Bà cụ đợi cô gái kia đóng cửa lại, bèn an ủi Long Sùng Vũ: “Không sao, đừng để ý tới cô ta, ăn cơm trước đi.”
Vì con trai về, bà cụ rất vui, lấy thịt sấy lúc trước không nỡ ăn ra, cắt một khúc, xào thêm một món với bắp cải, dĩa này là món nhỏ đặc biệt dùng dể tẩy trần cho họ.
Long Sùng Vũ thấy mà đau lòng, nhưng vẫn cười nói với Ân Quyết: “Tay nghề của mẹ tôi cậu cũng phải nếm thử.”
Ân Quyết nghe thế nghiêm túc gật đầu.
Một bữa cơm ăn như đánh trận, hai người phụ trách dọn dẹp, sau đó bà cụ đặt mấy nồi thức ăn vào thùng lớn đặt trên xe ba bánh ngoài cửa, bà lau tay nói: “Đi thôi, nếu không mấy người đang làm việc sẽ nóng ruột. Đến giúp mẹ đỡ phía sau một chút.” Nói xong bà nhanh chóng nắm tay kéo xe.
Long Sùng Vũ không nghĩ đến hắn mới đi có mấy ngày như vậy, cuộc sống của hai cụ lại gian nan đến mức ở tuổi này còn phải đến công trường, bưng canh đưa cơm cho người khác, hắn trầm mặc hồi lâu, đè nén lửa giận trong lòng nói: “Để con kéo cho.”
“Đừng, đừng!” Bà cụ đẩy hắn ra, vẻ mặt nghiêm túc dặn dò: “Chuyện này để mẹ làm, con cần gì phải làm việc này! Đợi lát nữa mẹ sẽ dẫn con đi tìm một công việc, đừng chạy ra ngoài nữa! Bên ngoài rất nguy hiểm, con nhẫn tâm để mẹ và ba con cả ngày lo lắng sợ hãi sao?”
Long Sùng Vũ nói: “Không phải… đợi lát nữa con có việc muốn nói với ba mẹ.”
Bà cụ cứng mặt, cố chấp nói: “Không nghe! Mau đi theo mẹ.” Nói xong bước về phía trước.
Long Sùng Vũ bất đắc dĩ thở dài, quả nhiên những chuyện này chỉ có thể nói với ông cụ, bà cụ đã bị ông cụ chiều quen rồi.
Trên công trường tiếng người huyên náo, từ thật xa đã có người vẫy tay với bà cụ, sau đó lớn tiếng nói: “Cuối cùng cũng đến, ngài hôm nay trễ nửa tiếng, chúng tôi sắp chết đói rồi!”
Bà cụ cười nói: “Không phải đã đưa cơm đến trước rồi sao?”
“Vậy cũng không thể ăn cơm trắng không, phải ăn với thức ăn!” Người đó cười chất phác.
Mà ông cụ bên cạnh thì đội một cái mũ an toàn xám xịt, trong tay cầm một tờ biểu đồ, thấy Long Sùng Vũ và Ân Quyết đi theo xe ba bánh thì có hơi ngẩn ra, sau đó lập tức lộ ra nụ cười an ủi: “Về là tốt rồi!”
Ân Quyết không có gì để làm, liền nói với Long Sùng Vũ muốn đi dạo xung quanh, Long Sùng Vũ đồng ý, chỉ bảo y đừng đi quá lâu.
Ân Quyết gật đầu.
Long Sùng Vũ bước qua, nhân lúc bà cụ chia thức ăn cho người khác, hắn nói với ông cụ rõ ràng đã gầy đi một vòng: “Ba, đợi lát nữa đừng làm nữa, về nhà trước, con có việc muốn nói.”
Ông cụ biết con trai nhà mình vững vàng, Long Sùng Vũ cố ý hạ giọng, vì bên cạnh có người, ông chỉ hơi suy tư một lát, trên mặt cũng không lộ ra dấu vết gì, chỉ nhàn nhạt gật đầu nói: “Được.”
