Đúng như dự đoán Lưu Trì nhận được cuộc gọi của y tá trưởng.
Sắp xếp cuộc kết thân này cho bọn họ vô cùng rõ ràng.
Nói mới nhớ, từ khi hắn tỉnh đến bây giờ, vẫn chưa liên lạc với lão Đinh nhà hắn.
Một phần vì hiện tại thân thể O này của hắn chưa khỏe hoàn toàn, đang an dưỡng, phần khác là vì hắn túng.
Cũng không rõ ràng được là cận hương tình khiếp hay là nguyên nhân gì khác, Lưu Trì hiếm thấy lại rụt rè.
nghe nhà nào bảo nghĩa là càng gần về quê cũ mong nhớ đã lâu thì lại càng lo sợ ?!
Hắn phải chào hỏi thế nào nhỉ?
Lẽ nào vừa thấy mặt đã —— Êy, chồng uêy! Anh là người yêu của cưng đã chết mười năm trước đây!
Chỉ sợ có khi doạ người ta chui xuống gầm bàn chơi.
Lưu Trì nghĩ tới nghĩ lui không nghĩ ra kết quả, cuối cùng quyết định gặp chiêu phá chiêu, cứ gặp đã rồi hẵng nói.
——————
Hẹn kết thân sắp xếp vào tối thứ Sáu.
Lưu Trì đơn giản mặc áo sơ mi với quần bò, tủ quần áo của tiểu O này quá đẹp đẽ, hắn thấy giống như dân công viên, vẫn theo thói quen phối đồ của mình ra ngoài.
May là cha mẹ O này chết sớm, chỉ sống một mình, trong danh bạ liên lạc trống không, cứ như không có anh em bạn dì gì, nếu không còn rất khó qua cửa.
Bởi vì lý do bị bệnh giải phẫu, O này thất nghiệp đã rất lâu, Lưu Trì tự nhiên cực kỳ nhàn rỗi, đi đến tiệm ăn sớm hẳn một tiếng.
Hắn chuyên ngồi ở chỗ gần cửa sổ, nhìn đường phố xa hoa trụy lạc.
Hắn còn nhớ trước đây trên con đường này đều là quán ăn nhỏ giá cả ổn định, nhưng bây giờ toàn là cửa hàng nhãn hiệu xa xỉ nghê hồng sáng rực, ánh sáng làm thay đổi phố cảnh đến sai lệch.
“Xin lỗi, đợi lâu rồi.”
Lưu Trì sững sờ, hắn quay đầu lại, bóng người đĩnh bạt trước mắt hoảng đỏ mắt hắn.
Hắn nói.
“Không lâu.”
Có thể gặp lại anh một lần, cửu biệt gặp lại cũng không phải lâu.