Trình Cẩm Chi trang điểm nhẹ, vừa vén tóc vừa đưa nước nóng trong tay cho Dung Tự: "Chị đi ra ngoài, em ngủ tiếp đi."
Đụng ngón tay của Trình Cẩm Chi, Dung Tự nhẹ nhàng nắm lấy. Dường như Trình Cẩm Chi đang vội vàng ra ngoài, cúi đầu chạm môi Dung Tự một cái. Ngược lại, Dung Tự không chút hoang mang ôm lấy gáy Trình Cẩm Chi. Xương cằm Dung Tự khẽ nhích, ngậm môi dưới Trình Cẩm Chi, tay cô vô cùng mềm nhẹ xoa mái tóc dài của Trình Cẩm Chi. Nhẹ nhàng hôn, hơi thở cũng rất đều, đầu lưỡi Dung Tự cạy hàm Trình Cẩm Chi ra. Nụ hôn triền miên như vậy câu Trình Cẩm Chi đến bên giường. Trình Cẩm Chi vốn đang khom người, vì nụ hôn của Dung Tự, lại dựa nửa người lên người Dung Tự. Hai cánh tay Trình Cẩm Chi khoác lên vai Dung Tự, đổi thành ôm lấy gáy Dung Tự. Trình Cẩm Chi hung dữ của mấy hôm nay, chỉ có lúc này mới lộ ra mặt dịu dàng. Lần đầu tiên họ hôn nhau trong bệnh viện, vẫn là lần Trình Cẩm Chi giúp Dung Tự chà lưng. Một thời gian trước, khi quyết định quay lại với nhau, hai người cũng không có những hành động tiếp xúc thân mật nào khác. Cho đến khi Trình Cẩm Chi chà lưng, Dung Tự tựa vào bồn tắm, quay đầu lại thấy Trình Cẩm Chi long lanh nước. Có lẽ sương mù trong phòng tắm rất dày đặc, Dung Tự ngây ngô chạm vào gương mặt của Trình Cẩm Chi. Một ba mươi, một ba mươi hai, giường cũng lên không biết bao nhiêu lần, bỗng nhiên trở nên ngây ngô. Lúc đó Trình Cẩm Chi cười cười, cũng chạm lên gương mặt phấn hồng của Dung Tự. Chạm lẫn nhau hai lần, môi dán lại với nhau.
Khi Dung Tự nhẹ nhàng cắn cổ Trình Cẩm Chi. Hai tay của Trình Cẩm Chi chống trên vai Dung Tự: "Không được, cơ thể của em vẫn chưa khỏe hoàn toàn."
Mấy ngày nay ngoại trừ hôn môi, họ cũng không làm những chuyện khác. Trình Cẩm Chi sợ Dung Tự chịu không nổi, nếu Dung Tự xảy ra chuyện trên giường, đừng nói cơ thể, bị người khác biết cũng xấu hổ. Đặc biệt là Dung Trạm, biểu cảm phức tạp đó của Dung Trạm, nhìn nàng như nhìn yêu Phi "hại nước hại dân".
Trình Cẩm Chi cọ cọ trên má Dung Tự, hai tay ôm gáy Dung Tự, cơ thể lười biếng, cảm thấy như đang đu trên người Dung Tự: "Nếu em gặp bất trắc, em trai em sẽ tìm chị trả thù."
Dung Tự mỉm cười, cọ lên má Trình Cẩm Chi: "Về sớm."
"Ừ."
"Nhớ chị."
"Buồn nôn." Nói buồn nôn, nhưng nụ cười trên môi làm sao cũng không dừng lại được.
"Trình tổng, đến tập đoàn ạ?" Trình Cẩm Chi lên xe, tài xế hỏi lại. Trễ nửa tiếng, tài xế nghĩ rằng Trình tổng thay đổi lịch trình.
"Đến tập đoàn." Trình Cẩm Chi nói, sờ cổ mình. Bị Dung Tự cắn một cái, để lại dấu. Biết nàng về tập đoàn, chắc là ăn giấm của quản lý Đinh. Trình Cẩm Chi cài cổ áo, hơi che vết cắn lại. Thời tiết bây giờ dần dần ấm lên, đeo khăn choàng cổ có hơi lạ. Tuy Trình Cẩm Chi cũng cắn trả, nhưng Dung Tự không ra ngoài, cũng chỉ có thể để Dung Trạm thấy, bùng nổ một chút.