Thức ăn trên công trường do hai nhà cùng chuẩn bị, một nhà làm thức ăn, một nhà nấu cơm.
Đợi bà cụ làm xong rồi, Long Sùng Vũ nghe bà đắc ý nói: “Công việc nấu bếp này rất nhiều người tranh, cũng vì quan hệ của ba con mẹ mới lấy được, nếu bị phân đi làm công việc khác, vậy thì khổ rồi, cho nên con đừng nghĩ nhiều, đời bây giờ rất loạn, có thể an toàn trôi qua như nhà chúng ta, có cơm ăn đã cực kỳ hiếm rồi… vì công việc này, mẹ và ba con kiếm được mấy cân lương thực, là công việc béo bở đó!”
Tuy Long Sùng Vũ không muốn phá nát sự tích cực của bà, nhưng thật ra hắn muốn nói, trong túi trữ đồ của hắn, mấy ngàn cân gạo đã chất thành núi rồi, lúc đó hắn đi khắp nơi tìm chỗ để đổi cách thu thập lương thực, ngay cả siêu thị cỡ lớn cũng dọn dẹp vài lần, lại thêm những thức ăn vặt, cộng với các loại cây có thể gieo trồng trong không gian của Ân Quyết, ít nhất trong tương lai mấy năm, bọn họ đều không cần lo ăn lo uống.
“Vậy ba con không phải có quân hàm sao? Bây giờ ông ấy lại đang làm cái gì?” Long Sùng Vũ nhịn không được hỏi.
Bà cụ thở dài, bà không muốn nói đến những chuyện phiền lòng này, thế là chỉ đơn giản giải thích: “Đời thay đổi rồi, ba con cũng không có người chống lưng, hiện tại đã là người vai trần rồi, có thể tìm được công việc coi như có thể diện này, có lương thực nhiều hơn người khác, cũng đã không tồi rồi… có vài người vừa chạy nạn đến, ngay cả nơi ở cũng không có, bảy tám người chen trong một cái lều nhỏ tạm dựng là điều rất bình thường.
Bà cụ không có xúc động và xông xáo như người trẻ tuổi, họ chỉ muốn nhân lúc mình còn có thể hoạt động, còn có thể sống, kiếm thêm chút tiền vốn cho con mình.
Hai mẹ con đang nói chuyện, ông cụ cũng đã kết thúc công việc, ông nhìn Ân Quyết cũng vừa trở về bên cạnh, trong lòng cảm thán ánh mắt con trai mình thật không tồi.
Trên đường về, Long Sùng Vũ cho họ biết quyết định đón họ rời khỏi thành phố W.
Hai cụ lập tức ngẩn ngơ, bà cụ rất khó hiểu: “Tại sao? Chúng ta ở đây rất an toàn, ăn no mặc ấm.”
Ông cụ không lên tiếng.
Long Sùng Vũ biết hai cụ có thể sẽ càng nguyện ý bị động tiếp nhận sự bảo vệ của quân đội, họ không có quá nhiều kinh nghiệm chống cự tang thi xâm lấn, cũng không hiểu hòa bình này không duy trì được lâu.
Nhưng tai họa của nhân gian đến lúc này chỉ mới là bắt đầu, so với cuối cùng gian nan tránh họa, không bằng nhân lúc này phòng trước.
Ông cụ nhìn khá thoáng, chỉ hỏi một vấn đề: “Con có chỗ tốt hơn sao?”
Long Sùng Vũ khựng lại, hiện tại quả thật không có, nhưng dù sao ra ngoài vẫn tốt hơn hắn phải lo lắng cho cả hai đầu, kết quả hắn còn chưa kịp lên tiếng Ân Quyết đã xen vào: “Có.”
Long Sùng Vũ: “…”
Gương mặt vốn thâm trầm ổn trọng của Long Sùng Vũ lập tức nứt ra một đường, khóe môi hắn giật giật, sao hắn không biết…
Ngoài mặt Ân Quyết rất bình tĩnh, chỉ là đôi mắt lấp lánh phát quang đã tiết lộ tâm tình tốt đẹp của y.
