Nghe Dung Tự nói, đầu tiên Trình Cẩm Chi sửng sốt, tiếp theo đôi môi nở một nụ cười: "Dung Tự, đây không giống lời em sẽ nói ra."
Tuy phản ứng của Trình Cẩm Chi nằm trong dự đoán của cô, nhưng khi đối phương biểu đạt, Dung Tự vẫn hơi cúi mắt xuống: "Ừ."
Có đôi lúc cô suy nghĩ quá cẩn thận, và khi phải đối mặt với tình cảm này một lần nữa, cô phát hiện cô đã không thể làm gọn gàng dễ dàng như ngày xưa. Cô không thể hiểu được những gì Trình Cẩm Chi đang nghĩ, thậm chí còn nghĩ rằng ngay từ đầu sự yêu thích của Trình Cẩm Chi, chỉ là đồng ý bị cô kiểm soát. Nếu không thích nữa, thì sự nội liễm của cô có vẻ như là giả vờ cẩn thận. Điều quan trọng nhất là, tình hình hiện tại, có vẻ so với Trình Cẩm Chi, cô cần đối phương hơn. Đối với Trình Cẩm Chi, dường như cô có cũng được không có cũng được. Xung quanh người này, chưa bao giờ thiếu những người theo đuổi xuất sắc.
Tuyết rơi lả tả bên ngoài, để đảm bảo an toàn, xe càng chạy càng chậm. Có vài chiếc xe xung quanh, tất cả đều là chó săn ảnh, bám theo Trình Cẩm Chi, còn có bám theo Dung Tự.
"Em trả nợ xong chưa?" Đột nhiên Trình Cẩm Chi nói.
Chủ đề này đổi hơi nhanh: "Chưa."
"Em trai đâu? Đánh chết chưa?"
"Chưa."
"Y như lúc trước, em lấy gì theo đuổi chi? Em tự tin vậy?" Bầu không khí vừa nãy tốt quá, lúc Dung Tự nói, Trình Cẩm Chi còn sửng sốt. Bây giờ phản ứng, tại sao nàng phải sửng sốt? Không phải nàng nên trào phúng Dung Tự sao? Dung Tự tàn nhẫn chia tay với nàng như vậy, lời hung ác nàng cũng nói, lời van xin nàng cũng nói, đối phương vẫn không chịu quay đầu lại. Hỏi nguyên nhân, Dung Tự cũng trả lời không sao hiểu được. Dung Tự muốn duy trì đâu vào đấy, nên nàng bị Dung Tự bỏ rơi. Trình Cẩm Chi không muốn mình vẫn sẽ ngu xuẩn như thế. Nếu một ngày nào đó nàng gặp tai nạn, Dung Tự chịu đựng không được, lại vào vào ra ra trong thế giới của nàng. Lại nói với nàng, chia tay là vì nợ chưa trả xong, vẫn chưa dạy dỗ tốt em trai. Trình Cẩm Chi cảm thấy mình có thể tưởng tưởng được.
Trình Cẩm Chi vốn còn muốn nói một số lời nặng lời. Không phải nàng đang chờ ngày này sao? Chờ Dung Tự hối hận, sau đó nói một câu với Dung Tự "từ khi em nói chia tay, mình đã kết thúc rồi".
"Em không tự tin." Môi của Dung Tự run lên.
Thấy Dung Tự như vậy, Trình Cẩm Chi quay mặt đi. Không nói lời nặng lời ra khỏi miệng. Muốn làm nhục đối phương, cũng phải là kỳ phùng địch thủ. Dung Tự bây giờ, hoàn toàn mặc nàng điều khiển. Trình Cẩm Chi nghĩ đến ngày hôm nay, nghĩ đến Dung Tự quay đầu lại, chắc chắn nàng sẽ hung ác làm nhục Dung Tự chà đạp Dung Tự và bỏ rơi Dung Tự. Mà khi thực sự đến ngày hôm nay, Trình Cẩm Chi phát hiện, làm nhục Dung Tự, lòng nàng cũng không dễ chịu hơn bao nhiêu.
"Em nói với chị, không sợ rút dây động rừng? Không chạy theo "một chiêu là khống chế được kẻ địch" của em?" Trình Cẩm Chi nói.