Khi Trình Cẩm Chi đến quán cà phê, Tôn Tố đã đến, cô đang ngồi ở cửa sổ. Trình Cẩm Chi không nghĩ cô sẽ ngồi ở một vị trí sáng sủa như vậy, luôn cảm thấy đối phương sẽ tìm một phòng riêng hay gì đó. Trình Cẩm Chi dừng lại trước mặt Tôn Tố: "Cô Tôn, muốn vào bên trong không?"
Dù sao chuyện họ cần nói cũng không phải trò đùa.
"Cô Trình cô đến rồi." Tôn Tố vẫn rất nhiệt tình khi nhìn thấy Trình Cẩm Chi, cô chìa tay ra với Trình Cẩm Chi: "Chỗ này rất tốt, Ôn tổng luôn..."
Hai chữ Ôn tổng này là chỗ đau của Trình Cẩm Chi, tính khí của Trình Cẩm Chi không có gì tốt, cũng không bắt tay với Tôn Tố. Chỉ ngồi ở một bên. Người phục vụ nhanh chóng bưng cà phê của Trình Cẩm Chi đến.
"Tôi biết cô phải thêm đường." Đối mặt với Trình Cẩm Chi thế này, Tôn Tố cũng tốt tính, cô gắp đường viên lên, bỏ vào tách cà phê của Trình Cẩm Chi. Trình đại tiểu thư thực sự rất giống Ôn tổng, phát cáu cũng giống.
Tôn Tố như vậy làm Trình Cẩm Chi rất khó chịu. Trình Cẩm Chi nhìn viên đường trôi nổi trong tách cà phê, nàng cũng không định uống tách cà phê này. Nàng ngước mắt lên, nhìn Tôn Tố: "Cô Tôn, cô có gì cứ nói đi."
"Tôi muốn nói chuyện về Ôn tổng với cô." Tôn Tố nói.
Tôi không muốn nói chuyện với cô. Nếu Tôn Tố không gửi văn kiện đến, ngay cả tới Trình Cẩm Chi cũng không muốn tới làm gì.
Tôn Tố lấy hết tất cả văn kiện trong túi ra, đặt trên bàn. Tay cô đặt lên văn kiện, lại đẩy văn kiện đến trước mặt Trình Cẩm Chi: "Cô Trình, tôi rất thành tâm."
"Thật sao?"
"Không có sao lưu, những thứ này đều là bản gốc."
"Tôi không hiểu ý của cô."
"Đáng lẽ có thể đưa thẳng cho Ôn tổng, nhưng tôi không lung lay được Ôn tổng." Tôn Tố nói: "Nếu đưa cho cô, cô sẽ đến, sẽ nghe tôi nói."
"Có ít nhất một khả năng. Cô sẽ hắt cà phê vào tôi." Tôn Tố nói.
"Cô Tôn, quan hệ của chúng ta vẫn chưa đến mức nói đùa." Ra mắt nhiều năm như vậy, dạng người nào Trình Cẩm Chi cũng đã từng gặp. Người nào trường hợp nào nàng cũng coi như ứng phó được. Nhưng nàng không hề muốn ứng phó Tôn Tố, người phụ nữ bên ngoài của mẹ nàng.
Lúc này Tôn Tố mới cúi mắt xuống, có hơi áy náy cười cười: "Xin lỗi, tôi chỉ muốn làm dịu bầu không khí giữa chúng ta. Không muốn làm gươm súng sẵn sàng như vậy."
"Cô Tôn, cô muốn nói gì, cứ việc nói đi." Tôi sẽ kiềm chế sự kích động muốn hắt cà phê.
"Kể từ lần bị cô thấy, mẹ cô đã cắt đứt liên lạc với tôi." Tôn Tố vuốt tách cà phê trong tay: "Đây cũng không phải là lần đầu tiên, tôi cũng quen rồi. Lần trước cũng là cô nằm viện, mẹ cô rất khổ sở, Ôn tổng không muốn tiếp tục phát triển với tôi. Khi đó, cô cũng biết, cô ấy có dự định ly hôn."
"Cô Trình, cô được cưng chiều từ nhỏ đến lớn, cô không cho phép bất cứ ai chia sẻ tình yêu của cha mẹ cô..."