Ông cụ bước nhanh vài bước, giúp bà cụ đẩy xe, ông nói: “Ba nghĩ thêm đã.”
Cũng chỉ mất một buổi chiều, họ đã quyết định xong kế hoạch rời khỏi đây, nếu con trai đã thề thốt như vậy, ông cụ cũng không phải là người không quả quyết.
Nhân lúc họ thu dọn đồ đạc, Long Sùng Vũ hỏi Ân Quyết: “Chỗ cậu nói là ở đâu?”
Ân Quyết lấy ra một con hạc giấy màu xanh dương lắc lắc, bên trên kẹp một mẩu giấy, viết: Huyện Lâm Sơn.
Huyện Lâm Sơn, tên như ý nghĩa, xây dựng gần núi, địa thế dễ thủ khó công, tuy công nghiệp không mấy phát đạt, nhưng cơ sở nông nghiệp thì không tồi.
Sắc mặt Long Sùng Vũ hòa hoãn đi, vốn hắn còn tưởng Ân Quyết muốn mở thanh ngọc để cha mẹ hắn vào đó sống, nói thật hắn không quá đồng ý, hiện tại có lựa chọn khác đương nhiên rất tốt, tuy chọn lựa này đối với hắn cũng vô cùng khó hiểu.
Ra khỏi thành phố gần như không hề tốn sức, vốn dĩ người khác đều bù đầu muốn vào thành phố W, chỉ có họ là hàng hiếm từ bỏ ngày tháng tốt đẹp muốn chạy ra ngoài đào vong, họ cũng không quá phô trương, chỉ lặng lẽ tùy tiện thu dọn một chút.
Khi ra khỏi thành, Ân Quyết truyền hạc giấy cho Đồ Tử, trong nội dung nhắc đến chuyện y muốn đến huyện Lâm Sơn.
Sói con lặng lẽ nhìn con hạc giấy đỏ đập cánh bay đi, rồi nằm xuống bên cạnh thỏ vẫn còn đang bệnh.
Cả đường Ân Quyết tựa lên cửa sổ, ánh mắt nhìn ra phía trước.
Long Sùng Vũ vì có hai cụ ngồi ở ghế sau, nên có vài vấn đề cũng không tiện trực tiếp mở miệng hỏi, chẳng hạn có phải là tin tức do con xà yêu kia truyền đến không? Tình trạng cụ thể của huyện Lâm Sơn rốt cuộc ra sao? Và tùy tiện chạy qua đó như vậy có chuốc phiền toái không? Nơi đó là phạm vi thế lực của ai?
Nhưng Ân Quyết tựa hồ không có chút lo lắng nào.
Nhìn trên bản đồ, huyện Lâm Sơn có một đặc điểm, cách biển khá gần, cộng thêm thời gian nghỉ ngơi thì họ cần đi về phía đông hai ngày, tuy lộ trình dài lại tốn xăng, nhưng có thể cách đủ xa hai thành phố công nghiệp cỡ lớn dày đặc dân cư như thành phố W và thành phố Z thì đã có thể xem là ích lợi rồi.
Cơm tối đã ăn trước khi đi đêm xuống, sau đó vào đêm nghỉ ngơi, Long Sùng Vũ và Ân Quyết thay nhau trực đêm.
Lúc sau nửa đêm, Long Sùng Vũ vốn nên đi ngủ lại nói muốn xuống xe hút thuốc, Ân Quyết cũng theo ra, hai cụ đã ngủ rất say.
Ánh đỏ ở đầu thuốc hơi nhấp nháy trong bóng đêm, phần mặt của Long Sùng Vũ cũng tối sáng không rõ.
Ân Quyết nói: “Ngươi có gì muốn hỏi?”
