Chương : Lời cầu hôn thứ hai.
"Sao vậy?" Thấy Trình Cẩm Chi nhìn mũi cô chằm chằm, Dung Tự giơ tay lên sờ mũi. Không sờ thì còn ổn, sờ một cái Trình Cẩm Chi lại bắt đầu. Trình Cẩm Chi cắn mũi cô một cái.
"Thấy cái gì rồi?" Dung Tự đoán Trình Cẩm Chi lại xem những tin đồn thu hút sự chú ý gì đó, cũng không né chỉ nhếch môi.
Trong bài viết hot "tin sốc về quá khứ của cô C quốc tế", lại có người nói theo về chuyện Trình Cẩm Chi phẫu thuật thẩm mỹ. Còn có người cắt ảnh trong "Cô gái Vi Thành", so sánh mũi của nàng và Dung Tự, nói "nhân tạo" khác với tự nhiên. Hốt hoảng, thấy bình luận này Trình Cẩm Chi còn cho rằng mình đã quay lại hơn mười năm trước. Ngày xưa khi Dung Tự vừa mới ra mắt thì đã được mọi người yêu mến. Duyên người qua đường thực sự tốt đến mức bùng nổ. Trình Cẩm Chi muốn ném điện thoại, đã nhiều năm như vậy, lại xảy ra nữa. Không có cách nào, bây giờ Trình Cẩm Chi vẫn đang vật lộn trong giới, độ hot quá cao. Mà Dung Tự từ lâu đã trở thành "người thắng cuộc đời" được truyền thông đại chúng tuyên dương. Dung Tự đã làm rất tốt trong giới tài chính, mấy năm qua cũng không dính vào chuyện của giới diễn xuất. Ngoại trừ hai năm trước quay "Thủ Vọng" với Trình Cẩm Chi, cũng không có bộ phim mới nào. Rất nhiều ngôi sao rút khỏi ngành giải trí, từ diễn viên chuyển thành doanh nhân, ví dụ thành công nhất là Dung Tự. Nổi tiếng, không được thành công như Dung Tự. Thành công, diễn xuất vốn chính là ngoạn phiếu. Lúc trước Dung Tự đóng vai chính "Thủ Vọng", rất nhiều khán giả cũng coi Dung Tự như đang báo đáp với fan phim và giúp đạo diễn Vương Chương. Huống chi, diễn viên chính còn lại là Trình Cẩm Chi, nhiều năm như vậy, tin bất hòa của cô và Trình Cẩm Chi từ lâu đã trở thành "chu kì tới tháng", mỗi tháng đều phải xuất hiện một lần. Cho dù là bất hòa hay rất hòa, thì thế nào cũng có quan hệ rất chặt chẽ với Trình Cẩm Chi. Trong thế hệ trẻ, người có duyên người qua đường tốt nhất đó là Dung Tự. Ngay cả người quanh quẩn trong sao hạng ba hạng bốn, bất cứ lúc nào cũng có thể rút khỏi giới giải trí như Hạ Dữu, cũng được tính là một sao nữ có duyên người qua đường rất tốt. Muốn làm người mạnh mẽ sống trong giới diễn xuất, chắc chắn phải trải qua một đợt lễ rửa tội bằng nước bọt. Trình Cẩm Chi bây giờ là nữ diễn viên có giá trị thương mại cao nhất, thỉnh thoảng có tác phẩm, vẫn luôn xuất hiện rất nhiều ý kiến bất đồng.
Cái sóng mũi cao của Dung Tự cọ Trình Cẩm Chi, Trình Cẩm Chi lập tức giơ tay lên nắm mũi Dung Tự: "Để chị nhìn thử mũi thoải mái."
Lại còn nói mũi của nàng cao quá, trông không hợp tỷ lệ, nàng cũng muốn nhìn thật kĩ cái mũi "phối hợp thoải mái".
"Không vui thì đừng coi." Mới vừa rồi vẫn chỉ là đoán, bây giờ là hoàn toàn xác định. Dung Tự mới chuẩn bị khóa màn hình điện thoại của Trình Cẩm Chi thì đã bị lấy đi: "Không, chị muốn coi."
"Không coi, thì sao có thu hoạch mới được." Trình Cẩm Chi kề bên Dung Tự, thoát ra khỏi weibo. Mở ra thư viện ảnh của điện thoại: "Lúc chị lướt weibo, thấy một tấm ảnh chung. Chị lấy nick ảo xin người ta ảnh gốc."
