“Chít chít chít chít!!!!!!”
Sóc con đang trong trạng thái choáng váng lập tức thét lên thảm thiết, bắn người lên đồng thời lông trên đuôi cũng xù lên như quả cầu lông tròn vo.
Ân Quyết ngồi xổm kế bên, cẩn thận đưa tay nhéo tai nó, tán thưởng: “Thật mềm.”
Sóc nhỏ: “…”
Long Sùng Vũ: “^_^ thích không?”
Ân Quyết ngốc ngốc ừ một tiếng.
Long Sùng Vũ nhếch môi, gương mặt luôn anh tuấn cương nghị lộ ra một chút tươi cười đắc ý, hắn ôn thanh nói với Ân Quyết: “Vậy đợi tôi hỏi nó vài câu, lát nữa mặc cậu chơi.”
Mắt Ân Quyết lập tức lấp lánh.
Sóc nhỏ: “…”
Long Sùng Vũ dịch chân ra một chút, nắm cổ sóc nhỏ, ngữ khí âm trầm, đổi sang gương mặt ma quỷ: “Con đường này thông đến đâu?”
Sóc con: “…” Móe nó! Còn có yêu quyền hay không đây!!
Long Sùng Vũ thấy túm lông trong tay không phun ra tiếng người, nhíu mày, hắn không có nhiều lòng kiên nhẫn để đối đãi với con phi nhân loại này, lẽ nào cú vừa rồi đã khiến nó ngu rồi sao?
Sóc nhỏ cuối cùng vẫn nước mắt lưng tròng mở miệng: “Ta còn chưa hóa hình, ngươi đã đánh ta TAT!”
Yêu giới tựa hồ có một quy định bất thành văn, trước khi tiểu yêu học được cách hóa hình đều cần được bảo vệ, một khi có tộc loại khác ra tay đả thương chúng, vậy thì tất cả yêu tộc bất luận là ai chỉ cần có năng lực đều có thể thi hành phán quyết với tộc loại đó, hậu quả toàn tộc đều có nghĩa vụ gánh vác, mà bên kia chết hay sống phải xem tạo hóa. Nếu ở trong xã hội nhân loại, cho dù là vị thành niên thật sự phạm lỗi, giết người thì nhiều nhất cũng có thể cân nhắc hình phạt đến vô thời hạn, huống chi sóc con đây là bị người rắp tâm đả thương!
Long Sùng Vũ nhíu mày, tiểu yêu quái bây giờ thật sớm thành thục, còn hiểu phải lý luận về yêu quyền với hắn, nếu đã thế thì…
Mắt Long Sùng Vũ trầm xuống, ma khí phóng ra: “Tốt nhất đừng phí lời, không trả lời liền giết ngươi.”
Sóc nhỏ: “…”
Ân Quyết nghe được cũng giật mình, vội kéo tay áo Long Sùng Vũ, nhỏ giọng khẩn cầu: “Đừng…”
Long Sùng Vũ ghé vào tai Ân Quyết thấp giọng nói: “Tôi lừa nó thôi.”
Ân Quyết nghe thế lập tức hưng phấn, cũng quay đầu qua lạnh tanh nói với sóc nhỏ: “Không nói sẽ giết ngươi.”
Sóc nhỏ: “…” Nó đã nghe thấy rồi được chưa…
Long Sùng Vũ hôn lên trán Ân Quyết.
Sóc nhỏ tuy biết mình đã không còn nỗi lo về tính mạng, nhưng dù sao nó vẫn hiểu đạo lý người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, xem xét thời thế là quyết pháp sinh tồn của các tiểu yêu quái.
“Con đường này dùng để nghênh tiếp các đại yêu quái, tối nay là đại hội tranh bảo một năm một lần của yêu tộc.”
Còn tại sao Long Sùng Vũ lại vô tình mở con đường này, còn phá hư ảo cảnh, sóc nhỏ nói: “Ta cũng không biết, vốn phải cần có chứng nhận thông hành, trước đường cũng có thủ vệ, nhưng lại không thấy nữa.” Nếu có thì cũng sớm bị ma tộc chết toi này ép thành quả khô rồi.
Theo lý mà nói, nếu họ không phải có mục đích muốn phá hoại pháp thuật hoặc ảo cảnh, thì có thể tránh được mới đúng, đi xuyên qua ảo cảnh rồi đến thẳng con đường bình thường, đây là tình huống sẽ phát sinh lúc người bình thường vô tình đụng phải ảo cảnh, cũng là tình huống thường thấy nhất, chứ không giống như họ trực tiếp đụng nát pháp thuật đã bố trí của người ta.
Long Sùng Vũ trầm tư, cúi đầu hỏi Ân Quyết: “Muốn xem thử không?”
Ân Quyết rõ ràng không hiểu lắm, nhưng vẫn gật đầu.