Long Sùng Vũ phả hơi thuốc, bóp cằm y đè lên cửa xe, vừa cúi đầu nhẹ liếm cổ y vừa hàm hồ nói: “Lẽ nào không phải nên do ngươi chủ động khai ra sao?”
Ân Quyết hít một hơi, ngẩng đầu, cho đến khi nụ hôn của Long Sùng Vũ kéo dài đến khóe mắt, y mới tổ chức được ngôn ngữ: “Người truyền hạc giấy cho ta là… người quen cũ trước kia.”
“Con xà yêu còn chưa làm rõ hiện trạng đó?” Long Sùng Vũ bất mãn nói.
Ân Quyết lắc đầu, hành động khác lạ nắm chặt tay áo Long Sùng Vũ: “Là tộc nhân của ta.”
Long Sùng Vũ sửng sốt.
“Ngươi có thể nào…” Ân Quyết cắn môi, khó xử nói: “… Sủng ta một lần.”
Vì câu nói này, vì sao le lói trên bầu trời cũng trở nên sáng thêm mấy phần, trong bóng đêm, đôi mắt sâu thẳm không gợn sóng lớn của Ân Quyết lúc này đang lóe đầy thủy quang nhàn nhạt, trong suốt mê người.
Đôi môi mà Long Sùng Vũ chỉ dám lướt qua đó, mùi vị tốt đến mức hắn sợ mình không thể khống chế, giờ lại phun ra một câu khiến tinh thần hắn lập tức tăng cao….
Long Sùng Vũ không đánh giá gì híp mắt lại, tựa hồ đang suy tính gì đó.
Ân Quyết lập tức cảm thấy hoảng loạn, tâm trạng vốn còn nhảy nhót cũng từng chút một trầm xuống, “Ta chỉ muốn gặp mặt họ một chút… nếu ngươi không vừa lòng với huyện Lâm Sơn, đợi ta gặp mặt họ rồi, sẽ đi tìm nơi khác… ưm!”
Long Sùng Vũ chặn miệng Ân Quyết, không nhanh không chậm liếm láp, sau đó vuốt ấn ký sau cổ Ân Quyết rồi nói với ngữ khí dịu dàng đến mức làm người ta run rẩy: “Ta có lúc nào không sủng ngươi chứ? Hả?”
Âm điệu hơi nhướng cao khiến Ân Quyết thoáng chốc có một ảo giác như bị trắng trợn lột sạch, y co cổ, thương lượng: “Vậy ngươi có thể… sau khi thấy người rồi bất kể họ nói gì đều… đừng tính toán với họ.”
Câu này mới là trọng điểm, Ân Quyết hiếm khi nói gì mà sủng ta cũng chỉ là để lót đường, nếu không phải vì tránh xung đột giữa hai tộc, đời này y cũng không tưởng tượng được mình sẽ nói ra mấy lời xấu hổ đó.
Lỗ tai Ân Quyết đã nóng đỏ, khi Long Sùng Vũ hôn lên cũng phát hiện, nhưng Long Sùng Vũ vẫn lạnh giọng nhắc nhở: “Những tâm tư nhỏ mà ngươi định toan tính ta…”
Sắc mặt Ân Quyết lập tức tái đi, nhiệt đột toàn thân cũng rút bớt.
“Ta có thể xem như tình thú không tính toán, ta cũng đồng ý sẽ không chủ động gây chuyện.” Long Sùng Vũ nói tiếp: “Nhưng… nếu bọn họ quả thật khiến ta cảm thấy không vui… ngươi nên suy nghĩ phải làm sao bù đắp cho ta đúng không?”
Ân Quyết nghe thế vốn đang lo lắng cũng bình tĩnh hơn, y cho rằng Long Sùng Vũ muốn tính nợ với y chuyện trưa hôm nay y ở trước mặt cha mẹ hắn bóp méo chuyện địa điểm an toàn, tuy chẳng qua là nói vài câu trước mặt cha mẹ hắn, nhưng Long Sùng Vũ xây dựng uy thế đã lâu rất có thể sẽ bất mãn vì chuyện đó, đây là bệnh chung của kẻ ở trên cao, phần lớn mọi lúc Ân Quyết đều sẽ khá chú ý để không chọc đến Long Sùng Vũ.
