Ngôn Tiếu mở ra cửa sắt, đối phương lại không có ý muốn vào.
Gã đeo mắt kính thực ghét bỏ đánh giá một chút Ngôn Tiếu cùng Hàn Kiều Kiều ở trong sân giặt quần áo, gã hếch cằm , có chút không kiên nhẫn nói: "Hàn Dực có phải ở nơi này hay không ?nói hắn ra đây , theo chúng tôi đi một chuyến."
Ngôn Tiếu trên mặt ý cười càng đậm, trong nụ cười mang theo ý vị hưng phấn.
"Nga -- cùng các anh đi một chuyến a......" Ngôn Tiếu cười như không cười, chậm rãi lặp lại một lần lời gã nói.
Gã đeo mắt kính hỏi: "Hắn rốt cuộc có ở đây không?"
Ngôn Tiếu lười biếng dựa trên cửa sắt , giọng hướng trong sân hô: "Kiều Kiều, hắn hỏi anh trai em có ở nhà không?"
Hàn Kiều Kiều nghe vậy, lắc lắc bọt nước trên tay đi tới, rất là nghi hoặc. "tìm ca ca em làm gì? Sẽ không lại muốn kiểm tra đo lường dị năng đi? Đều kiểm tra ba lần."
Mắt kính nam thấy bộ dáng Hàn Kiều Kiều, ngẩn người, không nghĩ tới cô gái nhỏ vùi đầu giặt quần áo lớn lên xinh đẹp như thế, ngữ khí không khỏi mềm mại chút. "Không phải kiểm tra đo lường dị năng, là kỷ lão tướng quân muốn gặp hắn."
Ngôn Tiếu là cái người gì , hắn vừa thấy ánh mắt gã dính ở trên người Hàn Kiều Kiều liền biết hắn đang có tâm tư gì , lập tức muốn tìm cái cớ đem Hàn Kiều Kiều chạy về trong phòng đi. Lại không nghĩ rằng, không đợi hắn phát tác, liền thấy Hàn Kiều Kiều gật gật đầu, nói: "Úc, đã biết. Tôi sẽ nói cho ca ca."
Cái gì ý tứ?
Mắt kính nam da mặt hơi hơi trừu trừu, chính là đối với cô gái xinh đẹp như thế lại không đành lòng phát hỏa, nhẫn nại tính tình nói: "cô gái nhỏ , ca ca em không ở nhà sao?"
"Ở a." Hàn Kiều Kiều hơi hơi nhíu mày, "Chính là ca ca tôi hiện tại không có thời gian a, hơn nữa anh xem, sắp đến giờ ăn cơm trưa."
Cái này, liền tính Hàn Kiều Kiều lớn lên xinh đẹp cũng vô dụng, mắt kính nam mặt lập tức liền đen. " cô gái , cô có nghe rõ hay không ? Tôi nói chính là, bảo hắn hiện tại liền đi theo chúng tôi ."
Hàn Kiều Kiều ngây thơ mờ mịt nhìn hắn trong chốc lát, bỗng nhiên phản ứng lại đây, tức khắc sinh khí!cô Giương khuôn mặt nhỏ lên hỏi: "anh đây là có ý gì ?đây là xem ca ca tôi như phạm nhân hay là thế nào ? Anh muốn mang đi liền mang đi?Anh nghĩ anh là ai?! Dựa vào cái gì anh dám làm như thế ?! Ai cho anh quyền lợi?!"
Hàn Kiều Kiều giống như ngọn lửa bốc cháy , hướng về phía mắt kính nam chính là một chuỗi chất vấn, người ở gần đấy cũng bị hấp dẫn lại đây, đứng ở cách đó không xa xem náo nhiệt.
