Ngày hôm sau, Hàn Kiều Kiều là bị ngứa tỉnh.
Mơ mơ màng màng mở mắt ra, liền thấy Hàn Dực cúi người nhẹ nhàng gặm xương quai xanh cô, tóc ngắn mềm mại ở trên cổ cô đảo qua, Hàn Kiều Kiều nhịn không được cười ra tiếng , "Ca ca, anh như thế này thật giống chó con a."
Hàn Dực thấy cô tỉnh, hạ miệng càng thêm không kiêng nể gì, đôi tay không an phận dao động, áo ngủ rộng thùng thình bị hắn xốc lên, lộ ra tảng lớn tuyết trắng da thịt, bàn tay làm càn vuốt ve vỗ về chơi đùa. Ngày hôm qua bởi vì bận tâm cảm xúc của cô, hắn nghẹn suốt một đêm, tới buổi sáng nhìn Kiều Kiều nằm ở trong khuỷu tay mình, cuối cùng là khó có thể nhẫn nại.
Hàn Kiều Kiều thật không tốt ý tứ, ở hắn dưới thân rất nhỏ giãy giụa , đỏ mặt nói: "Ca ca như thế nào sáng sớm liền chơi xấu......"
"Ca ca sắp hỏng rồi, ân?" Hàn Dực thấp giọng cười, hôn hôn gò má cô, thủ hạ động tác càng thêm xấu xa, Hàn Kiều Kiều hô hấp không khỏi dồn dập vài phần, cuống quít đi ấn tay hắn, ngoài miệng cầu xin tha thứ nói: "Đừng đùa em....."
Tuy rằng phòng cách âm thực tốt, chính là cô tưởng tượng đến mọi nguời khả năng đều đã rời giường, sẽ cảm thấy đặc biệt xấu hổ. Một mặt nghĩ tiếp thu ca ca thân mật, về phương diện khác, trên tâm lý vẫn là có chút chướng ngại, tổng cảm thấy loại sự tình này...... Vẫn là đến buổi tối mới tốt.....
Trên giường hai người liền sắp rơi vào cảnh đẹp, ngoài cửa lại truyền đến Bạch Khải Thụy lỗi thời thanh âm: "Hàn ca, Kiều Kiều, hai nguời tỉnh không?"
Mặt Hàn Dực bỗng chốc hắc trầm , lạnh giọng quát: "Lăn!"
Ngoài cửa Bạch Khải Thụy bị dọa đến té ngã lộn nhào hướng dưới lầu chạy, trong lúc còn không quên la lớn: "Là Ngôn Tiếu để cho tôi tới!"
Ngôn Tiếu tiếng mắng lập tức truyền tới: "cậu tmd ( => con mẹ nó) nói bậy cái gì đấy! Rõ ràng là cậu không muốn đi kêu lục ca rời giường, một hai phải cùng tôi đổi!"
Lục Trường Uyên có tính sinh khí nghiêm trọng khi rời giường, tất cả mọi người đều biết, Bạch Khải Thụy mới vừa tiếp xúc với bọn họ , không hiểu biết tính tình Hàn Dực, tự nhiên xu cát tránh họa lựa chọn đi kêu Hàn Dực rời giường, ai ngờ đến Hàn Dực "Rời giường khí" càng hơn đâu?
Hàn Dực trầm khuôn mặt đứng dậy, cấp Hàn Kiều Kiều sửa sang lại quần áo, trong lúc đó còn không tha duỗi tay xoa nhẹ vài cái, sắc mặt âm trầm đến lợi hại.
Hàn Kiều Kiều cười đến cả người run lên, bụng đều phải cười đau.
Hàn Dực kiềm trụ hai cánh tay trắng nõn như củ sen của cô, cách quần ác liệt hung hăng đụng cô hai hạ, "Còn cười! Buổi tối lại thu thập em."
Hàn Kiều Kiều nghịch ngợm chớp chớp mắt to, "Ca ca đừng nóng giận , mau đi rửa mặt đi."
Bọn họ ngày thường là sẽ không cố ý tới kêu cửa, hẳn là có cái gì sự tình.
