Edit by ChangHai vợ chồng đồng thời quay đầu lại, lúc thấy cô gái nhỏ đứng trước cửa thì kích động trực tiếp đứng lên.Diệp Vũ Họa kích động nhào đến trước mặt Tô Lạc Ương, nhanh chóng kéo cô vào trong lòng ngực: “Con gái tôi!”Tô Lạc Ương bị sự nhiệt tình của Diệp Vũ Họa làm cho hoảng sợ, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, vành mắt cô cũng hơi hơi phiếm hồng, cô nâng tay lên vỗ vỗ lưng Diệp Vũ Họa: “Mẹ, đừng khóc, khóc là xấu đấy!”Tô Đình Nghiên đi tới, bất đắc dĩ kéo bà vợ đang dính chặt trên người con gái mình ra.“Thôi được rồi, cũng già đầu rồi, đừng để con gái chê cười nữa!”Diệp Vũ Họa không nói gì hết, chỉ ôm lấy Tô Lạc Ương, mang theo tính trẻ con nói: “Sợ cái gì, đây là con gái tôi!”Tô Đình Nghiên nhìn nhìn những người giúp việc đằng sau Tô Lạc Ương, cười nói: “Đằng sau còn có người!”Diệp Vũ Họa ngước mắt, quả nhiên nhìn đến phía sau con gái có mấy người giúp việc, đều do bà nhất thời kích động quá nên không nhìn thấy.
Bà cũng già đầu rồi, làm vậy đúng là hơi trẻ con, còn có chút… Mất mặt!Diệp Vũ Họa buông Tô Lạc Ương ra, sau đó kéo Tô Lạc Ương ra, những người giúp việc đó buông đồ xuống liền rời đi.Thấy người hầu đi rồi, trong gác mái lúc này chỉ còn lại ba người nhà Tô Lạc Ương và bà Diêu, Tô Lạc Ương ngước mắt nhìn về phía ba mẹ có khuôn mặt từ ái, môi đỏ hé mở, thân mật gọi lên: “Ba mẹ, con trở về rồi!”Diệp Vũ Họa kéo tay Tô Lạc Ương, sau đó giơ tay lên mặt Tô Lạc Ương: “Về là tốt rồi, về là tốt rồi, thật sự vô cùng xinh đẹp!”Thấy Diệp Vũ Họa sờ lên mặt mình, Tô Lạc Ương đột nhiên nghĩ đến gì đó, cô vội vàng giải thích: “Ba mẹ, trước kia không phải con cố ý lừa mọi người, mặt con…”Diệp Vũ Họa cắt ngang lời của cô, cười nói: “Ba mẹ biết, dì Diêu nói cho ba mẹ biết rồi!”“Hơ?” Bọn họ biết?Tô Đình Nghiên đi tới nhẹ vỗ vỗ lên tay Tô Lạc Ương, trên khuôn mặt hằn lên dấu vết năm tháng cũng ngập tràn ý cười: “Ương Nhi, cho dù con có dáng vẻ gì, con cũng đều là con gái ba mẹ!”“Ba, mẹ!” Hai mắt Tô Lạc Ương chua xót, nước mắt không kiểm soát được chảy ra.Kiếp trước sau khi rời khỏi nhà họ Dạ, không biết đã bao lâu không nghe thấy ba mẹ gọi cô là Ương Nhi rồi.Diệp Vũ Họa lau nước mắt cho con gái, sau đó vỗ vỗ đầu cô: “Khóc gì chứ, con trở về là tốt lắm rồi, còn chưa ăn cơm đúng không, đói bụng không, bây giờ mẹ đi làm đồ ăn ngon cho con ngay!”Không biết bà Diêu đã rời đu từ lúc nào, chuyện này càng khiến một nhà ba người thân mật hơn một chút!Diệp Vũ Họa rất nhanh đã nấu xong mấy món ăn, mọi người ăn cực kỳ vui vẻ.
bg-ssp-{height:px}
Tô Đình Nghiên và Diệp Vũ Họa cũng không nhắc tới chuyện Tô Lạc Ương mất tích trong khoảng thời gian này.Tô Lạc Ương biết ba mẹ suy nghĩ vì mình, cô thật sự rất hưởng thụ loại cảm giác này.
Vốn còn tưởng rằng chẳng qua kiếp trước chỉ tách khỏi ba mẹ một năm, hiện tại vừa mở mắt đã năm năm trôi qua.
Cô thật sự không dám tưởng tượng năm này ba mẹ đã trải qua thế nào, bây giờ cô cũng không có tin tức gì về nước B cả.Thôi, đi một bước rồi tính bước tiếp theo vậy!Diệp Vũ Họa cứ gắp đồ ăn cho Tô Lạc Ương: “Ương Nhi, con gầy đi không ít đấy, ăn nhiều một chút!”Chuyện đó tuyệt đối không thể xảy ra được, vì nguyên chủ, vì ba mẹ hiện tại, cũng vì bản thân mình, cô phải liều một lần mới được..