"Tấm hình này, hình như chị còn đang học năm ba." Dung Tự nhìn ảnh, trả lời cực nhanh. Trí nhớ rất tốt.
"Hả? Chị còn tưởng là năm tư."
"Năm ba."
"Sao em nhìn ra được?"
"Cái vòng trên cổ tay chị là fan tặng." Lúc đó Trình Cẩm Chi cực kì bị ghét, hiếm khi có một vài fan đích thực, cưng như vật báu.
"Chị cũng không nhớ lắm." Trình Cẩm Chi nhớ lại: "Vậy cái vòng của chị đâu?"
"DC lấy."
"À." Trình Cẩm Chi có một ấn tượng nho nhỏ, được rồi, nàng không có ấn tượng. Dung Tự nói, nàng coi như là chuyện này từng xảy ra: "Này? Dung Tự, sao em nhớ rõ vậy?"
"Lúc đó, có phải cảm thấy sống với chị một ngày như bằng một năm không?" Trình Cẩm Chi hỏi.
Dung Tự nhếch môi: "Lúc đó à, em cũng không biết thế nào. Thấy tính cách của chị thay đổi hơi nhiều."
"Nghi tinh thần của chị có vấn đề?"
"Cũng không phải. Hình như không mê chơi như nữa." Dung Tự nói.
"Có phải cảm thấy chị lớn lên trong một đêm không?" Tất nhiên, lúc đó là nàng trọng sinh đến.
Trình Cẩm Chi hơi lên giọng, Dung Tự cười cười, Trình Cẩm Chi dựa tới: "Không cho cười."
Trình Cẩm Chi hơi dựa tới, ngón tay của Dung Tự hơi dán trên ngực Trình Cẩm Chi, ngón tay thon dài khều một cái, mở cổ áo của Trình Cẩm Chi ra. Nụ hôn của Dung Tự rơi lên ngực Trình Cẩm Chi: "Lớn lên."
"Tiểu Lưu Manh." Trình Cẩm Chi nắm mái tóc dài của Dung Tự.
Hai người nằm trên sô pha làm một lúc. Khẽ lướt qua tơ tằm. Lộ hơn phân nửa bờ vai của Trình Cẩm Chi, tóm chặt cổ áo của Dung Tự, khung cảnh có phần hương diễm. Khi điện thoại di động vang lên, Trình Cẩm Chi hít một hơi, mò mẫm trên sô pha một lúc: "Em chậm lại một chút, chị phải lấy điện thoại."
Dung Tự phủ trên người nàng, Trình Cẩm Chi ôm gáy Dung Tự, gõ cạch cạch trả lời tin nhắn của DC. May là không phải một cuộc gọi, tuy rằng tiếng của hai người không lớn lắm, nhưng người có kinh nghiệm sa trường như DC sao không nghe ra được: "Ừ tôi biết rồi, đến lúc đó anh bảo ông Hà đến đón tôi."
Gõ không nhanh nhạy lắm, vô tình gõ dấu chấm câu. Bụng dưới thắt chặt, Trình Cẩm Chi ném điện thoại qua một bên, mắt hơi đỏ, nàng ngậm vành tai của Dung Tự. Dung Tự ngậm môi dưới của Trình Cẩm Chi, nụ hôn là nụ hôn của người yêu, vô cùng triền miên.