Đơn giản rửa mặt, sau đó Hàn Dực cùng Hàn Kiều Kiều đi ra cửa phòng, vừa lúc gặp được sắc mặt không vui Lục Trường Uyên từ lầu ba xuống dưới, nói vậy cũng là vừa bị đánh thức.
"Chuyện như thế nào?" Lục Trường Uyên đi xuống lâu hỏi.
Dưới lầu, Tiêu Giản nửa dựa vào trên sô pha, Ngôn Tiếu cùng Bạch Khải Thụy đứng ở một bên, thấy bọn họ xuống lầu, Ngôn Tiếu lập tức nói: "Lục ca, Hàn ca, các cậu đến xem Tiêu Giản đây là không phải muốn thức tỉnh siêu năng lực a?"
Bạch Khải Thụy thấy Hàn Dực đi tới, theo bản năng vỗ về ngực thuận khí, vừa rồi hắn bị dọa đến không nhẹ.
Hàn Dực hỏi Tiêu Giản cảm giác như thế nào.
Tiêu Giản một tay đỡ trán, thanh âm có chút ách, "Đầu choáng váng, trên người không có sức lực, cái khác cũng không có gì."
Lục Trường Uyên hỏi hắn: " thời điểm nào thì bắt đầu?"
" sau khi rời giường." Tiêu Giản thở hắt ra, "Ngay từ đầu chỉ là có điểm choáng, tôi tưởng do không nghỉ ngơi tốt , xuống lầu chạy một lát, kết quả vựng đến lợi hại hơn."
Lục Trường Uyên nghe xong, lại hỏi bên người Ngôn Tiếu cùng Bạch Khải Thụy, "Này bệnh trạng muốn liên tục bao lâu?"
Ngôn Tiếu cùng Bạch Khải Thụy nhìn nhau, nói: "Tôi hình như là dăm ba bữa."
Bạch Khải Thụy nói: "Tôi là hai ngày."
Không trải qua sốt nhẹ trực tiếp thức tỉnh dị năng, chỉ sợ cũng chỉ có Hàn Dực, thân thể hắn cơ hồ không có bất luận cái gì bài xích liền tiếp nhận ngoại tinh vi sinh vật dung hợp.
"Tôi không có việc gì, lại không phải sinh hoạt không thể tự gánh vác." Tiêu Giản nâng một chút đầu, nói, "Các cậu đi thôi, không cần phải lo cho tôi."
Bọn họ hôm nay kế hoạch muốn đi thành phố đánh tinh hạch.
"Vẫn là lưu lại một người chăm sóc tương đối tốt." Hàn Kiều Kiều nhịn không được ra tiếng nói. Cô nhớ tới chuyện Hồng Vân, thức tỉnh dị năng thời điểm thật sự là tay trói gà không chặt, không thể không đề phòng. Khả năng chỉ là nho nhỏ dễ dàng là có thể tránh thoát nguy hiểm, lại bởi vì không có phòng bị mà phải chịu tổn thương trí mạng.
Hàn Dực cùng Lục Trường Uyên là khẳng định muốn đi, Ngôn Tiếu hỏa dị năng thường xuyên yêu cầu dùng đến, mà Hàn Kiều Kiều tổng muốn đi theo Hàn Dực bên người, cô dùng súng vô cùng tốt, kể từ đó, chỉ có thể lưu lại Bạch Khải Thụy.
Hàn Dực ngày hôm qua thăm dò được một cái địa phương tốt——
ở giữa hai tòa cao ốc , có không ít dị chủng, xào huyệt chúng nó cách phụ cận phi thường xa, hơn nữa đại bộ phận trong thân thể đều có tinh hạch. Hàn Dực kế hoạch là đến đỉnh cao ốc tầng sân thượng, từ trên đi xuống tiến hành ngắm bắn, cứ như vậy, phía dưới dị chủng tất cả đều không hề có tính uy hiếp đáng nói, trừ phi dị chủng học được đi thang máy.
Vì cam đoan vạn vô nhất thất, lần này xuất phát bọn họ trang càng nhiều đạn dược, chuẩn bị làm một hồi lớn.