Lúc trước ở bên Dung Tự, coi như Trình Cẩm Chi cũng mò ra được điểm này của Dung Tự. Kế hoạch của Dung Tự sẽ tiến hành theo chất lượng, rất hiếm khi Dung Tự tâm huyết dâng trào. Ngay cả lời tỏ tình năm xưa, cũng là mò thấu tâm tư của nàng đối với Dung Tự. Có lẽ tính cách kiệm lời, khiến chiêu của Dung Tự trở nên rất hữu hiệu.
"Em biết, chị không thích điểm này của em."
Trình Cẩm Chi bật cười: "Em không nghĩ là, bây giờ em thay đổi, đã quá trễ đối với chị rồi sao."
Dung Tự không nói gì, cho đến khi xuống xe, cô mới nhìn Trình Cẩm Chi trong xe. Cô đặt mình vào bầu trời đầy bông tuyết, sợi tóc cũng dính nhiều bông tuyết.
"Đừng dùng khổ nhục kế với chị. Vào nhanh đi." Trình Cẩm Chi nói.
"Cuộc đời này rất dài, Cẩm Chi." Dung Tự khom người, nhìn nàng trong xe.
Câu này, không đầu không đuôi. Trình Cẩm Chi nhìn tấm lưng của Dung Tự, Dung Tự gầy rất nhiều. Dấu chân của Dung Tự cũng là cái sâu cái cạn, Trình Cẩm Chi nhìn những dấu chân Dung Tự để lại trên mặt đường. Ý của Dung Tự, là muốn dây dưa cả đời? Cả đời, nghe có vẻ rất động lòng. Trình Cẩm Chi nhắm mắt lại, nâng cửa sổ lên, không nhìn Dung Tự nữa: "Đến sân bay đi."
Ảnh hưởng của fashion show, vượt qua sự mong đợi của Trình Cẩm Chi. Vào tháng mười hai, tuần san Fashion còn đặc biệt tìm nàng để thực hiện một cuộc phỏng vấn độc quyền. Phỏng vấn độc quyền là tự ngôi sao phải hẹn trước. Hiện giờ nàng đang tham gia bầu chọn của giải Case, chắc chắn là quảng bá càng nhiều càng tốt. Sau khi thực hiện phỏng vấn độc quyền của tuần san Fashion, có nhiều tuần san tương đối quốc tế hóa đến mời nàng. Tất nhiên nhóm quan hệ công chúng cũng bận gấp đôi. Họ xem trước những câu hỏi của tuần san, biên tập những câu trả lời mà Trình Cẩm Chi có thể phải trả lời. Điều quan trọng nhất là chưa từng có nhiều tiền lệ như vậy. Trình Cẩm Chi là sao nữ Trung Quốc đầu tiên nhận được nhiều lời mời như vậy. Nhóm quan hệ công chúng có vẻ rất cẩn thận.
Tuần san: Báo hoặc tạp chí ra mỗi tuần một kì.
"DC, tự nhiên một chút. Những câu trả lời của anh phương Đông quá, chắc chắn người phương Tây không thấy hứng thú." Đạo diễn Vương Chương nhìn nhóm quan hệ công chúng biên tập tư liệu, còn ngại chưa lộn xộn trêu một câu.
DC sắp nắm đứt hết tóc: "Đạo diễn, cô cũng đừng trêu nhóm. Không phải chúng tôi đang phối hợp với cô sao?"
"Về nội dung phim, anh chêm vào gượng gạo quá." Vương Chương mỉm cười, còn kém nâng một ly trà tỏ vẻ bản thân nhàn rỗi: "DC à, anh không hiểu được ý nghĩa mà sếp anh thể hiện."
"Đạo diễn nói có lý." Những tư liệu của nhóm quan hệ công chúng, làm Trình Cẩm Chi đọc đến mức to đầu: "Anh về xem lại "Thủ Vọng" hai lần, dắt họ xem chung."