Buổi tiệc lần này được làm riêng cho "Chiến hỏa ". Ngoài Trình Cẩm Chi, còn có có một số vai chính trong phim. Trình Cẩm Chi ở bên cạnh, đảm nhiệm vai trò phiên dịch. Những diễn viên chính này tuy hiểu một ít tiếng Trung, nhưng vẫn không thể diễn đạt tốt. Lúc trước DC đã dặn dò, những phóng viên đến hội trường cũng không quá mức gây khó dễ, tóm được mấy chuyện thú vị cũng có thể coi như bài viết độc quyền của "Chiến hỏa ". Những phóng viên này cũng không hiểu được chủ đề của "Chiến hỏa " lắm, dĩ nhiên hỏi vấn đề cũng không quá sâu sắc. Bây giờ tình hình danh tiếng của "Chiến hỏa " vẫn còn ở trong trạng thái một chiều. Đó chính là chưa tiếp xúc gần gũi với đại chúng. Buổi tiệc hôm nay, giống như fan meeting của các ngôi sao lớn. Nhiều phóng viên đều là fan boy fan girl của những vai chính này. Sau khi buổi tiệc chiêu đãi kết thúc, nhiều phóng viên đến chụp ảnh chung. Series "Chiến hỏa" là một series phim rất nổi tiến, lăng xê thành công các diễn viên chính, và cũng biến những diễn viên chính từ tiểu thịt tươi lên thành cấp bậc đại thúc, nữ thần. Tuy bây giờ Trình Cẩm Chi phải nhận rất nhiều lời chỉ trích, nhưng nàng vẫn không hối hận khi tham gia diễn. Có thể tham gia vào một đội ngũ như vậy, còn có nhiều phân cảnh như vậy, đó là điều mà đời trước nghĩ cũng không nghĩ đến. Lập tức lên cơn nghiện diễn.
Đại thúc: Chỉ những diễn viên phương Tây nam tính, có râu mép, mạnh mẽ.
"Nghe nói cô Trình sẽ tham gia phim điện ảnh mới của Mặc Sắc Vô Cương?" Mặc Sắc Vô Cương bây giờ là một tác giả bán chạy và nổi tiếng, Trình Cẩm Chi tham gia một bộ phim khá hấp dẫn về đề tài công sở gần đây của Mặc Sắc Vô Cương.
"Đúng vậy." Vai diễn nàng nhận, có ít phân cảnh, về cơ bản có thể được thực hiện trong một tuần. Nếu đúng thời gian, cuối tuần còn có thể bay đi Hollywood. Kể từ khi tham gia "Thế giới phẳng", nhiều bộ phim truyền hình Mỹ đã gửi lời mời đến Trình Cẩm Chi. Công ty vẫn có kế hoạch tiếp xúc với quốc tế về khía cạnh này: "Đến lúc đó mong được các bạn ký giả giúp một tay."
"Chắc chắn, nếu cô Trình diễn, chắc chắn chúng tôi sẽ đến." Dường như các phóng viên đã biết thời gian khởi động máy.
Hai năm qua luôn không được suôn sẻ, bận rộn mỗi ngày, vẫn cảm thấy rằng mình đã trở về trước giải phóng. Điên đảo ngày đêm, bận rộn một tháng, Trình Cẩm Chi ngã xuống chiếc giường lớn trong khách sạn. Weibo cũng không có gì đẹp, "Chiến hỏa " và "Thế giới phẳng" chưa chiếu đã mang đến cho nàng một làn sóng tiếng xấu, bây giờ nàng tham gia diễn bộ phim trong nước "Buổi tối không tăng ca", lại bị một số cư dân mạng qua đường nói C quốc tế không vật lộn ở quốc tế nổi nữa. C quốc tế, biệt danh mới của nàng. Nàng nghĩ tài năng đặt tên cho nàng của cư dân mạng đang giảm dần, ngày xưa còn đặt tên cho nàng là Phật Di Lặc hay cô gái Parkinson gì đó. Suy nghĩ đến bối rối, Trình Cẩm Chi bắt đầu quấy rối Dung Tự: "Tự Nhi, chị cảm thấy chị phải dành ra thời gian, đi lên núi ôm chân Phật. Gần đây suy quá."
Ban ngày Trình Cẩm Chi lướt đến tin tức về công ty của Dung Tự, giá trị thị trường của công ty vừa tăng gấp đôi: "Tự Nhi, vận may của em thịnh như thế, khi nào chia cho chị một ít?"
Lúc suy, con người đều mê tín. Trình Cẩm Chi cũng không nói cái gì khoa học, bướng bỉnh muốn Dung Tự chia một ít vận may cho nàng.
"Nếu không thì em lấy chị?" Trình Cẩm Chi cằn nhằn lải nhải một lúc lâu, Dung Tự dừng một chút lại cười nói: "Hai hôm trước em xin quẻ, sư thầy trong chùa nói năm nay em khá vượng thê."
"Thật sao?"
"Ừ, nếu chị lấy em, em sẽ đưa công ty làm sính lễ."
"Không nói với em. Chị đã mất tinh thần thế này rồi, em còn đùa với chị." Nhưng thật ra Trình Cẩm Chi đã mệt mỏi, muốn ngủ.
