"Chuyện gì vậy?".
Trình Mộ Nhàn đang chợp mắt nằm dưới giàn hoa tường vi, trên mặt dùng khăn tay che mặt che lại ánh sáng thì nghe tin có người trong cung đến.
Do đó, nàng đành lê bước đi đến sảnh trước và thấy là Thượng Cung đại nhân của Cung cục đến.
Đi theo sau Thượng Cung đại nhân là ba nữ tử mặc váy màu xanh lục và chải đầu gọn gàng.
Thượng Cung đại nhân trước thi lễ với Trình Mộ Nhàn, sau đó nói: "Đây là ba vị tú nương tốt nhất của y cục, Bệ hạ nói rằng sau này nương nương muốn làm thêu thùa gì có thể phân phó các nàng đi làm".
Đang khi nói chuyện, ba vị tú nương cùng tiến lên thi lễ với Trình Mộ Nhàn.
Trình Mộ Nhàn hơi cúi đầu nhìn chỗ bị đâm trước đó, lúc này nơi đó đã không còn vết thương nào nữa.
Cho nên, bởi vì nàng bị kim thêu đâm một cái, nam nhân kia định từ đây về sau không cho nàng đụng vào nữ công nữa à?
Không, hẳn là vì lý do khác ấy nhỉ?
Có lẽ hắn cảm thấy một Hoàng Hậu như nàng tự mình thêu thùa thì có nghĩa lý gì?
Đúng, tuyệt đối là thế.
Ha ha, nàng đã nói rồi mà, tên Hoàng Đế chó kia sao lại có thể tốt bụng như vậy chứ?
Trình Mộ Nhàn ngoài cười nhưng trong không cười tiếp nhận ba vị tú nương, sau đó gọi Cẩm Thư đi sắp xếp chỗ ở cho họ.
Làm xong, Trình Mộ Nhàn tiếp tục nằm dưới giàn hoa tường vi tìm Chu Công đánh cờ.
Nàng thật sự càng ngày càng không hiểu nổi Lục Hựu Bạch.
Kiếp trước, nàng giống như một kẻ ngốc luôn mong chờ một ngày nào đó Lục Hựu Bạch sẽ đối xử tốt với nàng.
Nhưng mọi chuyện ở kiếp này lại không theo quỹ đạo của kiếp trước, điều đó khiến Trình Mộ Nhàn cảm giác cả người đều không ổn tí nào.
Nàng thực sự không muốn vào cung nữa.
Nhất là khi trong lòng tên Hoàng Đế chó kia vẫn còn có trăng sáng của hắn.
Nếu có bất kỳ tình huống bất ngờ nào xảy ra, nàng thật sự không có cách nào chống chọi nổi.
Chẳng lẽ Lục Hựu Bạch tính toán đối xử tốt với nàng trước? Đợi tình hình triều cục ổn định thì lại phế nàng?
Nghĩ như thế, Trình Mộ Nhàn đột nhiên mở mắt.
Nàng bất ngờ rút cái khăn trên mặt xuống khiến những cánh hoa tường vi rơi trên khăn rơi xuống mặt nàng.
Nhưng mà, cứ vậy đi tìm Lục Hựu Bạch thì có vẻ không ổn lắm nhỉ?
Huống chi, vạn nhất nàng giúp tên nam nhân kia ổn định triều chính xong, hắn lại tá ma giết lừa thì làm sao bây giờ?
() 卸磨杀驴 - Tá ma giết lừa: một thành ngữ Trung quốc.
Có nghĩa là giết lừa sau khi nó giúp mình kéo xong cối xay.
Ví von cho việc đuổi đi (hoặc đá/giết) những người đã góp sức làm việc cho mình.
Trích trong "Lang Yên".
Cho dù nàng không muốn trở thành Hoàng Hậu là thật, nhưng cũng không đến nỗi không muốn mạng sống của mình.
Chao ôi! Trình Mộ Nhàn thở dài và tiếp tục nằm xuống giả làm xác chết.
Thành thật mà nói, ngay cả Thượng Thư phủ này nàng cũng không muốn quan tâm đến.
