Hoa Cường nghe được âm thanh, từ trong nhà đi ra.Ông cũng không biết bà Trương cùng Tôn Xuân Anh, ông sau khi trở về, người nhà họ Trương cũng chưa từng đến, đoán chừng là sợ ông hỏi tội bọn họ.Hoa Chiêu là cháu gái của ông, cũng là cháu ngoại nhà họ Trương, lúc trước ông không ở nhà, Trương gia tốt xấu gì cũng phải chiếu cố cho Hoa Chiêu một chút.
Nhưng không có, theo những người trong thôn nói, bọn họ giữa mùa đông đem Hoa Chiêu đến trước cửa Trương gia, người nhà họ Trương nhìn con bé đã gần chết cóng cũng không giữ lại, đồng thời đưa con bé ném trở về.Cuối cùng, Hoa Chiêu lúc đó bị đại đội trưởng cứng rắn nhét vào nhà Hoa Sơn, bằng không thì từ ngày đó đã bị hai nhà nhẫn tâm cho đông lạnh chết rồi.Nhà Hoa Sơn không phải thứ tốt đẹp gì, nhà họ Trương này cũng vậy.Hoa Cường trầm mặc mà nhìn hai người, không nói chuyện.Nhưng là ông khí thế vừa mở, hai thôn phụ tất nhiên là không chịu được, bà Trương cùng Tôn Xuân Anh lập tức trung thực rồi, cái vẻ kiêu căng vô hình kia lập tức bị dập tắt.“Tiểu Hoa ah! Bà ngoại khát nước rồi, có thể cho bà ngoại uống miếng nước được không?” Bà ngoại Trương đột nhiên đáng thương nói.“Đi! Vào trong nói chuyện!” Hoa Chiêu vậy mà khách khí để cho hai người họ vào nói chuyện.Rốt cuộc cũng là bà ngoại và mợ cả….
Cô không cho vào nhà, nước miếng của toàn bộ thôn liền phun tới.
Bọn họ cũng chưa bao giờ ăn khổ của cô, nên khẳng định là thích khuyên nhủ cô một cách nhẹ nhàng.
Mà cô hiện tại muốn tạo một hình tượng tốt, nên có thể chịu chút thiệt này vậy.
Vừa vặn cô cũng tò mò, các bà muốn cái gì từ cô.Thím Mã cùng Hoa Chiêu đã sớm trở thành bạn bè thân thiết, cũng không khách khí cùng theo vào trong nhà, ngồi một bên nhìn xem.
Bà sợ Hoa Chiêu chịu thiệt, đôi mẹ chồng con dâu Trương gia này, khẳng định là không có chuyện tốt gì! Bà thật ra nhớ rất rõ hai người này, năm đó bố mẹ Hoa Chiêu vẫn còn, đã đến không ít lần, lúc đến thì tay trống trơn, lúc về thì bao lớn bao nhỏ.Vào phòng, trông thấy máy may đặt trên đất, vải bông trên giường gạch, hai mắt Tôn Xuân Anh liền vụt sáng.“Ai nha! Má ơi! Đây là cái gì a? Máy may phải không?” Tôn Xuân Anh vui vẻ mà hô to: “Nghe nói cái máy này may y phục rât nhanh, sưu sưu sưu liền xong một bộ! Vừa vặn cháu có nhiều vải như vậy, nhanh làm cho bà ngoại cháu một bộ, mợ nhì xem cái máy này sử dụng như thế nào?”“Không cần không cần” Bà lão Trương ngồi ngay ngắn trên giường gạch nhỏ giọng nói.Từ chối cũng không có thành ý một chút nào.Thím Mã thẳng thắn bĩu môi, người không biết xấu hổ như vật kỳ thật cũng rất hiếm gặp đấy, một cái thôn cũng không tìm đươc một hai nhà, mà hai nhà này lại vừa vặn đứng chung một chỗ, đều bị Hoa Chiêu gặp phải rồi.“Cháu muốn đi làm cơm, không rảnh.” Hoa Chiêu cũng không có ý tứ diễn cùng.“Vậy thì đi nhanh đi.” Tôn Xuân Anh lại nói: “Mợ vừa nhìn thấy cháu bắt được cá? Cái này thật đúng dịp, bà ngoại cháu thích nhất là ăn cá, hôm nay cháu lại bắt được rồi, thật là có lộc ăn.”Hoa Chiêu cũng không nói gì, đi ra ngoài, chỉ có con cá mà thôi, không có gì là không nỡ cả.“Nói đi, các người tới đây có chuyện gì?” Hoa Cường rốt cục cũng mở miệng.Bà ngoại Trương từ trên giường bước xuống, đứng trên mặt đất, nhìn Hoa Cường, giọng nói mang theo nức nở: “Ông nội Hoa Chiêu à, lúc trước nhà tôi là có chỗ không đúng, nhưng lúc đó gia đình tôi cũng có chỗ khó, con gái tôi năm đó còn trẻ như vậy, lại chỉ có một đứa con gái, tôi không thể nhìn nó nửa đời sau lẻ loi hưu quạnh a? Cho nên ép nó gả cho người khác.”“Tiểu Hoa cũng không phải là chúng tôi không muốn nuôi, nhưng nó đến cùng cũng là họ Hoa a.
Hoa gia cũng không phải chỉ có một người.