Hôm sau quay phim, lúc Trình Cẩm Chi đu trên lan can đọc kịch bản, Dung Tự đã đến: "Sao em đến đây?"
"Em cầu hôn với chị." Dung Tự cứ đứng dưới lầu như vậy, nói chuyện với Trình Cẩm Chi trên lầu.
Câu nói này, làm Trình Cẩm Chi sợ đến mức lăn từ trên lầu xuống. Tuy xung quanh đều là người nước ngoài tóc vàng mắt xanh, nhưng rất khó để đảm bảo bất cứ điều gì: "Em muốn chết à? Em không vật lộn trong ngành giải trí, cũng không cho chị vật lộn à?"
"Không, em nói nghiêm túc."
"Nghiêm túc con khỉ." Mãi sau Trình Cẩm Chi mới phát hiện mình hơi căng thẳng. Ban nãy nàng đu trên lầu hai, Dung Tự ở lầu dưới nhìn nàng như vậy. Đột nhiên làm nàng nhớ đến nhiều năm trước, nàng hỏi Dung Tự có đồng ý lấy nàng không. Trình Cẩm Chi có hận kết hôn không? Nàng chỉ biết là đầu óc của nàng bây giờ hơi loạn. Nàng vội chạy trốn, bỏ Dung Tự phía sau mấy bước.
Trình Cẩm Chi quay đầu lại, thấy Dung Tự dừng lại, dường như đang bụm ngực. Bệnh cũ tái phát?
"Em không sao chứ?" Không phải chứ? Nàng từ chối Dung Tự, điều này làm Dung Tự bị kích thích? Trình Cẩm Chi vội vàng đỡ Dung Tự, xoa ngực Dung Tự. Vừa đụng vào ngực Dung Tự, lòng bàn tay của Trình Cẩm Chi lập tức được nhét vào một cái hộp nhỏ.
"Nếu không thì em gả cho chị?" Dung Tự thương lượng nói, trên khuôn mặt làm gì có vẻ bị đau nào.
Được rồi, Dung Tự lại muốn chơi xấu với nàng: "Chị không muốn."
"Hay chị vẫn muốn em lấy chị?"
"Lúc trước em từng từ chối chị." Trình Cẩm Chi "mang hận", nhét hộp trở về tay Dung Tự.
"Không phải từ chối."
"Không đồng ý là từ chối."
"Em sai rồi." Ở trước mặt vợ, nháy mắt Dung Tự đã ở trong trạng thái quỳ. Đâu còn khí phách của Dung tổng lớn của công ty. Dung Tự mở hộp nhẫn ra: "Lấy em đi, em đã đem hết giấy tờ chuyển nhượng cổ phần của công ty đến rồi."
"Chị là loại người như vậy à?"
Dung Tự suy nghĩ một lúc: "Nếu không thì em bảo Dung Trạm đưa luôn phần của nó đến?"
"Đồng ý."
Chương : Dừng xe.
Trình Cẩm Chi chìa ngọc thủ thon thon, Dung Tự lấy nhẫn trong hộp ra. Dung Tự cầm ngón tay của Trình Cẩm Chi, dừng một lúc. Thấy Dung Tự dừng lại, Trình Cẩm Chi lại chuẩn bị rút về: "Hối hận?"
Dung Tự siết chặt ngón tay của Trình Cẩm Chi, Trình Cẩm Chi cũng không rút lại được: "Không phải."
Dung Tự cúi đầu, hôn lên ngón tay Trình Cẩm Chi. Cuộc đời này, cho đến giờ cũng không cho rằng sẽ có cơ hội như vậy lần thứ hai. Dung Tự có vẻ rất chân thành, cô cúi đầu nắm tay Trình Cẩm Chi, từ đầu ngón tay đến các đốt ngón tay, chậm rãi đẩy nhẫn cưới vào ngón áp út của Trình Cẩm Chi. Nụ hôn của Dung Tự, rơi vào ngón áp út của Trình Cẩm Chi.
Dáng vẻ quy mao của Dung Tự, khiến Trình Cẩm Chi không được tự nhiên khụ một cái. Nàng rút tay của mình về: "Chị không có chuẩn bị nhẫn, về nước đưa em."
"Không sao." Dung Tự cười cười, dịu dàng nói: "Em đã chuẩn bị rồi, ở trên xe."
