Buổi tối Hàn Kiều Kiều ngủ không quá an ổn, có lẽ là cảm thấy những người đối diện bên kia bụng dạ khó lường, có lẽ là lời nói của Ngôn Tiếu khiến cô canh cánh trong lòng , cô lăn qua lộn lại trước sau vẫn không ngủ được .
Tới sau nửa đêm, bên ngoài quả nhiên có động tĩnh, tất tất tác tác thanh âm, như là có người từ lều trại đi ra. Hàn Kiều Kiều lập tức tỉnh táo lại, trong lòng một trận mừng thầm,: Tôi liền biết các người buổi tối có hành động! Bị tôi đoán trúng đi!
Cô xoắn thân mình ở trong lều trại tiến tới chỗ khoá kéo, muốn nhìn rõ ràng bên ngoài tình huống, không đợi cô với tới, vòng eo đã bị người từ mặt sau ôm lấy. Mùi hương quen thuộc tới gần, Hàn Kiều Kiều chỉ cảm thấy thân thể rơi vào trong vòng ôm ấm áp .
"Ca ca, bên ngoài có phải hay không đã xảy ra chuyện nha?" Hàn Kiều Kiều cảm thấy khẳng định là Hàn Dực bày mưu đặt kế.
Hàn Dực từ mặt sau liếm vành tai cô , "Không cần phải xen vào những cái đó." Nói, tay phải đã nhẹ nhàng giải khai nút thắt áo trên.
Hàn Kiều Kiều hô hấp cứng lại, thanh âm nhỏ bé yếu ớt: "...... Không cần, hai ngày nay em chưa tắm rửa......"
Người Sau lưng không thèm để ý nói: " không phải mỗi ngày em đều lau sao." Hơi lạnh ngón tay tham nhập vào trong, dừng ở nơi đẫy đà mềm mại vuốt ve.
Hàn Kiều Kiều thân thể nhịn không được có chút nóng lên.
Hàn Dực nghiêng mình về phía trước , thấp thấp cười, thổi khí vào tai Hàn Kiều kiều : "Giống như lớn hơn một chút......" Bàn tay nâng nơi mềm mại kia lên ước lượng, lại ác liệt nhéo nhéo nụ hoa.
Hàn Kiều Kiều nhẹ nhàng run lên, khẽ nhếch đôi môi, có chút cố hết sức nói: "...... Ca ca, không cần...... Bên ngoài, bên ngoài có người......"
Như là xác minh lời nói của cô , một đạo ánh lửa hiện lên, ngay sau đó động tĩnh càng lớn hơn nữa, chỉ là vẫn luôn không có nghe thấy tiếng súng vang, Hàn Kiều Kiều trong lòng đoán rằng có phải hay không Ngôn Tiếu trực tiếp dùng dị năng đối phó bọn họ......
"Bảo bối không chuyên tâm, này nhưng làm sao mới tốt bây giờ ......"
"Ca ca...... Không......"
Tay tà ác đi vào càng sâu, trêu chọc, Hàn Kiều Kiều hô hấp đột nhiên dừng lại , rồi sau đó khó có thể ức chế tràn ra than nhẹ...... Thẳng đến khi truyền ra tiếng nước , cái tay kia mới từ trong quần rút ra...... Hàn Kiều Kiều đôi tay chống vào chăn mền thở hổn hển, Hàn Dực lại kéo xuống quần lót của cô từ mặt sau đột nhiên vọt vào tới!
"Ngô!......" Hàn Kiều Kiều suýt nữa kêu lên.
Hàn Dực cúi người đè ở trên lưng cô , không có vội vã động tác, chờ Hàn Kiều Kiều hoãn lại, mới từng cái kích thích lên.
"...... Con mèo nhỏ , có phải cảm thấy ở bên ngoài làm càng kích thích?"
"Mới... Không phải......" Hàn Kiều Kiều trong miệng phun ra mấy hơi thở, ý thức dần dần mê loạn.
Hàn Dực hung hăng đỉnh cô vài cái, thấp giọng cười nói: "Ướt thành như vậy, còn nói không phải."