Kể từ sau khi mẫu thân nàng qua đời, Thượng Thư phủ đã thay đổi rồi.
Ở kiếp trước, xem như nàng đã trở thành Thái Hậu thì nàng vấn không hy vọng cái lão thất phu Trình An Bác kia sẽ một đường thăng cao bởi vì mình.
Cũng không biết sau khi nàng chết ở kiếp trước, Quốc Công phủ sẽ biến thành cái dạng gì nhỉ?
Nàng nhớ, con trai nàng là người nói trở mặt là trở mặt.
Cộng thêm việc Quốc Công phủ càng ngày càng lớn lối đã khiến con trai nàng từ lâu đã có phê bình kín đáo.
Nàng đoán, chắc cũng xuống dốc không phanh thôi nhỉ?
Nghĩ vậy, Trình Mộ Nhàn đột nhiên cảm thấy mình đã chết sớm quá! Tối thiểu cũng phải chờ nàng xem nốt kết cục của Quốc Công phủ khi bị hạ đài đã chứ!
Trình Mộ Nhàn tiếc nuối chỉ thiếu nước đứng dậy đấm ngực dậm chân thôi.
Nhưng chỗ tốt duy nhất bây giờ là nàng được sống lại---- Kiếp này, nàng sẽ không để cho Thượng Thư phủ biến thành Quốc Công phủ.
Vì Trình An Bác không xứng!
Trình Mộ Nhàn siết chặt lòng bàn tay, không nói một lời.
Ở một nơi khác, Thượng Cung đại nhân sau khi hồi cung phục mệnh.
Lục Hựu Bạch rất sảng khoái ban thưởng lớn, khiến cho toàn bộ Hoàng cung nhất thời đều biết phải lấy lòng người nào.
Chỉ cần lấy lòng Hoàng Hậu nương nương, còn sợ không có thưởng hay sao? Cứ thế, Trình Mộ Nhàn còn chưa nhập chủ Trung cung đã trở thành đối tượng cần nịnh bợ lấy lòng ở trong cung.
Bây giờ chỉ cách đại hôn còn chưa đầy hai mươi ngày nữa, sáu cục trong cung mỗi ngày khua chiêng gõ trống chuẩn bị ráo riết cho đại hôn của Đế Hậu.
Ban đầu, lễ phục của Hoàng Hậu có thể dùng lễ phục của mấy vị Hoàng Hậu trước thay đổi, nhưng ai biết Lục Hựu Bạch lại nói muốn làm một cái mới.
Cũng bởi một ý chỉ này của hắn, mà toàn bộ Y cục đều vây xung quanh lễ phục của Trình Mộ Nhàn.
"Khanh khanh, thiếu ngươi, ta sẽ từ từ trả lại".
-----
Đại hôn còn cách một đoạn thời gian, Trình An Bác đã nổi lên tâm tư khác.
Ngày hôm đó, cha con hai người hiếm khi cùng ngồi ăn cơm trưa với nhau.
Trình Mộ Nhàn còn chưa ăn được mấy đũa đã nghe thấy Trình An Bác mở miệng nói: "Nói đến chuyến đi này của ngươi, Mộ Đình hẳn sẽ thấy khó chịu lắm".
Trình Mộ Nhàn không ngẩng đầu lên, toàn bộ làm như không nghe thấy.
Trình An Bác thấy nàng không có ý phản đối bèn tiếp tục nói: "Từ nhỏ Mộ Đình đã thích kề cận với ngươi, ngươi xem----".
"Cha yên tâm, đợi sau khi nữ nhi nhập chủ Trung cung sẽ thay muội muội tìm một cửa hôn sư tốt".
Trình Mộ Nhàn trực tiếp chặn lại điều mà Trình An Bác chưa kịp nói ra khỏi miệng.
Trình An Bác sững sờ, rồi rất nhanh phản ứng lại: "Là như vậy, cha nghĩ đến ngươi vào cung rồi sẽ không có người thân ở bên cạnh thì không tốt".
"Nhưng ta đã có Cẩm Thư ở bên cạnh rồi".