"Vậy em về tự mang đi." Trình Cẩm Chi đem tay đeo nhẫn nhét vào túi áo: "Chị đi quay phim."
"Ừ." Dung Tự cười đến mức trông như ngốc.
"Vừa rồi em nói chuyển nhượng cổ phần công ty, một cổ phần cũng không thể thiếu." Vẻ nhặt được món hời to của Dung Tự, khiến Trình Cẩm Chi không quên nhắc nhở. Tại sao mẹ nàng sẽ cho rằng nàng bị Dung Tự bán còn giúp đếm tiền? Trình Cẩm Chi cảm thấy mình rất thông minh.
Dung Tự cười cười, cũng không biết đang nghĩ gì, chỉ nhẹ nhàng ôm vai Trình Cẩm Chi. Tay đeo nhẫn nằm trong túi áo, Trình Cẩm Chi dùng ngón cái vuốt ve nhẫn ở ngón áp út, thấy Dung Tự thế này, nàng luôn cảm thấy Dung Tự đang tính toán nhỏ nhặt gì đó: "Tại sao không nói chuyện?"
"Em đang suy nghĩ."
Trình Cẩm Chi biết ngay, chắc chắn Dung Tự đang tính cái quỷ gì đó. Dung Tự sao có thể làm theo sự chi phối như vậy, không chỉ lấy nàng, còn nói muốn đem công ty cho nàng: "Sao?"
"Bây giờ, em có thể gọi chị là vị hôn thê chứ?" Dung Tự thu hồi nụ cười ngây ngô của mình, nghiêm túc nói. Giọng vẫn trầm như bình thường. Có lẽ, rất quyến rũ.
"Không được, buồn nôn lắm."
"Em có thể gọi chị là..." Dung Tự thực sự rất phạm luật, nói chuyện còn vểnh môi: "Vợ chứ?"
Giọng trầm của Dung Tự, biến cái từ vợ ngọt ngấy này, có vẻ càng thêm ngọt hơn. Dung Tự thoải mái, ngược lại Trình Cẩm Chi cảm thấy não của mình bị nổ ầm một cái. Cho đến hiện giờ Dung Tự vẫn chưa từng kêu nàng như vậy: "Em vẫn gọi chị là Cẩm Chi đi."
"Vậy em có thể..."
"Em lại có thể gì?" Hiện giờ Dung Tự như con nít mẫu giáo, bất tận: "Chị phải đi làm việc, em nên đi về đi."
"Vậy em về khách sạn, nấu cơm cho chị." Dung Tự nói: "Khi nào chị xong? Em đến đón chị."
Hiện tại Dung Tự nghiễm nhiên trở thành một người vợ. Trong phút chốc Trình Cẩm Chi có cảm giác ở ngoài làm việc nuôi gia đình sống qua ngày: "Em làm xong hết việc rồi?"
Giống như Cẩu Vũ nói, chắc chắn là việc quá ít: "Em thấy chuyển nhượng cho chị hết, không làm chủ cả người thoải mái đúng không?"
"Không có, em đang lấy lòng sếp."
"Tố chất nhân viên của em còn cần phải nâng cao, đừng luôn nghĩ đến việc quy tắc ngầm với sếp." Trình Cẩm Chi bỏ tay của Dung Tự xuống, luôn cảm thấy mình xài quy tắc ngầm không đúng cách. Quên đi, nên nhanh chóng đẩy Dung Tự đi, Dung Tự đứng ỳ một hồi, cánh cửa Hollywood của nàng sẽ không giữ được, phải cởi mở dung nạp thiên địa. Trình Cẩm Chi không cho Dung Tự gọi nàng là vợ, Dung Tự bắt đầu gọi nàng là sếp. Rõ ràng sếp là một từ ngữ rất bình thường, DC A Uy bọn họ đều gọi nàng như vậy. Nhưng riêng Dung Tự gọi, cảm giác như bị uốn cong trong họng, ở trên giường cũng biến chất hoàn toàn. Buổi tối, mới ăn no đã bị Dung Tự vớt lên giường, Dung Tự cắn tai nàng: "Sếp, tối em muốn tăng ca cho sếp."
