Trọng Sinh Mạt Thế Chi Mệnh Chủ Thanh Long

chương 60

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tối hôm đó, Long Sùng Vũ vẫn không nỡ làm đến bước cuối cùng, vì khi hắn phát tiết, Ân Quyết vì không kịp rút ra mà bị mắc nghẹn, ngay cả khóe mắt cũng không tự chủ chảy ra nước.

Long Sùng Vũ nâng mặt y lên, cúi người hôn xuống, trong miệng tràn đầy mùi vị khó thể nói rõ, tựa hồ còn mang theo tác dụng thúc tình.

Ân Quyết thở không nổi đẩy hắn ra, Long Sùng Vũ nhếch môi lên, kéo người ngồi lên đùi mình, sau đó trêu chọc: “Khóc cái gì? Lẽ nào ta ăn hiếp ngươi sao?”

Ân Quyết vì ho nên khóe mắt ứa lệ, nhưng dám giận mà không dám nói.

Long Sùng Vũ cười, lệ khí trong mắt tự động tan đi mấy phần, hắn kéo mạnh Ân Quyết lên sô pha, sau đó cúi người đè lên, bắt đầu hôn từ khóe mắt y kéo dài xuống, nói: “Nể tình ngươi nghe lời như thế, tối nay bỏ qua cho ngươi, lần sau sẽ không may mắn như thế nữa.”

Sắc đêm trầm lắng, đây là một đêm ngủ an ổn nhất của họ trong mấy ngày nay, vì có hậu viện lớn mạnh, không còn phải lo lắng đột nhiên có tang thi tấn công, không cần lo lắng cho an nguy của cha mẹ.

Mãi đến khoảng mười giờ hôm sau, căn phòng đã sáng bừng.

Trên giường lớn mềm mại, Ân Quyết bị lột sạch toàn thân nằm ngang trong ổ chăn, Long Sùng Vũ mở to mắt, đầu tiên là ôm y hôn một cái, sau đó lại như nhớ tới cái gì đó vạch chăn ra, nhìn đầu nhũ tối qua bị hắn cắn cho vô cùng mê người…

Ôi… quả nhiên hôm nay sưng rồi.

Hạt đỏ trước ngực Ân Quyết vẫn còn sưng, ở mép còn hơi đỏ, cộng thêm một dấu răng, ngay cả cổ và giữa hai đùi của y cũng vậy, trừ hậu huyệt, gần như bị Long Sùng Vũ chơi triệt để.

Long Sùng Vũ vuốt ve môi Ân Quyết, hồi vị lại những cảnh tượng hương diễm đó, tuy bản thân hắn tối qua không khỏi hơi quá tàn bạo, nhưng tóm lại đã được thử nếm điều tuyệt diệu một lần.

Đợi khi Ân Quyết mơ hồ tỉnh lại, liền thấy một cảnh thế này: Long Sùng Vũ cẩn thận dùng khăn lông che miệng vết thương trên đầu, không nhanh không chậm bước ra khỏi phòng tắm. Chỗ eo không hề có một cái khăn bao kính hay mặc đồ lót gì, bộ vị riêng tư hào phóng hiển lộ trước mắt Ân Quyết, dữ tợn mà to lớn, giống như một con dã thú cúi đầu đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lỗ tai Ân Quyết lập tức sung huyết, run rẩy chui vào trong chăn.

Long Sùng Vũ thấy thế, thuận theo tầm mắt y liếc nhìn hạ thân mình, bật cười nói: “Sợ cái này của tôi?”

Ân Quyết: “…”

Long Sùng Vũ lấy đồ sạch trong túi trữ đồ ra thay, dáng vẻ hoàn toàn vô hại: “Yên tâm, trước khi vết thương của tôi chưa khỏi sẽ không làm nữa, hôm qua làm xong đến giờ đầu tôi vẫn còn đau đây.”

Ân Quyết lúc này mới thở ra nhẹ nhõm, ánh mắt né tránh nhưng vẫn nhắc nhở: “… Vết thương của ngươi không thể dính nước.”

“Không sao.” Long Sùng Vũ ôn hòa nói: “Cậu ngủ thêm một lát đi.”

Ân Quyết lắc đầu, lúc này đầu óc y cũng tỉnh táo rồi, y dùng giọng điệu thương lượng nói: “Ta có việc muốn ra ngoài một chuyến, ngươi đợi ta về rồi hãy đi gặp ba mẹ ngươi.”

Long Sùng Vũ kinh nhạc nhíu mày, nói thật hắn cảm thấy hoàn toàn có thể che giấu thêm vài ngày, không cần phải vội vã chạy đi nghe mắng, nhưng nếu Ân Quyết đã nghiêm túc như thế…

“Được rồi.” Long Sùng Vũ ngẫm nghĩ rồi nói, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Ân Quyết đang cố sức mặc đồ.