Trình Mộ Nhàn coi Cẩm Thư như muội mà đối đãi, nên lời này cũng không sai.
"Không, không, không".
Trình An Bác đâu bị ngốc mà để Trình Mộ Đình đi làm nô làm tỳ: "Cha nghĩ, sau này thay vì để Bệ hạ sủng người khác, chẳng bằng sủng người trong nhà chúng ta còn hơn".
À, Trình Mộ Nhàn ở trong lòng cười giễu cợt: "Cho nên cha định để muội muội cùng hầu hạ Bệ hạ với ta sao?".
"Ừ, ngươi xem nếu lỡ sau này ngươi không được sủng, người khác có thể sẽ hại ngươi, nhưng muội muội ngươi thì sẽ không".
Trình An Bác nói lời này mà không có chút chột dạ nào.
Trình Mộ Nhàn chỉ thiếu nước thưởng cho Trình An Bác một cái trợn trắng mắt.
Trình Mộ Đình vẫn còn đang quỳ từ đường đấy, Trình An Bác đã bắt đầu lên kế hoạch để nàng ta vào cung? Lại còn nghĩ ra ý tưởng hay muốn tỷ muội hầu chung một chồng? Đây là tính toán vạn nhất nàng không không làm tiếp được Hoàng Hậu thì để cho Trình Mộ Đình tiếp quản thay à?
Trong lòng Trình Mộ Nhàn không khỏi vì Trình An Bác vỗ tay tán thưởng, chỉ thiếu nói thẳng một chữ "tốt".
Trình An Bác ở đâu biết Trình Mộ Nhàn đang suy nghĩ gì, nghĩ rằng nàng đã đồng ý nên nhanh chóng nói thêm: "Ta sẽ thả Đình nhi ra ngay bây giờ, tỷ muội các ngươi-----".
"Cha đừng quên, nói nhốt Đình muội muội là nói ở trước mặt Bệ hạ, đã nói một tháng chính là một tháng".
Trình Mộ Nhàn đặt đũa xuống, không có ý tiếp tục dùng bữa.
"Bây giờ cha muốn thả người là muốn đánh mặt Bệ hạ sao?".
Trong khi nói, Trình Mộ Nhàn nhấp một ngụm nước thơm súc miệng và dùng khăn lau miệng.
Trình Mộ Nhàn đã chuyển Lục Hựu Bạch ra ngoài, Trình An Bác lập tức đổi giọng: "Đúng thế, là cha đã không suy nghĩ kỹ".
"Nhưng Nhàn nhi-----".
Trình An Bác thấy Trình Mộ Nhàn chuẩn bị rời đi, nhớ đến lời phía sau còn chưa nói ra miệng nên vội vã gọi nàng lại.
Trình Mộ Nhàn quay lưng về phía Trình An Bác và cười bất đắc dĩ: "Chuyện này cha không nên hỏi ta, mà nên đi hỏi Bệ hạ đi".
"Nếu như Bệ hạ đồng ý, nữ nhi không còn gì để nói".
Trình Mộ Nhàn nói một cách chém đinh chặt sắt.
Kiếp trước, Trình Mộ Đình không có cách nào vào cung thì kiếp này, nghĩ nghĩ cũng đừng nghĩ.
Huống hồ, Lục Hựu Bạch nạp phi đều là đích nữ, một thứ nữ như nàng ta căn bản không lọt nổi mắt xanh của hắn.
Tất nhiên, trăng sáng trong lòng hắn - Hàn Chỉ Nhu là một ngoại lệ.
Tư sắc cùng với khí độ giáo dưỡng của Trình Mộ Đình không bằng các đích nữ kia, còn nghĩ muốn vào cung ư? Quả thực chính là nằm mơ!
Vứt lại một câu này, Trình Mộ Nhàn rời đi không nói hai lời.
Chỉ để lại Trình An Bác và một bàn đồ ăn trưa chưa dùng được bao nhiêu.
Trình An Bác ngồi yên trên ghế một lúc, rồi đột nhiên đưa tay hất tung bàn ăn lên khiến đồ ngon trên bàn rơi vỡ nát đầy đất!
"Cút! Cút hết đi!"..