Hàn Kiều Kiều nỗ lực đem rên rỉ áp chế ở trong cổ họng, cắn môi không nói gì, sợ hãi chính mình buột miệng, những âm thanh làm người ta xấu hổ sẽ vọt ra.
Hàn Dực bỗng nhiên nâng lên một bàn tay, đem lều trại rèm cửa khóa kéo ra một nửa ——
"Ca ca!" Hàn Kiều Kiều sợ tới mức nước mắt đều ra tới, thân thể một trận căng thẳng, Hàn Dực nhịn không được hít vào một hơi.
Hắn vỗ vỗ mông cô, ái muội nói: "Bảo bối không phải muốn nhìn bên ngoài sao?"
"...... Em không nhìn, ca ca, anh mau kéo khóa lên...... Ca ca......"
"Ngoan bảo bối, em tha lỏng, ca ca không động đậy nổi......"
Hàn Kiều Kiều nghe vậy, hai mắt đẫm lệ mênh mông thả lỏng thân thể, Hàn Dực lại nhặt súng một bên vươn người đến gần khóa kéo, hướng về phía bên ngoài nả một phát súng, Hàn Kiều Kiều lập tức nghe được rất nhiều thanh âm, tiếng mắng, tiếng kêu rên, nối thành một mảnh.
Cô lập tức khóc ra tới, "Ca ca, kéo a!"
Hàn Dực kéo , bỗng nhiên rút ra khỏi thân thể của cô , nhanh chóng đem cô vặn lại , ôm vào trong ngực lại một lần hung hăng đụng đi vào, bên hông tốc độ không ngừng nhanh hơn, hai người dưới thân ướt một mảnh, Hàn Kiều Kiều mới đầu còn nhẫn đến, cuối cùng lại là khó có thể ức chế khóc hô lên tới, thân thể giống như bị lửa thiêu , hít thở không thông làm cô mất khống chế. Chính là bất luận cô như thế nào khóc kêu kháng cự, người đàn ông trên người lại cường ngạnh một lần lại một lần muốn cô ......
......
Ngày hôm sau, Hàn Kiều Kiều bất đắc dĩ mang một đôi mắt sưng đỏ đi ra lều trại.
Ngôn Tiếu đang ngồi xổm ở đống lửa nướng bánh mì, thấy Hàn Kiều Kiều đi tới, kinh ngạc nói: "em như thế nào sau một đêm liền biến thành con thỏ mắt đỏ ?"
Hàn Kiều Kiều méo miệng, cô không thể nói cho Ngôn Tiếu, đây là do ca ca ác thú làm ra đi? —— nhớ tới tối hôm qua, cô càng là cầu xin càng là khóc nỉ non, ca ca liền càng hưng phấn...... Hàn Kiều Kiều trên mặt nóng lên vài phần, lắc đầu ngăn cản chính mình miên man suy nghĩ, hỏi Ngôn Tiếu: "Những người khác đâu?"
"Hàn ca cùng lục ca ở đối diện." Ngôn Tiếu chỉ chỉ sau lưng lều trại, "Tiêu Giản cùng Carrey còn chưa ngủ tỉnh. Đêm qua bọn họ khả năng có điểm dị năng sử dụng quá độ, ngủ rất sâu ."
"Tối hôm qua có chuyện gì ?" Hàn Kiều Kiều nhịn không được hỏi. Ngày hôm qua muốn nhìn náo nhiệt cũng chưa xem được ...... Đều do ca ca.
Ngôn Tiếu lộ ra một cái ý cười cao thâm khó đoán, cầm lại bánh mì , bôi một ít bơ lạc, một ngụm một ngụm ăn.
"anh mau nói a, không được thừa nước đục thả câu!"
Ngôn Tiếu thấy Hàn Kiều Kiều có chút sốt ruột, mới buông trong tay bánh mì, chậm rì rì nói: "Đêm qua, kia thật đúng là cực kỳ nguy hiểm, quanh co, thoải mái phập phồng a"
Hàn Kiều Kiều hầm hừ mắt trợn trắng, "anh có phải hay không không nghĩ nói ai, em đây đi hỏi ca ca ."