"Cô Tôn, tôi không biết cô đang nói gì." Người thứ ba bây giờ hống hách như vậy?
"Chẳng lẽ cô muốn nói với tôi, cô với mẹ của tôi mới là tình yêu đích thực? Là tôi chia rẽ hai người?" Trình Cẩm Chi nói.
Tôn Tố vẫn không nói gì, Trình Cẩm Chi cắt đứt lời cô, có lẽ không muốn nghe Tôn Tố nói những lời này. Có lẽ, đây là những điều luôn quấy nhiễu suy nghĩ của nàng.
"Tôi không vô tội, tôi biết." Tôn Tố nói: "Cô Trình, cô có bao giờ nghĩ, hành vi như vậy có công bằng với mẹ cô không?"
"Mẹ tôi đã đưa ra lựa chọn của mình, ít nhất mẹ tôi cũng đang cân nhắc lợi hại..."
"Lợi và hại của cô ấy đều là cô." Tôn Tố nói: "Điều này không công bằng, cô Trình."
"Trong lòng cô ấy có tôi, có lẽ hai năm, có lẽ ba năm, cô ấy vẫn có thể quay lại để tìm tôi." Tôn Tố tiếp tục nói: "Cuộc sống của con người, có bao nhiêu thời gian. Năm nay cô ấy đã hơn năm mươi, đợi thêm hai năm nữa, đợi cô dần dần chấp nhận chúng tôi, đợi đến khi tóc cô ấy bạc trắng, thời gian của tôi và cô ấy đã không còn nhiều nữa."
"Cô Tôn, tuổi cô còn rất trẻ, cô không lớn hơn tôi bao nhiêu..." Tại sao phải đau khổ dây dưa với gia đình tôi? Nếu là ngày xưa, Trình Cẩm Chi sẽ không nói nhiều lời thừa như vậy. Nàng đã bị dao động. Rõ ràng đời trước Tôn Tố không có xuất hiện nữa, tại sao đời này Tôn Tố gây nguy hiểm triệt để cho gia đình nàng như vậy.
Tôn Tố không nói chuyện, cô vẫn bưng tách cà phê trong tay, chỉ nhìn ngoài cửa sổ. Trình Cẩm Chi không biết cô đang nhìn gì, chỉ khi đứng dậy mới thấy mẹ nàng ở tầng dưới. Mẹ nàng phải ra ngoài làm việc, đứng cạnh xe, có hai người quản lý đứng bên cạnh mẹ nàng. Chắc là đang báo cáo công việc với mẹ nàng. Khi Trình Cẩm Chi đứng dậy, mẹ nàng còn ngước mắt nhìn về phía quán cà phê. Trình Cẩm Chi hơi chột dạ, chẳng lẽ bị mẹ phát hiện? Không, bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong. Nét mặt của Tôn Tố trông hơi chăm chú, cô ấy cứ ngồi bên cửa sổ nhìn mẹ nàng như vậy. Thảo nào Tôn Tố chọn chỗ ngồi này.
Trình Cẩm Chi ngồi trên hành lang của bệnh viện, lấy văn kiện trong túi ra. Tôn Tố rất giữ chữ tín, đưa tất cả những thứ này cho nàng. Nàng nên tìm thời gian đi gặp mẹ, mang những văn kiện này cho mẹ. Trong một lúc Trình Cẩm Chi lại bị đờ ra. Chẳng bao lâu, một đôi giày da sáng bóng dừng trong tầm mắt của nàng. Sáng bóng như thế, nhìn là biết Dung Trạm quy mao: "Sao cô không vào?"
"Cô đang xem văn kiện?" Dung Trạm nhìn văn kiện trong tay Trình Cẩm Chi, giọng nói có phần không thể tin được. Trong lòng hắn, Trình Cẩm Chi là một kẻ ăn chơi trác táng. Trình Cẩm Chi đánh tay Dung Trạm ra: "Không phải của tập đoàn cậu, cậu còn muốn ăn cắp cơ mật của nhà tôi?"
Đúng là cơ mật.
Đương nhiên Dung Trạm không tin, cho rằng Trình Cẩm Chi đang nói giỡn: "Ồ. Cơ mật của công ty chúng tôi cô nhìn không ít."
"Chủ tịch của công ty cậu tôi cũng đã nhìn."