Sắc tình. Bị Dung Tự gọi càng sắc tình. Đến nửa đêm, Dung Tự còn cầm nhẫn đong đua trước mắt nàng, để nàng đeo giúp mình. Việc này có cần thiết sao? Còn phải đặc biệt cởi ra để nàng đeo? Dung Tự càng ngày càng bệnh hình thức. Trình Cẩm Chi mệt mỏi đến không thẳng lưng lên nổi. Mắt chỉ mở ra một kẽ hở, tùy tùy tiện tiện đeo cho Dung Tự.
Dung Tự ôm nàng, nói liên miên cằn nhằn bên tai nàng. Từ lúc bắt đầu một lần nữa, Dung Tự nói nhiều hơn so với trước đây. Hiện tại có thể lải nhải làm Trình Cẩm Chi mệt mỏi đến mức ngủ thiếp đi. Khi Trình Cẩm Chi thức dậy, Dung Tự đã ở bên cạnh xử lý công việc. Dung Tự hơi chăm chú, Trình Cẩm Chi rửa mặt một phen, thấy Dung Tự còn nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh ngồi ở bàn làm việc. Tay trái của Dung Tự hơi nhấc lên, tay phải đặt trên bàn phím, qua một lúc, tay phải bắt đầu vuốt chiếc nhẫn trên ngón áp út của tay trái. Nét mặt vẫn rất chăm chú, chi tiết vuốt nhẫn cũng rất quyến rũ. Không ngờ thích nghi với chiếc nhẫn trên ngón áp út nhanh như vậy. Trình Cẩm Chi uống một hớp nước, cũng nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình. Gu của Dung Tự vẫn rất khá. Có vẻ như nó là mẫu nhẫn cũ. Không giống với phong cách của những mẫu trong hai năm gần đây. Lúc trước, Trình Cẩm Chi còn đi xem nhẫn cưới với Hạ Dữu.
Dung Tự mặc áo sơ mi được ủi phẳng phiu, cuối cùng cũng không có mang kính gọng vàng "nhã nhặn bại hoại" của mình. Có lẽ kính ở trong nước. Trước đây ở nhà mang rất nhiều lần.
Trình Cẩm Chi để chân trần đi làm bữa sáng. Chắc Dung Tự dậy chưa bao lâu. Mới để sữa lên mâm, Dung Tự đã tới. Dung Tự ôm nàng, gác đầu lên vai nàng: "Sao mặc áo sơ mi của em?"
Trình Cẩm Chi lấy áo sơ mi của Dung Tự làm áo ngủ. Dung Tự quy mao này, ngay cả áo sơ mi cũng được ủi bằng hương liệu an thần: "Áo sơ mi của em to, chị có thể không cần mặc quần."
"Không mặc quần, đúng là rất tiện."
"Tay." Trình Cẩm Chi lấy tay Dung Tự ra: "Chỗ đó đau muốn chết, đừng đụng."
"Không phải hôm qua không dùng tay sao?"
Hôm qua đúng là không dùng tay, áp cọ, sau đó Dung Tự làm bằng miệng cho nàng.
"Có lẽ bị mất nước." Trình Cẩm Chi nói năng không suy nghĩ nói tới chuyện người lớn.
Dung Tự cười cười, hình như trong nháy mắt đã hiểu. Hiện giờ càng ngày Dung Tự càng không trong sáng, không có tí vẻ nữ thần cao ngạo lạnh lùng như lúc trước. Đến khi Trình Cẩm Chi làm bữa sáng xong, Dung Tự lại hôn cổ Trình Cẩm Chi: "Cảm ơn sếp."
"Đừng gọi chị là sếp, cảm thấy không có gì tốt lành."
Quả thật Dung Tự rất bận rộn, một bữa sáng, gián đoạn hai lần, nhận hai cuộc gọi. Cái miệng nhỏ của Trình Cẩm Chi moi sữa ngũ cốc, nhìn văn kiện của Dung Tự. Đợi Dung Tự cúp điện thoại quay lại ăn, nói với nàng dự án của mấy ngày nay. Trình Hoài Nam vẫn yên tâm về Dung Tự, Ôn Khởi Vân thì không yên tâm. Mấy dự án này, Ôn Khởi Vân đều phái người thân tín hỗ trợ Dung Tự. Hiện tại dự án này sắp hoàn thành, Dung Tự cũng chuẩn bị rút ra khỏi những dự án này, chủ yếu là cô giúp Trình gia. Chuyện giành công thì để người khác làm, dù sao trong khoảng thời gian này, những người này cũng không cản trở gì, coi như là hợp tác.