Mắt kính nam xiết chặt nắm đấm , lý trí nói cho hắn không cần chấp nhặt cùng một cô gái . Hắn là người bên kỷ lão, có từng bị người khác quát lớn như vậy? Tức khắc sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, nghẹn nửa ngày rốt cuộc nói ra tới: "...... Cô gái nhỏ ,chỉ sợ em còn không rõ lắm, kỷ lão tướng quân mời, tôi còn chưa thấy qua ai dám đùn đẩy."
Hàn Kiều Kiều tức giận đến mặt đều đỏ, cô nhớ tới kiếp trước ca ca bán mạng cho căn cứ kết quả sau đó bị Tần Văn Hạo hại chết, Bắc Thành căn cái gì đều không có làm ! Hiện giờ, ca ca lại chưa bán mạng cho bọn họ, bọn họ dựa vào cái gì vênh váo tự đắc sai sử ca ca như thế ?! Bọn họ dựa vào cái gì?!
Hàn Kiều Kiều càng nghĩ càng sinh khí, cơ hồ là mang theo thù mới hận cũ đứng ở cửa quát lớn: "Cái gì kỷ lão cái gì tướng quân tôi hoàn toàn không quen biết! Ca ca tôi cũng không quen biết! Chúng tôi tại sao phải đi với những người không rõ? Các người làm thế này tính cái gì là mời?! Cũng mặc kệ khách nhân có thời gian hay liền phải mang đi! Các người này cùng bắt người có cái gì khác nhau! Muốn gặp ca ca tôi liền chính mình lại đây! Muốn ca ca tôi qua liền mang thành ý tới! Hiện tại chúng tôi muốn chuẩn bị ăn cơm trưa, mời trở về đi!"
"cô !!" Mắt kính nam hung hăng dùng ngón tay chỉ vào Hàn Kiều Kiều, lại là một câu cũng nói không nên lời.
Ngôn Tiếu che chắn trước người Hàn Kiều Kiều, duỗi tay đẩy ngón tay đối phương ra, cười đến vui sướng khi người gặp họa. "Vất vả các anh đi một chuyến, trong nhà trẻ nhỏ tính tình không tốt , thứ lỗi, ha hả a."
"anh! Các người !!...... Tốt , các người được lắm ! Hừ!!" Mắt kính nam phẫn nộ ngồi trên xe, thấy phụ cận còn có người nhìn , càng là giận không thể át quát, "nhìn cái gì nhìn ?! Có cái gì đẹp?! -- chúng ta đi!"
"Chậc chậc chậc chậc......" Ngôn Tiếu nhìn chiếc xe đi xa lắc đầu, hắn xoay người lại phát hiện Hàn Kiều Kiều đã vào nhà, trên mặt đất tràn đầy vệt nước, "Kiều Kiều, đừng tức giận, người đều bị em đuổi đi rồi, nhìn này trên đất đầy nước , em đây là giặt đồ hay là tưới sân nha......"
Ngôn Tiếu đi vào nhà chính, không gặp Hàn Kiều Kiều, nghe thấy phòng bếp bên kia truyền đến tiếng thịch thịch thịch xắt rau.
Hàn Dực cùng Lục Trường Uyên tựa hồ là mới vừa thương lượng xong việc, vừa vặn đi xuống lầu.
"Xảy ra chuyện gì?động tĩnh lớn như thế " Lục Trường Uyên hướng phòng bếp xem xét.
"Căn cứ phái người lại đây, muốn gặp Hàn ca, bị Kiều Kiều đuổi đi rồi!" Ngôn Tiếu cười đến dừng không được , "hiện tại cô ấy đang nổi nóng đâu."
Ngôn Tiếu đem chuyện vừa rồi phát sinh cùng Hàn Dực và Lục Trường Uyên nói một lần, xong rồi còn liên tục cảm khái, "Các cậu không nhìn thấy thật sự quá đáng tiếc." Ngày thường thiếu nữ ôn nhu dịu dàng , thấy cô nổi bão thật là chuyện hiếm lạ !