Ân Quyết hít nhẹ, vải ma sát lên ngực mang đến cảm giác chua đau khó thể hình dung cho y.

Long Sùng Vũ nói: “Để tôi thoa chút thuốc cho cậu.”

Ân Quyết: “…”

Nếu nói về mặt này, bất kể là Long Sùng Vũ ban ngày hay Long Sùng Vũ ban đêm, họ đều cực kỳ ác liệt.

Ân Quyết đến chỗ lão thái gia, vì che giấu vết hôn trên cổ, y mặc áo lông cổ cao, chỉ tiếc rằng cách ăn mặt này rơi vào mắt lão thái gia và Tạ Vũ vẫn sinh ra suy đoán không thể vãn hồi.

Lão thái gia nghĩ là, hôm qua còn mặc sơ mi hôm nay đã mặc áo lông cổ cao, Long quân có sợ lạnh như thế sao? Quả nhiên gã đàn ông đó thực quá mức khoa trương, biết vậy hôm qua nên ra tay mạnh thêm chút nữa.

Mà Tạ Vũ thì lại ảo tưởng rất nhiều, màng mũi sung huyết, cô không tưởng tượng được cảnh Ân Quyết bị người ta đè dưới thân vặn vẹo rên rỉ thì hương diễm cỡ nào.

Ân Quyết không biết tâm tư của hai người đối diện, y chỉ ngồi trên sô pha trong biệt thự của người khác, vừa thong dong uống một ly trà thuốc tên là Bách Khê, thứ này từ sau khi y rời khỏi Đông hải đã không còn được uống, hơn nữa chỉ có một bình này, còn vì hiệu lực quá mạnh, Tạ Vũ nhiều lắm chỉ uống được ba hớp đã không thể uống thêm, nếu không sẽ bổ quá hại thân.

Mà y vì nguyên nhân thân thể, bổ thêm một chút ngược lại có ích.

Ân Quyết nói: “Sau khi các ngươi vào yêu giới rồi thì không còn trở về đường cũ nữa?”

Lão thái gia gật đầu: “Lúc đó người của chúng tôi phát sinh chút tranh chấp trên đường, bọn họ đi ngược về, sau đó những người khác tiếp tục đi tới.”

“Bọn họ chết cả rồi.” Ân Quyết hơi nhíu mày nói, kỳ quái là họ chết ngay mục đích đến – bên miệng giếng lối vào yêu giới, hơn nữa tám chín phần là do yêu tộc làm.

Sắc mặt Tạ Vũ hơi tái đi, lão thái gia không chút bất ngờ, lúc đó khi họ chia đường ông đã tiên liệu được kết quả này, nhưng sau đó Ân Quyết và Tạ Tín bị cuốn vào là chuyện ông không nghĩ tới.

“Yêu tộc cũng không yên bình như bên ngoài lan truyền.” Lão thái gia uống trà, chỉ đơn giản thuật lại: “Nội loạn rồi, yêu vương đã chết, phong tỏa yêu đạo cũng là một chính sách an định, chẳng qua đúng lúc lại đụng phải đại sự ở nhân gian… lúc đó chúng tôi cũng có suy nghĩ muốn trở lại, kết quả sau đó gặp được một người, điện hạ có thể đoán xem.”

Ân Quyết nghĩ cũng không nghĩ nói thẳng: “Xà yêu Mặc Tích.”

Gương mặt già nua của lão thái gia xuất hiện nụ cười: “Điện hạ đã gặp rồi? Hắn vẫn luôn đi tìm hồn phách bị thất tán của điện hạ, chắc rất nhanh sẽ có tin tức.”

“Ừ.” Ân Quyết bình thản giật khóe môi, với năng lực của Mặc Tích, chỉ sợ rời khỏi Đông hải đến yêu tộc cũng sẽ như cá gặp nước.

Tạ Vũ không hiểu lắm hai người này đang nói gì, chẳng qua không đề cập đến lúng túng tối qua thì là chuyện tốt… tuy cô rất muốn hóng chuyện…

Kết quả vừa mới nghĩ thế, lão thái gia trực tiếp mở lời: “Về tên đàn ông đó, điện hạ…”

Ngón tay Ân Quyết run lên, ngay cả Tạ Vũ cũng trợn to mắt đợi lão thái gia thuyết giáo.

Lão thái gia khựng lại, liếc nhìn Tạ Vũ, nhíu mày nói: “Con đi pha bình trà khác cho chúng ta.”

Tạ Vũ: “TUT…” Đăng bởi: admin

Truyện Chữ Hay