"Ai đừng! Anh đây không phải đang ấp ủ cảm xúc sao?" Ngôn Tiếu bất đắc dĩ nói, "em cái thói quen này không tốt, như thế nào có thể có cái chuyện gì liền cáo trạng đâu? Như vậy rất không tốt."
"Vậy anh ấp ủ tốt cảm xúc chưa ?"
"rồi rồi ." Ngôn Tiếu thở ngắn than dài, đối cô nói, "Kỳ thật anh vừa rồi thật không lừa em, xác thật là thoải mái phập phồng a, ngày hôm qua đám người kia nghĩ hạ độc thủ với chúng ta , chính là Tiêu Giản cùng Carrey sớm liền mai phục ,đám người kia còn chưa đi đến nơi này của chúng ta, đã bị Tiêu Giản cùng Carrey bắn ."
Hàn Kiều Kiều trừng lớn mắt, hỏi hắn: "Này không phải rất thuận lợi sao?Anh vừa rồi còn nói cực kỳ nguy hiểm đâu."
Ngôn Tiếu vỗ đùi, nói: "Nhưng còn không phải là mạo hiểm sao?! Bọn họ bên kia không phải có cái dị năng giả sao? Chính là cái đầu trọc kia, cư nhiên là cái song hệ! Thân thể cứng như sắt, mặt khác mấy cái đều bị chúng ta đánh nằm sấp xuống, hắn thì không có việc gì, còn hướng đến chúng ta bên này, may mắn Hàn ca bỗng nhiên bắn hắn một phát, chết luôn. "
Nổ súng việc này cô không nhớ rõ, mơ mơ màng màng chỉ nhớ rõ ca ca kéo ra vải lều , chẳng lẽ là lúc ấy?
Hàn Kiều Kiều nghĩ nghĩ, lại hỏi hắn: "anh không phải nói thân thể hắn rất cứng sao? Như thế nào sẽ bị viên đạn bắn trúng đâu?"
Ngôn Tiếu nhai khẩu bánh mì, mồm miệng không rõ trả lời: "anh còn chưa nói xong đâu...... Chúng ta không phải đem thủ hạ của hắn đều đánh nằm sấp xuống sao? Toàn bộ trói lại, lục ca từng bước từng bước đơn độc thẩm tra , em đoán xem? Cái kia đầu trọc là song hệ dị năng, kim hệ cùng thổ hệ, bọn họ vốn dĩ kế hoạch, là đem chúng ta vài người và lều trại toàn bộ rơi vào hố đất!"
"Những người này như thế nào khốn nạn như thế!" Hàn Kiều Kiều nhịn không được nhíu mày, "Chúng ta với bọn họ không oán không thù."
Ngôn Tiếu lạnh lùng cười hai tiếng, nói: "Cái kia đầu trọc tuy rằng là song hệ, bất quá tư chất quá kém, hai loại dị năng không có biện pháp cùng nhau dùng, hơn nữa thổ hệ dị năng cũng chỉ có thể sử dụng gần ,anh đoán hắn là muốn chạy gần lại , rồi mới thực hiện, đã bị Hàn ca một phát súng bắn chết. Nếu thật làm hắn thực hiện được, chúng ta một đám đều bị chôn dưới mặt đất , kia hắn hoàn toàn có thể muốn làm gì thì làm."
Hàn Kiều Kiều nghĩ đến hậu quả, thật là không dám tưởng tượng, nhịn không được mắng: "Quá đáng giận! Đã chết thật là tiện nghi hắn!" Cuối cùng, cô lại hỏi Ngôn Tiếu, "Kia dư lại người đâu? Không thể dễ dàng tha bọn họ."
Ngôn Tiếu quay đầu nhìn về phía đối diện nhà dân, "Lục ca còn đang thẩm vấn đâu......"
Hàn Kiều Kiều kinh ngạc. —— thẩm vấn cả đêm?
Edit thuymama các nàng thấy chương này thế nào, có thỏa mãn được cơn thèm thịt trong thời gian qua không nào. Hihi. Vote ủng hộ mình nha