Sóc con đột nhiên có một dự cảm không tốt, “Vậy các ngươi có thể thả ta không?”
Ân Quyết lặng lẽ đưa tay túm lấy nó, sờ tới sờ lui, cao hứng không biết nên làm như thế nào, Long Sùng Vũ thì còn trực tiếp hơn vác Ân Quyết về xe lần nữa, ngay cả sóc con cũng treo lắc lư.
Sóc con: “…” Được rồi, nó hiểu rồi. TAT.
Trong năm trăm năm Ân Quyết ngủ say, các tộc chiến loạn khắp nơi, phân tranh không ngừng, yêu tộc cũng không thể may mắn tránh khỏi, mà vì muốn tránh né hỗn loạn của bản tộc, rất nhiều yêu quái đều dời khỏi yêu giới, đến nhân gian định cư như lão thái gia, vì yêu tộc và hải tộc khác nhau, bọn họ dễ thích ứng với cuộc sống trên lục địa, cho nên các tiểu yêu quái tránh nạn chỉ nhiều không ít, thậm chí tụ tập sống cùng hình thành một vài thôn xóm phát triển đến nay.
Tuy họ ẩn cư, nhưng ảnh hưởng cũng không thể ước lượng, đây cũng là lý do tại sao trên con đường của nhân giới lại xuất hiện kỳ cảnh phồn thịnh như thế.
Mà về đại hội tranh bảo, trước khi có chiến tranh, các tộc đều làm ăn hưng thịnh, đại hội tranh bảo cũng đồng nghĩa với hội bán đấu giá hiện đại, chỉ có càng làm càng phát đạt, yêu tộc cũng gánh trách nhiệm quan trọng trong đó. Mà sau chiến tranh, phong tục thói quen cũng được di dời rồi giữ gìn trong yêu tộc ở nhân gian, giống như nhân tộc trải qua năm mới, có thể tranh được bảo vật hay không chỉ là thứ yếu, chủ yếu chính là đến góp vui.
Nhưng năm nay chỉ sợ sẽ là ngoại lệ.
Long Sùng Vũ lái xe bình ổn, hoa lê trắng phiêu bay như tuyết, hắn mở cửa sổ ra một chút còn có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt.
Vì trước đó sợ không an toàn, cho dù đang lái trên đường cao tốc Long Sùng Vũ cũng không mở cửa sổ, hiện tại đã vào phạm vi sinh sống của yêu tộc ở nhân gian thì có thể thả lỏng một chút, ngay cả Ân Quyết vẫn luôn chơi trò đút hạt cây với sóc nhỏ cũng hiếm khi biết thưởng thức phong cảnh.
Sóc con ôm một hạt hạnh nhân vất vả lắm mới cắn được, nước mắt lưng tròng vô cùng đáng thương, người bắt được nó rất xấu xa, tuy hắn rất đẹp, nhưng vẫn không thể thay đổi sự thật hắn rất xấu xa.
Ân Quyết xem hoa lê đủ rồi, quay đầu lại tiếp tục trêu cợt sóc con.
Sóc con sợ hãi trực tiếp nhét nguyên hạt hạnh nhân vào miệng, còn dùng móng vuốt bịt lại, sợ Ân Quyết sẽ giành mất.
Ân Quyết nhíu mày, mặt không biểu cảm bắt đầu bóp mặt nó, muốn tách tay nó ra để bắt nó phải phun hạt.
Long Sùng Vũ thấy Ân Quyết cao hứng liền cũng cao hứng, lại lục lục tìm tìm trong túi trữ đồ, lấy ra mấy hạt đào lớn, đưa cho Ân Quyết chơi trò đút thức ăn.
Con đường đầy hoa đã hết, họ cuối cùng cũng đến tiểu trấn từng được ghi chú trên bản đồ, thời gian này đúng lúc hoàng hôn, sắc trời dần tối, đại khái bên này cơm tối cũng ăn rất sớm, cho nên Long Sùng Vũ từ xa đã có thể thấy trên quảng trường văn hóa của tiểu trấn tụ tập không ít “người”, mà chính giữa còn dựng một cái bục đỏ dùng để biểu diễn văn nghệ tạm thời, trên tấm bảng bối cảnh màu xanh viết bốn chữ lớn – Đại hội tranh bảo.
Phong tình hương thổ nồng đượm, Long Sùng Vũ có chút hoài nghi hỏi sóc con: “Chỗ này?”
Sóc con gật đầu, nhai xong hạt hạnh nhân thì cảm thấy không còn đáng sợ nữa: “Cho nên biết điều rồi thì mau thả tiểu gia ra, nếu không ta chỉ cần gào lên, cô dì cậu hai của ta đều sẽ ra đánh ngươi!”
Long Sùng Vũ: “…”
Ân Quyết: “???”