Nghe Dung Tự trần thuật rõ ràng trật tự, Trình Cẩm Chi chống má ăn một miếng sữa ngũ cốc. Dung Tự đúng là nhân tài kinh doanh, nhưng đã từng nói, người thắng cuộc đời làm chuyện gì mà không có hình tượng hào quang chứ? Lúc Dung Tự cúi đầu ăn gì đó, Trình Cẩm Chi lại nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út của Dung Tự. Bất kể Dung Tự có hào quang gì, dù sao bây giờ cũng là của nàng. Trình Cẩm Chi vui rạo rực quét sạch đồ ăn: "Em định khi nào về?"
"Chắc trở về, lại phải bận một thời gian." Dung Tự vươn tay, cầm tay Trình Cẩm Chi. Hơi có ý lấy lòng: "Hay em ở với chị mấy ngày nữa?"
"Em ở đây với chị, cũng xử lý công việc. Về nước cũng xử lý công việc. Còn không bằng về sớm, xử lý xong sớm. Để tránh em ở đây phân tâm."
"Một ngày?"
"Được rồi, một ngày."
Dung Tự vui vẻ, lập tức dang tay kéo nàng vào lòng: "Ở bên sếp, cảm thấy tâm trạng đi làm rất tốt."
"Có thể không tốt à? Có thể ăn đậu hũ của sếp bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu."
Dung Tự cười cười, Dung Tự quét mứt hoa quả lên bánh mì nướng: "Chị còn ăn không?"
"Không ăn."
Ngoài miệng nói không ăn, Dung Tự đưa bánh mì nướng đến miệng Trình Cẩm Chi, Trình Cẩm Chi lại ăn một miếng nhỏ. Ban ngày Trình Cẩm Chi đến phim trường quay phim, Dung Tự cũng đi với nàng. Buổi tối Dung Tự lại đưa Trình Cẩm Chi về khách sạn. Trình Cẩm Chi ngồi một bên xem kịch bản, Dung Tự cũng ngồi một bên làm việc. Ban đầu là ôm nhau, sau đó biến thành ôm mặt đối mặt. Ôm mặt đối mặt, Dung Tự lại nâng chân Trình Cẩm Chi lên, hơi kẹp lại.
Cách quần lót, hai người dính vào nhau như vậy. Thỉnh thoảng Dung Tự nhúc nhích một cái xử lý số liệu, thỉnh thoảng Trình Cẩm Chi nhúc nhích một cái lật qua trang. Hai người trông như có một ít tình thú của những người yêu nhau lâu năm. Sau khi về nước, Dung Tự lại tập trung vào công việc bận rộn. Có khi hai người lệch thời gian, cơ bản là sắp xếp gửi tin nhắn đan xen nhau. Đến khi Trình Cẩm Chi làm xong, đã là cuối tháng. Dung Tự đi công tác về, vẫn còn đang trên đường, Trình Cẩm Chi nói với DC một tiếng. DC bảo tài xế đến đón nàng.
Hôm nay thời tiết không tốt lắm, trời mưa hơi lớn, sấm chớp rền vang. Trình Cẩm Chi theo dõi báo cáo của công ty, ngẩng đầu dụi dụi mắt, không dụi còn đỡ, vừa dụi đã thấy kính chiếu hậu. Lúc đầu cô cũng không chú ý tài xế trên xe, vừa nhìn, lại không phải là ông Hà. Khuôn mặt quen thuộc, là ông Chu. Trước đây nàng bị tai nạn xe, do ông Chu ngủ gà ngủ gật. Sét đánh một cái, dọa Trình Cẩm Chi sợ. Nàng hét lên: "Tại sao lại là ông?"
"Hả? Cô Trình, hôm nay ông Hà về quê, ông ấy bảo..."
Không đợi ông Chu nói xong, Trình Cẩm Chi đã mất kiên nhẫn: "Dừng lại ven đường."
"Cô Trình, ở đây không thể đỗ xe. Đợi..."
"Dừng lại nhanh." Sấm chớp rền vang, khiến mọi thứ trở nên quỷ dị.
"Cô Trình ở đây thực sự..."
Ông Chu vừa giảm tốc độ, một chiếc xe tải đâm đến từ phía tây.
»