Hơn nữa lúc trước nhà chúng tôi cũng để lại phòng ở cùng phí nuôi dưỡng đấy, cuối cùng không chiếu cố tốt cho Hoa Chiêu là do một nhà Hoa Sơn! Không thể oán chúng tôi.”Bà Trương càng nói càng lẽ thẳng khí hùng (Cây ngay không sợ chết đứng).Hoa Cường cũng không cùng bà ta tán dóc chuyện này, nếu bà ta cảm thấy cho ít tiền thì có thể mặc kệ, trong mắt căn bản không có một chút nhân tình, vậy thì còn gì để nói?.“Chuyện trước kia không đề cập tới, tôi chính là hỏi các người hôm nay đến đây làm gì? Nếu thật sự là đến thăm Tiểu Hoa, vậy hiện tại cũng nhìn rồi, liền về đi thôi.”Hoa Cường nói ra: “Hai thôn cũng cách nhau không xa, một giờ đi đường là đến, các người bây giờ trở về đi, còn có thể về kịp giờ ăn trưa đấy.”Đường đi gần như vậy, bọn họ năm cũng chưa từng tới.Hoa Cường càng nói càng tức giận.Bà Trương cùng Tôn Xuân Anh liếc nhau, dưới mí mắt của ông già này, hai người không kiên trì nổi rồi.“Chúng cháu chính là nghe nói, tiểu đội sản xuất của các người gần đây bán giá đỗ vào trong huyện thành?” Tôn Xuân Anh hai mắt loé sáng mà hỏi thăm: “Nghe nói mỗi ngày có thể kiếm được đồng tiền, có thật không vậy?”Một ngày đồng tiền, vận khí tốt thì đồng! Đây là cái gì? Đây thực sự là nằm mơ?.Bởi vì họ là dân quê, mỗi ngày hầu như đều ra công sức lao động, số tiền hằng năm thu được sau khi kết toán cũng không được ba mươi đến năm mươi đồng tiền.
Bởi vì họ không chỉ kiếm công điểm, bọn họ còn phải ra công điểm.
cân khẩu phần lương thực cho không anh sao? Là phải khấu trừ công điểm tương ứng đấy! Cánh đồng bên trong trồng cải trăng, khoai tây, củ cải trắng, liền cho không anh ăn sao? Cũng là phải khấu trừ công điểm đấy.Lúc ngày mùa mà xin phép nghỉ, khấu trừ công điểm.Chặt cây dựng nhà, khấu trừ công điểm.
Vân vân và vân vân.Có gia đình sức lao động nhiều, công điểm cả nhà cộng lại, sau khi khấu trừ, còn có thể thừa điểm, có thể được phân tiền.Một gia đình cũng chỉ được chia không quá đồng.Có gia đình thiếu sức lao động, vi dụ như một người đàn ông, phải nuôi cả mọt nhà già trẻ, ăn hết lương thực không còn công điểm.
Nên công điểm hắn kiếm được, khẳng định không đủ khấu trừ khẩu phần lương thực, cuối cùng hắn ngược lại thiếu nợ tiền đội sản xuất đấy.Sang năm còn nợ.
Sang năm trả không được thì năm sau nữa còn, không trả được thì cứ tiếp tục.
Có ít gia đình, đến vài năm sau phân đến đội sản xuất, đội sản xuất giải tán, lúc đó vẫn còn chưa trả xong.Cho nên một ngày mười mấy đồng, tính cả thất bại đấy, một tháng đồng tiền, đối với dân quê mà nói, đã là con số trên trời rồi.Người nhà họ Trương nghe vậy, một ngày cũng không chờ, lập tức tới đây nghe ngóng thực hư.Hoa Cường không có lên tiếng, Tôn Xuân Anh liền nhìn về phía thím Mã.
Thím Mã từ chối cho ý kiến mà chỉ hừ hừ.Việc này a, vốn là trong thôn muốn giữ bí mật đấy, chuyện tốt như vậy, bọn họ sợ bị những thôn khác cướp đi, cho nên đều che giấu.
Nhưng căn bản giấu không được.
Con dâu trông thôn hầu hết đều từ bên ngoài gả vào, giấu không được vài ngày đều về nhà nói với cha mẹ, anh em.
Kể cả chính bà ấy.Nhưng sự việc xảy ra thật sự rất không bình thường, những thôn khác ủ giá đỗ cũng không có tốt như bọn họ.
Cho dù chính người con dâu tự mình về nhà mẹ đẻ ủ, cũng không cần người nhà đụng tay vào, lúc ủ được giá đỗ, so với thôn bọn họ đúng là một trời một vực, cung tiêu xã người ta căn bản không thu.Cái tin tức này thật là khiến có nhà vui cũng có nhà buồn.
Nhưng từ đó về sau, bí mật về giá đỗ đã bị truyền ra.Trầm mặc cũng là thừa nhận ah!Bà Trương nói với Hoa Cường: “Thông gia, chúng tôi hôm nay tới là muốn cầu ông chuyện này, ông có thể nói với người trong đội, để chúng tôi chuyển đến thôn các người làm giá đỗ?”Thôn này có nước tốt, tại đây mới có thể ủ được giá đỗ chất lượng tốt, người trong huyện cũng chỉ thu giá đỗ ở thôn này, tin tức này các bà cũng biết, cho nên muốn kiếm tiền, đưa đến thôn này làm là biện pháp tốt nhất..