Trọng Sinh Mạt Thế Chi Mệnh Chủ Thanh Long

chương 53

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nếu trực tiếp mở miệng hỏi đại khái sẽ bị Long Sùng Vũ đối phó cho qua… Ân Quyết hơi suy tư, quyết định vẫn nên tạm thời gác lại.

Mà trạng thái của Đồ Tử không cần hỏi cũng biết, sắc đỏ trong con mắt yêu dị của hắn đã tối đi rất nhiều, khi đi khỏi bước chân cũng loạn, đặc biệt là khi đi ngang qua thi thể bị hắn ném khỏi cửa sổ, khí tức toàn thân đều bắt đầu có xu thế bạo tăng.

Ân Quyết chỉ đành nhanh chóng di chuyển đến cạnh hắn, vung kiếm chém một tang thi có ý đồ nhào lên làm hai, trầm giọng nói: “Ngươi đang nhìn đi đâu?”

“Hả?” Đồ Tử ngẩn người, dời mắt nhìn lên thi thể đó, sau đó xin lỗi: “Lơ đãng rồi, xin lỗi.”

Long Sùng Vũ thấy Ân Quyết chậm chạp không đuổi theo, hắn cũng dừng lại, tang thi xung quanh càng lúc càng nhiều, hắn lên tiếng thúc giục: “Lập tức có thể lên xe rồi, mau lên.”

Ân Quyết nghe thế không tiếp tục chậm trễ nữa.

Xe việt dã SUV đậu cách năm mươi mét, nhưng lại giống như bị vùi trong đống tang thi, mấy chục con tang thi tụ lại, chậm rãi di chuyển về phía họ.

Đồ Tử ôm sói con nên hành động bị hạn chế, đám tang thi dày đặc đối với hắn mà nói khá là phiền toái.

Mà gương mặt anh tuấn của Long Sùng Vũ cũng hơi cương cứng, lặng lẽ so sánh dùng cách nào mới có thể tiêu diệt đám tang thi này tốt nhất, hơn nữa không để cho một chút máu bẩn nào dính lên xe yêu của hắn…

Ngay lúc này, Ân Quyết nhàn nhạt nói: “Tránh ra.”

Long Sùng Vũ sửng sốt, vô thức nhích sang bên cạnh, tiếp theo một đạo kiếm quang bay xẹt qua sườn hắn, lưỡi băng cực đại do kiếm khí hình thành, cực kỳ sắc bén, còn ngưng tụ bạch quang, mang theo khí tức của những ngày lạnh nhất, khi chém qua tất cả tang thi trong phạm vi năm mươi mét phía trước thì ngay cả máu bắn ra cũng bị đông thành từng đốm đỏ nhỏ to đủ cỡ rồi rớt xuống đất.

Tiếng rạch không trung còn vang vọng bên tai, Đồ Tử đăm đăm nhìn tang thi phía trước trong chớp mắt bị chém thành bã rồi bị băng tuyết chôn vùi, kinh hãi trong lòng không sao nói hết, xem ra hắn phải đánh giá lại thực lực của Ân Quyết. Tuy chiêu thức tiêu diệt trong phạm vi lớn hắn cũng có thể sử được, nhưng dùng đến mức ngay cả hoàn cảnh xung quanh cũng bị ảnh hưởng như thế thì không nhiều, thậm chí nhìn gương mặt tuấn mỹ lạnh nhạt của Ân Quyết thì căn bản không thấy được một chút tiêu hao thể lực và tổn hại với bản thân nào.

Ân Quyết nhẹ thở ra một làn hơi trắng, chậm rãi thu kiếm.

Long Sùng Vũ trầm mặc một lúc lại hồi phục gương mặt dịu dàng vốn có, hắn đưa tay với Ân Quyết: “Nắm tay tôi.”

Ân Quyết mù mờ đưa tay bắt lấy.

Long Sùng Vũ bóp chặt rồi lại kéo mạnh về phía mình, Ân Quyết không kịp phòng bị lảo đảo té qua.

Long Sùng Vũ ôm ngang người lên, đầu tiên là bình tĩnh cho Đồ Tử một ánh mắt mang theo hàm ý uy hiếp, sau đó mới thản nhiên nói: “Ngoan, nghỉ ngơi một chút.”

Đồ Tử: “…”

Ân Quyết: “…”

Sắc mặt Ân Quyết lúc đỏ lúc trắng, y mím môi, hung hăng ngắt Long Sùng Vũ một cái ở chỗ Đồ Tử không thấy được, dám làm y mất mặt.

Long Sùng Vũ vẫn vững như núi ôm chân y, nhét vào xe, vẻ mặt vô tội nhỏ giọng giải thích: “Tôi ghen… ai bảo cậu đối với cậu ta tốt như thế.”

Ân Quyết cứng mặt, nếu không phải thân là Long quân mà trợn trắng mắt thì quá bất nhã, y nhất định sẽ…

Ngược lại Đồ Tử hoàn toàn không nghĩ về phương diện này, hắn chỉ cho rằng Long Sùng Vũ đang uy hiếp hắn đừng tiết lộ chuyện liên quan đến Ân Quyết ra ngoài.

