta, muốn đối nàng tốt một chút, nhưng trong nhà lại là điều kiện kia, có thể tốt đến đâu?
Người giết heo đi theo con heo được thuê, đến lúc đó để ở trong sân giết, dùng bao nhiêu thịt tính bấy nhiêu tiền cho người bán heo, lại trả thêm cho hắn hai mươi văn, đó là tiền thuê heo, cũng cho cô nương người ta một chút mặt mũi. Dù sao, chuyện chung thân của bọn họ tổ chức không lớn, cũng không mời người trong thôn ăn cơm, chỉ là người trong nhà làm ba bàn, bao gồm cả người đưa dâu, cho nên muốn dùng cũng dùng không được bao nhiêu.
Chính là, việc này bị Trương thị biết, nàng lập tức đứng ở trong sân châm chọc, lời nói kia cực kỳ khó nghe, còn nói Chu thị lừa cô nương người ta vân vân, làm cho Chu thị là tức giận ghê gớm.