Ngay lúc này, trong lùm cỏ bên cạnh đột nhiên truyền ra mấy tiếng lạo xạo.
Đồ Tử: “…”
Ân Quyết: “…”
Đồ Tử sửng sốt một chút, có chút bất đắc dĩ giải thích với Ân Quyết: “Là một thú con không nghe lời.” Vừa dứt câu, bên đó đã lao ra một con sói nhỏ cao chưa đến nửa người.
Long Sùng Vũ nhướng mày, đưa mắt đánh giá sói con một lúc, sau đó vô cùng khách quan bình luận: “Trưởng thành không tồi, có mở linh trí chưa?”
Không phải tất cả các loại thú đều có thể tu luyện thành yêu, cho nên khi còn ở trong thú hình mở linh trí là tiền đề quan trọng. Nếu không tùy tiện con mèo con chó nào cũng có thể tu yêu, vậy thế giới động vật có thể sẽ loạn luôn.
Kết quả chưa đợi Đồ Tử trả lời, sói con đã khom người, lưng cong lên, nhe răng uy hiếp Long Sùng Vũ, tiếng gầm gừ không ngừng vang lên trong cổ họng.
Địch ý rõ ràng và tư thế tấn công tiêu chuẩn, Long Sùng Vũ không để tâm chút xíu hù dọa đó, chỉ ôn hòa cười cười.
Khóe môi Đồ Tử giật giật, phất tay với nó nói: “Nhóc ra đây làm gì? Không phải bảo nhóc ngoan ngoãn đợi sao?”
Sói con nhìn Đồ Tử đưa tay với mình, yên lặng một lát, đột nhiên hung ác cắn lên.
Đồ Tử: “…”
Ân Quyết: “…”
Long Sùng Vũ: “…”
Bị cắn rồi… gân xanh giật giật trên góc trán Đồ Tử, hắn xách lớp da sau cổ sói con lên, cùng nó mắt to trừng mắt nhỏ: “Lại giở tính ở đâu ra nữa?”
Sói con há miệng nhả cái “tay thỏ” mà đối với nó là thơm ngát mê người ra, liều mạng giãy dụa muốn nhảy xuống.
Đồ Tử thở dài, kẹp cổ sói con thả nó xuống, sau đó nói với Ân Quyết: “Con thú này tôi nhặt được trong núi nửa năm trước, có lẽ do không có đủ sữa mẹ, tính tình rất nóng nảy.”
Sói con giãy dụa càng thêm lợi hại.
“Không quá giống đã mở linh trí.” Ân Quyết lặng lẽ đưa tay sờ nắn cái mông nhỏ mà gần đây mới được cho ăn tròn tròn của sói con, trong lòng vừa cảm thán thủ cảm vừa nói.
“Gừ gừ gừ gừ!” Sói con lập tức dựng lông, nếu không phải bị Đồ Tử kẹp chặt, nó đã nhào lên cắn Ân Quyết rồi, có câu nghé con mới sinh không sợ cọp, đại khái là chỉ tình cảnh này.
Đối với điểm này, Đồ Tử cũng rất đau đầu, hắn khựng một chút rồi nói: “Khi tôi nhặt được nó từng nghe nó nói chuyện một lần, nhưng sau đó thì không còn nói nữa, có lúc tôi cũng nghi ngờ lúc trước có phải mình đã nghe lầm hay không.”
Bình thường muốn phán đoán có mở linh trí hay chưa có một cách đơn giản mà trực tiếp, chính là lên tiếng nói chuyện, không phải các âm điệu truyền đạt tin tức đơn giản giữa động vật, mà là sử dụng ngôn ngữ cao cấp hơn.
Đương nhiên, trừ nghe nó nói chuyện ra, còn có cách khác chẳng hạn như rắn hoàng kim kiểm tra hồn thể.
Ân Quyết trầm mặc một lát, đưa tay cẩn thận quay đầu sói con qua, sau đó nói với nó: “Nhìn ta.”
Âm thanh trầm tĩnh trong trẻo.
Sói con sửng sốt một thoáng, trong lúc hốt hoảng, nó cảm thấy bản thân nhìn thấy một quái vật cực lớn màu xanh bích đang lao thẳng lên trời… Ảo giác kết thúc ngay lập tức, Ân Quyết nhàn nhạt ra kết luận với Đồ Tử: “Quả thật đã mở rồi, hơn nữa rất tuyệt.”
Giống như đánh giá của Long Sùng Vũ, tư chất của con sói này quả thật rất tuyệt, không cần mấy trăm năm, chỉ cần chịu đựng thêm mấy chục năm nữa, sợ là ngay cả Đồ Tử cũng không phải đối thủ của nó, đối với các yêu thú mà nói chính là như thế, căn cốt trời sinh đáng quý hơn bất cứ thứ gì.
