Edit by ChangTô Lạc Ương thấy trên khuôn mặt nhỏ bé kia hiện lên chữ nhận tớ đi, nhận tớ đi mà kia thì không khỏi cười một tiếng, cô thật sự không tưởng tượng nổi cô gái đối diện vừa động tí đã thẹn thùng này sẽ trở thành ca sĩ nổi tiếng mấy năm sau đâu.Nhưng mà, thiện cảm của cô đối với cô ấy chỉ tăng chứ không giảm.
Cô ấy nguyện ý không quan tâm tới những đồn đãi vớ vẩn kia để ngồi gần cô, chuyện này thật sự rất cảm động.Tô Lạc Ương cười: “Được, cầu mà không được!”Thấy cô đồng ý, cô gái nhỏ kia cũng cười.Dù sao cô ấy nhìn Tô Lạc Ương càng ngày càng thuận mắt, bây giờ cũng hoàn toàn đồng ý với những lời của thầy Chu, những thầy cô và học sinh mắng Tô Lạc Ương là bao cỏ chắc chắn đã bị ghèn dính đầy mắt rồi.Dương Lệ đến gần phòng học, hiện tại cô ta cực kỳ chú ý đến hướng đi của Tô Lạc Ương, không ngờ vị trí bên cạnh cô luôn trống vắng lúc này lại xuất hiện thêm một người.
bg-ssp-{height:px}
Khi nhìn thấy đó là Lâm Tiêu Vũ ngoan ngoãn luôn đạt thành tích đứng nhất đứng nhì trong lớp thì hai mắt trừng to lên.Trực tiếp lạnh lùng nói: “Lâm Tiêu Vũ, sao em lại ngồi đàng kia, về vị trí cũ cho cô!”Tô Lạc Ương là ai chứ, chẳng qua chỉ là đồ dốt nát mà thôi, Lâm Tiêu Vũ ngồi gần bị cô dạy hư thì sao đây!Mà Dương Lệ hoàn toàn không ngờ cô gái ngoan ngoãn bình thường luôn nói gì nghe nấy lại có ngày phản kháng, Lâm Tiêu Vũ đứng lên, cô ấy cúi đầu nói: “Dương, cô Dương, sau này em sẽ ngồi bên cạnh bạn Lạc Ương!”Truy cập để đọc truyện nhanh và đầy đủ nhất“Gì cơ?” Dương Lệ cho rằng tai mình có vấn đề.Lâm Tiêu Vũ thật sự cho rằng Dương Lệ không nghe thấy, cũng vội tang âm lượng lên một chút: “Sao này em sẽ ngồi bên cạnh bạn Lạc Ương!”Cuối cũng cũng xác định được lỗ tai mình không có vấn đề, sắc mặt Dương Lệ trực tiếp đen lại, lạnh lùng nói: “Không được, bạn Lâm Tiêu Vũ này, chẳng lẽ em không biết Tô Lạc Ương là người thế nào sao, là đồ vô dụng đấy, nếu em ngồi bên cạnh nó, lỡ bị nó dạy hư thì sao?”Thấy Dương Lệ nói Tô Lạc Ương là đồ vô dụng, Lâm Tiêu Vũ cũng không biết lấy dũng khí ở đâu, cuối cùng trực tiếp nâng mặt đối diện với Dương Lệ: “Cô, bạn Lạc Ương không phải đồ vô dụng!”“Ha hả, không phải đồ vô dụng? Vậy chuyện em ấy kéo chân sau làm ảnh hưởng tới thành tích của lớp, không phải đồ vô dụng thì là gì?” Dương Lệ cũng bất chấp tất cả, cứ nghĩ đến chuyện nữ sinh ngoan ngoãn có thành tích tốt này sẽ bị Tô Lạc Ương dạy hư là cô ta lại giận sôi máu, những câu nói tổn thương người khác trực tiếp thốt ra từ trong miệng.Lâm Tiêu Vũ bị câu nói của cô ta làm tức giận vô cùng, cũng không biết vì sao cô ấy không muốn nghe người khác nói Tô Lạc Ương là bao cỏ.
Nếu là trước đây, có lẽ cô ấy cũng sẽ không có mắt giống như những người đó, những từ mười phút được Tô Lạc Ương giảng dạy đó, cô ấy đã hoàn toàn thay đổi ấn tượng với Tô Lạc Ương.Lâm Tiêu Vũ lấy đủ dũng khí, lúc định nói đỡ cho Tô Lạc Ương thì đột nhiên có người giữ cô ấy lại.Lâm Tiêu Vũ nhìn về phía Tô Lạc Ương, nhưng cô lại kéo cô gái nhỏ xuống, vẻ mặt không thèm để ý lắc lắc đầu, sau đó chợt nhìn về phía Dương Lệ đứng trên bục giảng, giọng nói cực kỳ vang dội: “Cô Dương!”“Gì?” Trên khuôn mặt Dương Lệ không có vẻ sợ hãi, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên cô ta mắng Tô Lạc Ương là bao cỏ.Tô Lạc Ương lười nhác nằm xoài trên ghế, nhưng lời nói lại khiến Dương Lệ không tìm được bất cứ điểm nào để phản bác.
Tô Lạc Ương đã học trong lớp này ba năm, tuy không muốn thừa nhận, nhưng Tô Lạc Ương đúng là học sinh do cô ta tự mình dạy ra..