Thế là đợi sau khi Đồ Tử ôm sói con lên xe rồi, hắn liền bày tỏ hảo hữu bảo đảm: “Vừa rồi tôi không thấy gì cả, không cần lo lắng.”

Long Sùng Vũ: “…”

Ân Quyết: “…”

Mí mắt Long Sùng Vũ giật giật, mà Ân Quyết thì có vẻ hơi nhếch môi lên.

Đồ Tử: “???”

Hai mươi phút sau, SUV lái ra khỏi khu thành phố tập trung đông tang thi.

Long Sùng Vũ cuối cùng cũng thở ra, hơi giảm tốc độ xe lại, mà sói con cũng mơ mơ màng màng leo ra khỏi lòng Đồ Tử, cổ họng gầm ghè không biết đang kêu cái gì.

“Sao vậy?” Đồ Tử vuốt lông cho nó, sói con có vẻ rất mệt, giống như trái cà dính sương bị héo vậy.

Ân Quyết lặng lẽ nhìn qua kính chiếu hậu, biểu hiện rõ ràng sự quan tâm của mình, Long Sùng Vũ thấy thế chỉ đành lạnh nhạt giải thích: “Đại khái là hôm qua tôi ra tay quá nặng.”

Đồ Tử lắc đầu phủ nhận: “Không có, trước khi ngủ nó vẫn còn rất ầm ĩ.”

Lúc này Long Sùng Vũ cũng không biết nguyên do nữa, trên người sói con không có bất cứ ngoại thương nào, cũng không có dấu hiệu bị sốt, huống chi hôm qua có hắn đi theo, đúng ra sẽ không có gì bất ngờ phát sinh.

Đồ Tử lo lắng vuốt lông cho nó, nếu sói con nguyện ý nói cho hắn biết thì tốt rồi.

Sói con nhẹ run một chút, duỗi vuốt tìm kiếm tư thế thoải mái, cái tai lông lá vẫn cảnh giác dựng lên, cho dù bây giờ trông nó vô cùng phờ phạc.

Ánh mắt Ân Quyết chuyển động theo lông của nó, vẻ mặt thản nhiên quay người qua, đưa tay xoa tai sói con, sau đó cưỡng ép nó nhìn mắt mình.

Sói con run bắn lên, nó lại thấy quái vật toàn thân xanh bích, dài cả ngàn thước đó!

Cách Ân Quyết dùng cũng giống cách mà rắn hoàng kim xem hồn, chẳng qua rắn hoàng kim là trời sinh đã có thể thấy, mà y lại cần thi một chút pháp thuật nhỏ, tuy không nhìn được quá rõ ràng, nhưng trạng thái đại khái vẫn có thể đoán được.

“Nó rất khỏe.” Ân Quyết thờ ơ nói, chẳng qua giây tiếp theo chân mày y hơi nhăn lại: “Nhưng nó trưởng thành quá nhanh, tốt nhất nên áp chế một chút.”

Đồ Tử sửng sốt, sau đó chân mày cũng nhăn lại.

Tiểu yêu hóa hình quá nhanh kỳ thật cũng không phải là chuyện gì tốt, vì trước khi hóa hình chính là lúc cần tinh luyện nguyên thân tạo nền tảng vững chắc, nếu không đợi sau khi hóa hình xong mới bù vào có thể tác dụng sẽ không lớn nữa, căn cơ không vững, thực lực tăng đến một trình độ nhất định thì sẽ không đột phá được nữa.

Đồ Tử nói: “Trước kia tôi vẫn không biết, tiếp tục như thế thân thể nó sẽ không chịu nổi.”

Ân Quyết gật đầu nói: “Đã một thời gian rồi, nhưng vẫn còn kịp.”

Sói con lắc lắc đầu, nó sợ hãi phát hiện Đồ Tử hình như vô cùng tán đồng với cách nói của quái vật cự đại trước mặt, thế là lập tức nhe nanh bung vuốt bày ra tư thế tấn công, nhưng tứ chi lại chậm rãi dịch về hướng ghế ngồi.

Đồ Tử xoa xoa huyệt thái dương đau nhức, nhẹ giọng dỗ dành: “Qua bên này, đợi lát nữa tôi sẽ cho nhóc thịt khô để ăn.”

Sói con căn bản không thèm động đậy, lừa con nít à!

Đồ Tử nói cả nửa ngày, nó căn bản không nghe, cuối cùng bất đắc dĩ chỉ có thể trực tiếp đánh ngất nó lần nữa, hôm nay tâm trạng Đồ Tử rất tồi tệ, cũng không còn kiên nhẫn như trước kia.

Muốn hạ chú áp chế sức mạnh của một tiểu yêu không hề khó, không cần Ân Quyết ra tay Đồ Tử cũng tự làm được, nhưng khi đang thi triển pháp thuật được một nửa, hắn đột nhiên không nén được phải ho một tiếng, trong cổ họng lập tức tràn ra vị máu tanh. Đăng bởi: admin

Truyện Chữ Hay