Đồ Tử cười, không cố ý thăm dò Ân Quyết dùng cách nào để kiểm tra, nhưng đây là chuyện làm người ta phấn chấn nhất trong hôm nay, tiếp theo__
Long Sùng Vũ thờ ơ nói: “Vào thành phố đi.”
Mặt Đồ Tử lại âm trầm, gật đầu.
Sói con lập tức có tinh thần lại, bộ lông run run kiên định không dời đi theo sau Đồ Tử.
Đồ Tử nhíu mày nói: “Nhóc ở đây đợi tôi, trong thành phố rất nguy hiểm.”
Sói con không biết có nghe hiểu hay không, nhưng vẫn kiên trì theo sát Đồ Tử.
Đồ Tử lại tiếp tục vô cùng nghiêm túc kéo lỗ tai nhọn của sói con: “Nhóc nghe thấy không?”
Sói con gầm gừ, lại lục thân bất nhận cắn một cái.
Đồ Tử: “…” Cũng may hắn rút tay lại rất nhanh…
Đồ Tử đã từ bỏ việc câu thông với một con thú con vừa khai hóa chưa bao lâu, hắn chỉ có thể nghiêm túc dặn dò: “Đi theo sau tôi, không thể chạy lung tung, không thể gây chuyện.”
Sói con vừa nghe xong hiếm khi ngoan ngoãn gật đầu.
Đồ Tử trừng mắt, chỉ đành xin lỗi Ân Quyết và Long Sùng Vũ: “Tôi sẽ phụ trách nó.”
Long Sùng Vũ khoác tay, thêm một con thú con tuy phiền phức, nhưng nếu người ta đã tự ôm trách nhiệm, vậy hắn cũng không có gì đáng phải tính toán.
Ân Quyết hoàn toàn không bận tâm, ngược lại có thể còn có một chút vui vẻ không cho ai biết.
Trên đường cao tốc đi đến thành phố Z, trừ chiếc xe của họ có người ra, đã không tìm thấy bất cứ người sống nào chạy trốn nữa, tang thi thỉnh thoảng xuất hiện một con, Long Sùng Vũ chẳng thèm chớp mắt, trực tiếp cán qua. Rôm rốp, tiếng nội tạng tang thi vỡ nát vang lên dưới bánh xe.
Trong SUV, Long Sùng Vũ và Ân Quyết ngồi hàng ghế trước, vẫn như bình thường không nhiều lời, yên tĩnh nhìn vào kính chiếu hậu xem một “người” một sói diễn màn đấu võ.
Đồ Tử: “Được rồi được rồi, ở trên xe đừng quậy…”
“Gào ~”
Đồ Tử: “Ngoan, ngồi xuống.”
“Gào ~~”
Đồ Tử: “A! Nhóc lại cắn tôi! Sao nhóc luôn thích cắn tôi!”
“Gào ~”
Đồ Tử: “Được rồi, tôi biết nhóc không cắn mạnh, nhưng thói quen này thật không tốt.”
“Gào ~~”
…
Hai tiếng sau, chính thức vào thành phố Z.
Sói con cũng không còn quậy Đồ Tử nữa, ngoan ngoãn co mình trong góc, con mắt xanh u luôn nhìn chằm chằm vào đám tang thi không ngừng tăng lên từ khi bắt đầu vào thành phố.
SUV dù có chọn đi đường hẻo lánh thế nào cũng luôn dẫn đến càng lúc càng nhiều tang thi do tiếng động cơ xe, những con tang thi này bây giờ đã có thể chậm rãi đi lại dưới ánh mặt trời không tính là quá gắt của mùa đông, chúng dùng mùi vị và âm thanh để phân biệt con mồi, hung tàn và máu tanh hoàn toàn không đủ để hình dung khát vọng của chúng với thịt sống.
Nếu đã gọi người đến giúp đỡ, thì ít nhiều gì cũng phải nói rõ về chuyện này.
Đồ Tử giải thích đại khái: “Tôi muốn vào đón một cô gái, cô ta tên Lâm Muội, sống ở phòng số sáu tòa nhà thứ tư tại tiểu khu Vương Thành, lầu sáu, cũng chính là tầng lầu cao nhất.”
Thành phố Z bị bỏ đã lâu như thế, nói thật, khả năng người sống có thể tiếp tục tồn tại là cực kỳ nhỏ.
Vì không có điện, nơi ánh mặt trời cũng không cách nào rọi đến đã trở thành sào huyệt cho các tang thi nghỉ ngơi, ban ngày nghỉ ngơi bên trong những tòa nhà cao tầng, mặt trời vừa lặn xuống núi lại bắt đầu trào ra khỏi ổ… lực công kích và lực hành động của chúng vào buổi tối rất mạnh, người bình thường muốn toàn thân rút lui mà không bị thương chút nào là vô cùng khó khăn, chỉ từ việc Đồ Tử thân là đại yêu cũng không dám một mình ngông cuồng xông bậy vào là có thể biết.