Đúng sáu giờ, ánh mắt Long Sùng Vũ thay đổi, hơi mang lệ khí liếc nhìn sóc yêu đang tiểu nhân đắc chí trên người Ân Quyết, tay dài vươn ra chụp, xách đuôi nó lên ném như bay ra khe hở cửa sổ, chết hay sống không cần phải biết…
Ân Quyết: “…”
Đợi Ân Quyết phản ứng lại sóc con sẽ không trở về nữa, hoảng loạn đến mức trong mắt nhanh chóng tích đầy hơi nước, “Của ta… của ta…”
Long Sùng Vũ lập tức run lên, có chút hối hận mình vừa rồi quá mức xúc động, vội dỗ dành: “Không sao không sao, không phải chỉ ném một cục lông đi thôi sao…”
Ân Quyết tức giận bừng bừng không để ý đến hắn.
Long Sùng Vũ nhướng mày, giả vờ tức giận nói: “Sao, ngay cả chủ nhân cũng không thèm để ý nữa?”
Ân Quyết lập tức ngẩn ra, mất nửa ngày nhìn rõ sắc mặt của Long Sùng Vũ, trong lòng càng thêm hoảng loạn, hiện tại y chỉ có linh trí của tuổi ấu thơ, làm sao nhìn ra được Long Sùng Vũ đang đùa giỡn.
Long Sùng Vũ thấy sắc mặt Ân Quyết thoắt cái tái nhợt, cũng sửng sốt, lúc này mới giật mình phát giác mình đã sai, dẫm lên điểm chí mạng nhất của Ân Quyết, huống chi vốn dĩ Ân Quyết vì chuyện Linh tuệ phách mà không còn tỉnh táo mấy, chỉ dựa vào khế ước níu giữ, y không hiểu gì cả, trước kia còn có thể ỷ vào mình có bản lĩnh cao cường mà kháng cự hắn, mà hiện tại e rằng chỉ càng thêm sợ hãi mà thôi.
Ân Quyết nhúc nhích môi, vừa muốn gọi hai chữ “chủ nhân” liền bị Long Sùng Vũ dùng tay bịt lại.
Long Sùng Vũ lập tức thắng xe, không mang vẻ mặt dọa người vừa rồi nữa, ôm y đặt lên đùi, xoắn xuýt nói: “Ta không có…” Tiếp theo phải nói gì, hắn trầm mặc một lúc phát hiện những lời mà mình ban ngày giỏi nói hắn không thể nói được, thế là chỉ đành buồn bực gãi đầu nói: “Đừng giận, ta sẽ tìm một con khác cho ngươi.”
Ân Quyết ngẩn ngơ lắc đầu, trong mắt tựa hồ vẫn đầy sương mù: “Không cần nữa.”
Long Sùng Vũ lập tức đau lòng, không biết phải làm sao, lúc này, cửa xe đột nhiên bị gõ vang.
Long Sùng Vũ ôm Ân Quyết tâm phiền ý loạn quay đầu qua, chỉ thấy một ông cụ thấp bé đứng cạnh cửa xe, con mắt mang theo tia sáng xanh kỳ dị, “Hai vị khách quý đến mà không nghênh tiếp từ xa, nếu thuận tiện, mời hai vị đến chỗ ta nghỉ ngơi.”
Ân Quyết ngồi trên đùi Long Sùng Vũ nên tầm nhìn rộng, mắt lại sắc, lập tức thấy con sóc trốn trong lòng bàn tay ông ta.
Ân Quyết đưa tay ra nói: “Mập Mập trở về.”
Long Sùng Vũ: “…”
Sóc con: “…”
Long Sùng Vũ dở khóc dở cười, vốn hắn còn muốn tìm lý do cự tuyệt, lúc này đã khó nói ra, nhưng chỉ cần Ân Quyết không giận nữa, thì có bảo hắn phải trực tiếp vung đao quậy tưng cái thôn yêu quái này sau đó bắt cục lông kia về nhốt lại nuôi dưỡng, hắn cũng dám làm.
SUV đậu bên quảng trường, Long Sùng Vũ dắt cái tên chỉ một lòng nghĩ đến sóc con, theo ông cụ kia đi đến chỗ ngồi khán giả trước bục đỏ.
Ông cụ xách sóc con, không nhanh không chậm nói chuyện với Long Sùng Vũ, cái gì mà mấy ngày trước ai ai ai đào được Linh tê trùng, ai ai ai nhặt được băng phách thủy tinh trên núi, ai ai ai yêu quái nào đó giành được bảo bối nhi gì đó… lát sau đã đến đại hội đậu giá.
Băng phách thủy tinh, trên núi, Long Sùng Vũ nghiềm ngẫm hai chữ này, cũng không biết có phải là thứ họ muốn tìm hay không, dù sao hiện tại không thể tin tưởng vào bản thân Ân Quyết được. Đăng bởi: admin