Y bị Long Sùng Vũ áp chế, tuy miệng người này luôn nói chữ thích, nhưng từ đầu đến cuối y không cách nào có được cảm giác an toàn nên có.
“Sao?” Long Sùng Vũ thấy Ân Quyết trầm mặc không nói liền truy hỏi: “Suy nghĩ xong chưa?”
Ân Quyết rũ mắt, y có một dự cảm một khi y nói ra điều kiện bồi thường, đến lúc đó Long Sùng Vũ sẽ vô lý gây rối rồi bắt y chấp hành.
Long Sùng Vũ đợi một lát, vô cùng mất kiên nhẫn: “Bỏ đi, đến lúc đó để ta quyết định là được.”
Ân Quyết: “…”
Long Sùng Vũ yên lặng đè Ân Quyết lên xe, vừa hôn vừa sờ, giống như vừa rồi hắn đã nói, những chuyện nhỏ đó đều là tình thú, ai lại đi tính toán nhiều như thế, cũng chỉ lấy ra để hù dọa Long quân tâm tư tinh tế của hắn mà thôi.
Ân Quyết không có cảm giác an toàn gì đó, Long Sùng Vũ đã ẩn ẩn phát hiện, ban đầu hắn cho rằng chỉ có bản thân mình lo được lo mất, bất an khát vọng như thế, không ngờ Ân Quyết cũng vậy.
Ân Quyết sợ hắn, sợ sự cứng rắn của hắn, sợ sự vô tình của hắn, nhưng Ân Quyết lại thích hắn, thích tiếp xúc với hắn và thích bầu bạn với hắn, vừa mâu thuẫn vừa ngọt ngào.
Chưa hôn được bao lâu, vì gió đêm quá lạnh, Long Sùng Vũ chỉ dừng mắt trên phần vai trần lộ ra của Ân Quyết một lát, bèn nói: “Vào thôi.”
Ân Quyết gật đầu.
Long Sùng Vũ cài lại nút cổ áo cho y, làn da Ân Quyết đã khá lạnh.
“Quả thật gầy rồi.” Long Sùng Vũ kết luận: “Ngày mai hầm thịt cho ngươi ăn, lần trước nói phải làm cho ngươi kết quả lại lỡ mất.”
Đợi khi còn cách huyện Lâm Sơn hơn một trăm km, đã là tối ngày thứ hai, mấy bữa nay bốn người họ đều dừng xe giữa đường để nấu bữa.
Vốn dĩ hai cụ còn ngại phiền, sợ làm lỡ chuyện, yêu cầu ăn mấy cái bánh bao là được, nhưng Long Sùng Vũ lại nhíu mày, hắn gom hết đại sự làm cơm, vẻ mặt nghiêm túc khuấy canh trong nồi, khoai tây cà rốt bắp cải gì đều thêm vào một chút, bên trên còn có một chén lớn trứng gà hầm thịt.
Hai cụ đã lâu không được thoải mái ăn thịt như vậy, tuy trách con trai xa xỉ, nhưng họ vẫn cảm thấy vô cùng ngon miệng.
Ân Quyết liếm vết dầu trên môi, trong lòng kỳ thật có chút cảm động, chỉ là Long Sùng Vũ đối xử tốt với y, sẽ khiến y cảm thấy sợ hãi.
Khi bốn người chỉ lo cúi đầu và cơm, từ xa đột nhiên chạy đến một chiếc xe gắn máy màu đen.
Thị lực của Ân Quyết cực tốt, vừa nhìn đã thấy một nam một nữ ngồi trên xe máy, trên đầu nam đội mũ bảo hiểm, mà nữ thì…
Tuy khi ở thành phố W Ân Quyết đã nhận được tin tức từ Tạ Vũ và lão thái gia truyền đến, nhưng khi gặp Tạ Vũ y vẫn không thể nén được cảm thấy một chút cao hứng.