Chấp nhận mắc nợ ân tình của Ân Quyết và hắn chỉ vì muốn cứu một cô gái nhân loại? Long Sùng Vũ cảm thấy chuyện này khó tin nổi, ít nhất đối với một con thỏ yêu đã tu hành trên trăm năm, nhìn thấu thế gian đổi dời, mạo hiểm sinh mạng đi cứu một nhân loại, khó tránh khỏi quá mức “thiện tâm”, nhưng hắn không hỏi, dù sao đây là việc riêng của người ta.
Ân Quyết rõ ràng cũng suy nghĩ giống Long Sùng Vũ, mặt không biểu cảm không nói một lời.
Sự mệt mỏi thể hiện rõ ràng trong mắt Đồ Tử, hắn thỉnh thoảng lại đưa tay nhìn đồng hồ.
Lúc này họ đã đi được hai phần ba quãng đường, con đường còn lại là khó đi nhất, cứ chưa đến vài mét Long Sùng Vũ lại phải tông một con tang thi, hơn nữa vì vết máu bị bắn ra mà làm cho bánh xe bị trượt hai lần.
Tang thi nghe tiếng đuổi đến không tính là nhiều, nếu bọn họ còn không đi nhanh hơn, đợi bị thủy triều tang thi nuốt chửng thì sẽ phiền phức rất lớn!
Ân Quyết nói: “Có cần ta mở đường không?”
Long Sùng Vũ nhìn y nói: “Không cần.” Nói xong, hắn dán mấy lá bùa bên ngoài cửa sổ, nhân lúc chúng nó có hiệu lực, lập tức dẫm mạnh chân ga, tiếp tục lao đi bất kể mọi thứ.
Bùa chú đó dùng để xua đuổi uế vật, vì do Long Sùng Vũ tự vẽ, cho nên không có ảnh hưởng gì lớn đến Long Sùng Vũ, nhưng tang thi bên ngoài lại bắt đầu tránh né.
Nửa tiếng sau, họ đến tiểu khu Ngọc Thành, đường trong tiểu khu còn khó đi hơn bên ngoài, lại thêm có rất nhiều xe bỏ hoang đậu giữa đường cản bước, cuối cùng Long Sùng Vũ vẫn phải nói: “Dừng xe ở đây thôi, chúng ta đi bộ vào, nếu không đợi lát nữa vạn nhất bị tang thi chặn xe thì không tiện quay đầu.”
Ân Quyết tự nhiên không có dị nghị, Đồ Tử cũng nói được.
Ba người đều tự chuẩn bị vũ khí của mình, vì bên cạnh xe có mấy con tang thi du đãng, cho nên Long Sùng Vũ mở cửa xe xong liền qua chém tang thi.
Đồ Tử vừa xuống xe liền nói với sói con: “Nếu nhóc không muốn ở trên xe, đợi lát nữa nhất định phải chú ý an toàn, không thể đụng phải những con quái vật đó, hiểu chưa?”
Sói con chớp mắt nghiêng nghiêng đầu, Đồ Tử liền xem như nó đã hiểu, thế là lấy một cây côn ra, dẫn Long Sùng Vũ và Ân Quyết đi theo phương hướng chính xác.
Những con tang thi này do ở dưới ánh mặt trời, nên hành động chậm chạp, đối với ba người mà nói thì giải quyết nhẹ nhàng không ít, chỉ có Đồ Tử phải lo lắng cho sói con, nên không ngừng quay đầu lại xem nó.
Sói con bực bội gầm lên, suýt nữa lại cắn lên tay Đồ Tử.
Vòng qua một con đường bán tròn, tòa nhà trước mắt chính là nó! Đồ Tử hơi giãn mày ra.
Không bao lâu, Ân Quyết dựa vào thị lực tốt của mình nhìn thấy trước cửa sổ lầu sáu, có một cô gái thân hình hơi mập mạp đang cố sức vẫy tay với họ.
… Hơn nữa còn lớn tiếng gọi: “Ở đây! Ở đây này! Cứu tôi với Đồ Tử! Đồ Tử__”
Tiếng gọi này rất thảm thiết, quả thật kinh động tất cả mọi người lẫn tang thi tại đó, tang thi nghe tiếng mà đến trừ tấn công ba người, đều không hẹn mà cùng tụ tập dưới tòa nhà khởi nguồn của âm thanh, con đi đúng hướng thì đã trực tiếp leo lên cầu thang.
Long Sùng Vũ đen mặt, Ân Quyết trực tiếp ngẩn người.
Chỉ có Đồ Tử, không bận tâm tiếng kêu cứu của cô gái, chỉ càng thêm ra sức đánh nát đầu tang thi cản đường, cấp thiết chạy đến trước mặt Ân Quyết. Đăng bởi: admin