Một đường thông suốt, nhưng mà khi đến thành thị bên ngoài, bọn họ rất xa thấy trên đường cái dừng lại từng hàng xe tải quân dụng lớn. Xem ra, là cứu viện bộ đội tới rồi.
Hàn Kiều Kiều đếm đếm, xe tải quân dụng hạng nặng , trong đó có hai cái đã chen đầy các loại hành lý, đang quay đầu chuẩn bị rời đi. Một người đàn ông mặc quân trang đứng ở trên một chiếc xe, lớn tiếng kêu gọi.
"Thỉnh mọi nguời bảo trì thứ tự! Chúng tôi sẽ không bỏ lại bất luận một người, mỗi người đều sẽ lên xe, thỉnh mọi nguờu cho chúng tôi thời gian...... Trên người có thương tích thỉnh trước để nhân viên y tế tiến hành kiểm tra, tùy thân hành lý không được vượt quá vali cỡ lớn......"
Đường cái tất cả đều là người cùng tay nải hành lý, rất nhiều người đợi ở phía dưới xe tải quân dụng, chỉ chờ ra lệnh một tiếng liền vọt vso trong. Hiện trường một mảnh hỗn loạn, tiếng khóc tiếng cười hòa với nhau, phảng phất như đang trình diễn loại kịch bản vui buồn nhân gian.
Dù sao đường cũng đổ, Hàn Dực đoàn người đơn giản xuống xe, Lục Trường Uyên điểm điếu thuốc ngậm ở trong miệng, tính toán đi hỏi thăm tin tức, Ngôn Tiếu cũng là cái không chịu ngồi yên, đi theo Lục Trường Uyên.
Hàn Kiều Kiều đứng ở Hàn Dực bên người, không khỏi nhìn xung quanh, theo bản năng muốn nhìn một chút Hồng Vân có ở đây không. Không biết cô ấy sốt nhẹ bệnh trạng có tốt hay không, nếu không tốt chẳng phải là không đuổi kịp đội ngũ cứu viện? Tuy nói lúc sau còn sẽ có mặt khác căn cứ cứu viện chạy tới, nhưng là trong thành hiện tại dị chủng quá nhiều, ở lại nhiều một ngày liền nhiều một ngày nguy hiểm......
Không nghĩ tới chính là, cô không có nhìn đến Hồng Vân, ngược lại thấy một nguời không muốn thấy.
Tô Tuyết trong tay xách theo một túi ly giấy, đang đổ nước cấp từng cái cho người sống sót, xong một ly, tay cô ta ở trong không khí hư không trảo nắm, trong không khí liền ngưng kết vô số bọt nước chảy vào ly nước, đưa tới một mảnh âm thanh tán thưởng.
Hàn Kiều Kiều thấy, liền biết Tô Tuyết cùng kiếp trước giống nhau, thức tỉnh thủy dị năng, có thể đem trong không khí thủy phân tử hội tụ lên. Căn cứ mới vừa kiến thành, thủy dị năng vẫn là phi thường được hoan nghênh. Hàn Kiều Kiều trong lòng không khỏi có chút bực mình, kiếp trước cô vẫn luôn không có thức tỉnh dị năng, đời này phỏng chừng cũng sẽ không có cái vận khí này.
Cô thở dài một hơi, ngẩng đầu phát hiện Hàn Dực cũng đang nhìn Tô Tuyết, lập tức không vui duỗi tay đi che hắn mắt.
"Không được nhìn! Cô ta không phải người tốt, anh không được nhìn."
Hàn Dực kéo xuống tay nhỏ của cô đặt ở bên miệng mổ xuống, cố nén cười nói: "Ca ca là gặp em nhìn chằm chằm vào nguời ta, mới đi nhìn cô ta."
Hàn Kiều Kiều lôi kéo Hàn Dực làm nũng, " em đây không nhìn cô ta, anh cũng đừng nhìn cô ta, được không?"
Sau lưng truyền đến một âm thanh kinh hỉ ——
"Hàn Kiều Kiều? Thật là cậu!"