Giọng nói của Trình Cẩm Chi rất hả hê. Mặc dù bị Trình Cẩm Chi làm tức giận rất nhiều lần, nhưng sức chịu đựng của Dung Trạm vẫn chưa được tiến bộ: "Sao cô không vào lo cho chị tôi?"
Dung Trạm lấy hết giọng điệu sai khiến bảo mẫu ra.
"Vậy tôi vào đây." Trình Cẩm Chi cũng không tranh cãi với Dung Trạm, xách túi vào phòng bệnh. Dung Trạm vốn đang muốn vào phòng bệnh theo, không ngờ Trình Cẩm Chi khép hờ lại. Nàng mập mờ nháy mắt một cái: "Tôi thấy, tôi vào rồi, cậu không tiện lắm."
"Bây giờ vẫn là ban ngày."
"Cậu không thấy gần đây khí sắc chị cậu trở nên tốt hơn sao?"
"Tôi không muốn nghe cô." Ban ngày tuyên dâm! Hạ lưu! Dung Trạm quay đầu đi.
"Em không quan tâm chuyện đại sự cả đời của em trai em à? Không biết trong đầu nén thứ gì." Trình Cẩm Chi nói với Dung Tự.
"Nó nói nó muốn làm bạn tri kỉ với âm nhạc."
"Biến thái." Quả nhiên Trình Cẩm Chi tỏ vẻ ghét bỏ. Bạn tri kỉ là cái quái gì? Nàng không hiểu nhạc sĩ. Nàng thích diễn xuất, chẳng lẽ phải làm bạn tri kỉ với diễn xuất sao?
Dung Tự mỉm cười, không để ý Trình Cẩm Chi nói em trai mình một chút nào. Cô giơ tay lên, xoa đầu Trình Cẩm Chi: "Hôm nay về rất sớm."
"Làm xong chuyện, thì trở về."
"Gặp phải chuyện khó giải quyết?"
"Rõ ràng lắm sao?"
"Có hơi. Chị mới ném táo, đút cho em vỏ táo."
"A?" Trình Cẩm Chi bỏ dao gọt trái cây xuống: "Vỏ táo đâu?"
"Em ăn hết rồi." Dung Tự "oan uất" kéo Trình Cẩm Chi: "Em còn tưởng em chọc chị."
"Em ngốc. Em chọc chị, chị còn cho em ăn vỏ táo sao? Chị sẽ trực tiếp cho em ăn cái này." Trình Cẩm Chi vuốt mũi dao. Dung Tự "run" một chút, lấy dao gọt trái cây trong tay Trình Cẩm Chi: "Chị cẩn thận một chút."
Thấy Trình Cẩm Chi không yên lòng như thế, Dung Tự sợ nàng tự làm tổn thương bản thân.
Trình Cẩm Chi yếu ớt thở dài, tựa vào vai Dung Tự: "Em có biết chị ra ngoài gặp ai không?"
"Tình địch của em?"
"Không phải tình địch của em." Đến giờ, Dung Tự vẫn nghĩ nàng ra ngoài gặp quản lý Đinh: "Là tình địch của ba chị."
Dung Tự phản ứng ngay lập tức, ôm lấy Trình Cẩm Chi: "Cô ấy không làm chị bị thương chứ?"
"Không có. Nho nhã yếu đuối, chị không đánh cô ấy coi như tốt rồi."
"Chị đánh cô ấy?"
"Cũng đúng, tại sao chị không đánh cô ấy chứ."
"Hồi nãy chị đang hối hận vì không đánh cô ấy sao."
"Một nửa, còn một nửa là chị muốn đánh mình." Trình Cẩm Chi kề bên má Dung Tự: "Tự Nhi."
"Sao?"
"Em có nghĩ chị ngang ngạnh không?"
"Không dám."
"Em nói đi, chị cũng bỏ dao xuống rồi."
"Cô ấy đã thuyết phục chị?" Dung Tự nói.
"Em biết cô ấy tìm chị nói cái gì?" Trình Cẩm Chi buồn bã nói: "Cũng đúng, em thông minh như vậy, đoán đại cái là đoán được."
"Có rất nhiều thứ không thể đoán được." Dung Tự ôm Trình Cẩm Chi, như ôm một con mèo có tâm trạng chán nản. Con mèo ngả đầu lên vai cô, buồn buồn meo một tiếng.