Cô gái mặc áo bông kiểu ngắn và quần bò dày, trông có vẻ vô cùng già dặn, hơn nữa ngồi ở ghế sau xe máy kích động vung hai tay với y, lớn tiếng gọi: “Điện hạ! Điện hạ ~~~!”
Hai cụ cũng bị tiếng kêu kinh động, Long Sùng Vũ nhíu mày, hắn cũng có chút ấn tượng với cô gái này. Xe máy vừa dừng lại, Tạ Vũ đã lập tức lao đến, vùi đầu vào lòng Ân Quyết, khiến cho Ân Quyết lùi về sau vài bước, cô cao hứng đến mức khóe mắt cũng ẩm ướt, “Điện hạ… tôi nhớ ngài muốn chết!”
Ân Quyết lúng túng liếc mắt nhìn Long Sùng Vũ, thấy trên mặt Long Sùng Vũ không có biểu cảm gì, y vốn định xoa đầu cô cũng chuyển sang nhẹ vỗ: “Đã lớn thế này rồi còn làm nũng?”
Tạ Vũ nghe xong lời an ủi dịu dàng của Ân Quyết thì càng thêm đau lòng, ủy khuất khóc nói: “Tôi cứ tưởng sẽ không còn được gặp ngài nữa…”
Ân Quyết: “…”
Long Sùng Vũ vẫn mang dáng vẻ không mặn không nhạt, chẳng qua trong ánh mắt đã bắt đầu âm u sung huyết.
Đợi Tạ Vũ cầu an ủi xong, Ân Quyết lúc này mới nhìn thẳng vào người đàn ông kia, người đàn ông đó tháo mũ xuống, vẻ mặt cũng khá kích động: “Điện hạ.”
“Là ngươi.” Ân Quyết cũng khá kinh ngạc, Tạ Tín dường như biến hóa rất lớn, chưa đến nửa tháng, hắn đã giống như thay đổi tinh thần, cũng đen đi rất nhiều.
Tạ Tín hơi gò bó ôm mũ giải thích: “Tiểu Vũ không đợi nổi nữa, cho nên tôi chở cô ấy qua tìm anh… hai anh…”
Kích động trôi qua, Tạ Tín cũng hơi hoang mang tổ hợp bốn người này là sao, còn về người đàn ông tuấn tú cường hãn thân hình cao to bên cạnh Ân Quyết… lại khiến hắn nhớ đến những chuyện không tốt!
Tạ Vũ vẫn chưa hiểu rõ bằng Tạ Tín, cô ngạc nhiên đánh giá Long Sùng Vũ: “Tôi nhớ anh là…”
Long Sùng Vũ nhếch môi, vừa chuẩn bị mở miệng đã nghe Tạ Vũ đột nhiên phun ra một tiếng má nó.
Long Sùng Vũ: “…”
Tạ Tín tuy cũng rất muốn phun, nhưng hắn thực sự không có cái gan đó.
Tạ Vũ nói thẳng không cố kỵ: “Anh chính là tên cảnh sát khốn kiếp lúc trước đã tông vào… khụ khụ… vào anh Quyết nhà tôi?”
Ân Quyết: “…”
Tạ Tín: “…”
Hai cụ: “???”
Long Sùng Vũ híp mắt lại, lệ khí bắn ra lặp lại: “Anh Quyết?”
Bỏ qua bốn chữ cảnh sát khốn kiếp, đối với Long Sùng Vũ ban đêm không có cảm giác chính nghĩa gì đáng nói thì, cái từ “anh Quyết” càng khiến hắn để ý hơn.
Tạ Vũ bị ngữ điệu âm u của Long Sùng Vũ dọa sợ, vội co về bên cạnh Ân Quyết, sao cô lại cảm thấy tên cảnh sát này không mấy giống với người cô đã gặp kia? Đăng bởi: admin