Ngôn Tiếu bên này nói không ngừng, kết quả Hàn Dực cùng Lục Trường Uyên một chút phản ứng đều không có, hắn cười trở nên có chút ngượng ngùng.
"người căn cứ tới, cậu để cô ấy một người ứng phó? Ân?" Lục Trường Uyên như cười như không nhìn hắn.
"Không, không phải...... Lúc ấy......" Ngôn Tiếu liếc nhanh qua Hàn Dực, thấy hắn sắc mặt âm trầm, Ngôn Tiếu thầm kêu không tốt, "Không phải! Hàn ca, lúc ấy tôi căn bản không kịp nói a!"
Lục Trường Uyên lạnh căm căm nói: "Đúng vậy, cậu không chen vào nói, cậu đứng ở bên cạnh xem náo nhiệt."
"Không phải! Tôi ......"
Hàn Dực lạnh lùng liếc hắn một cái, đi vào phòng bếp.
Hàn Kiều Kiều lấy con gà đông lạnh ra phát tiết, Hàn Dực đi tới từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy eo cô , Hàn Kiều Kiều động tác chợt dừng lại.
"...... Ca ca."
Hàn Dực mặt dán mặt cô , thanh âm thấp thấp giỗ : "Thực tức giận?"
"Không có......" Hàn Kiều Kiều mím môi, cúi đầu nhìn con gà trên thớt bị chính mình băm đến lung tung rối loạn.
Hàn Dực chỉ nhẹ nhàng cầm mấy khối gà vụn, trong thanh âm mang theo ý cười, "Này còn gọi không có?"
Hàn Kiều Kiều mặt có chút nóng , lẩm bẩm nói: "Chỉ là có một chút...... Điểm sinh khí."
Hàn Dực ở bên tai cô nhẹ nhàng cười rộ lên.
Hàn Kiều Kiều cắn cắn môi, rầu rĩ nói: "Bọn họ không nói đạo lý, cũng mặc kệ anh có thể hay không liền phải mang người đi, em bất quá nói vài câu, đem người ta đuổi đi rồi......" cô có chút thấp thỏm ngắm ngắm Hàn Dực, "Ca ca, em có phải lại chọc phiền toái cho anh hay không ......"
"Người đều bỏ đi rồi, có phiền toái liền có đi." Hàn Dực không thèm để ý cười cười, duỗi tay vén tóc mái trên trán cô , lại thấy hốc mắt cô chậm rãi ngân ngấn nước mắt.
Hàn Dực trong lòng căng thẳng, đem cô đến trước người mình , "Bảo bối xảy ra chuyện gì?"
"Ca ca, em có phải hay không...... Lại chọc phiền toái cho anh ......" cô thanh âm nghẹn ngào, âm cuối đều mang theo run rẩy . Chính mình cũng không nói lên được đây là xảy ra chuyện gì, cảm xúc dường như không chịu khống chế, lúc phẫn nộ trong chốc lát lại bi thương, trong lòng như là có đồ vật gì bị vỡ, nghẹn đến mức khó chịu.
"Không có chọc phiền toái." Hàn Dực đem cô gắt gao ôm vào trong ngực, thấp giọng giỗ dành , "Hôm nay hẳn là hiểu lầm, bọn họ là nghĩ mời chào ca ca, chỉ là phái một cái người không ánh mắt lại đây."
"Thật sự chưa chọc phiền toái đến cho anh hả ?"
Hàn Dực nâng lên khuôn mặt nhỏ, lau nhẹ hai hàng nước mắt.
"Thật sự, ca ca không lừa em. Quá hai ngày khẳng định sẽ có người tới cấp bảo bối của anh nhận lỗi."
Hàn Kiều Kiều nín khóc mà cười, "anh lại giỗ em"
"giống như con nít, trong chốc lát khóc trong chốc lát cười." Hàn Dực thấy cô dừng lại nước mắt, nhẹ nhàng thở ra.