"Sếp, sếp không biết, chúng tôi đã xem hơn một trăm lần. Tiếng chuông báo trong nhà của quản lý quảng bá cũng đổi thành bài hát chủ đề của "Thủ Vọng" rồi." DC buồn rười rượi: "Nhà tôi cũng sắp rồi, tôi chuẩn bị về nhà, đổi hết tiếng chuông của các thiết bị gia dụng thông minh thành bài hát của sếp."
"Mấy người như vậy hơi biến thái."
"Không điên không tồn tại." DC còn đưa tay, bóp vai cho Trình Cẩm Chi: "Học thuộc lòng những nội dung này, tôi van sếp."
Không điên không tồn tại: Từ xưa đến nay những danh nhân thế giới có các thành tựu lớn trong các lĩnh vực khoa học đến nghệ thuật, đều là những người rất si mê điên dại với ngành nghề của mình, chỉ có những người có đam mê lớn như vậy mới trở thành người thành công, làm được chuyện lớn.
Nếu có thể, họ cũng muốn giúp Trình Cẩm Chi học thuộc lòng những thứ này, giúp Trình Cẩm Chi chặn một số câu hỏi. Những tuần san này được phát hành đồng thời trên toàn thế giới. Nói ra một câu, đó chính là khuôn chữ được truyền đi rộng rãi. Nói sai, thì đó chính là làm mất mặt không thể thay đổi được nữa. Truyền thông trong nước dễ nói, thay đổi xoành xoạch. Chưa thử ở nước ngoài, cũng không ai biết nước sâu hay cạn, không tránh được lo lắng.
"DC, anh là quản lý của một ngôi sao quốc tế, đừng khoanh tay bó gối như vậy." Vương Chương nói: "Chẳng qua bây giờ anh đang lo lắng, đợi thêm hai năm nữa, đợi Cẩm Chi phát triển tốt hơn. Anh sẽ cảm thấy mình bây giờ, như một đứa con nít đi học mẫu giáo ngày đầu tiên. Như kiểu hơi trong sáng."
"Đạo diễn Vương đúng là người đã từng gặp sóng to gió lớn." DC cười nịnh hót. Dĩ nhiên DC sẽ nịnh hót Vương Chương, Vương Chương chính là quý nhân của sếp của hắn. Sau khi mọi người lớn lên, sẽ tin vào số mệnh hơn. DC nghĩ, cả đời này xác suất gặp được quý nhân có thể đếm được trên đầu ngón tay. Sếp của hắn là quý nhân của hắn, nhân ngoại hữu nhân, cơ hội của sếp hắn cũng phải cần quý nhân. Rất hiển nhiên, đạo diễn Vương Chương đã bươn chải nhiều năm ở Hollywood, là rất được chào đón. Cho đến bây giờ, DC không bao giờ nghĩ rằng sếp hắn sẽ có một ngày như vậy, mười năm trước, hắn chỉ hi vọng sếp hắn ít chơi weibo hơn, ít oán giận cư dân mạng hơn. Mười năm nay của sếp, gần như dùng hết tất cả cuộc đời của con người. Nhận phim điện ảnh hút danh tiếng, nhận phim truyền hình hút công chúng, nhận chương trình tạp kĩ hút fan. Tuy rằng trong quá trình đó có hơi trắc trở, thiếu chút nữa đã ngừng hoạt động, "Dị hình" chính là gặp họa được phúc của sếp. Diễn xuất của sếp trong "Dị hình", có thể nói là đạt tới đỉnh cao, không thua bất kì những diễn viên kì cựu nào trong nước. Trước "Dị hình" là sếp, sau "Dị hình" là tấm gương. Bươn chải trong ngành giải trí nhiều năm, DC chưa từng nghĩ rằng có một ngày hắn sẽ coi nghệ sĩ như một tấm gương. Vô hình trung sếp cũng truyền đạt cho họ một thông điệp năng lượng rất tích cực, cuộc sống là sóng to gió lớn, vượt qua là trời cao biển rộng.
Nhân ngoại hữu nhân: Người tài có người tài hơn.
Tháng mười một, Case tổ chức một buổi dạ tiệc trao giải khen thưởng cho đạo diễn. Sau khi Trình Cẩm Chi tham gia ba đợt quảng bá, vào tháng mười hai, bỏ phiếu đề cử đúng hạn đến. Thời gian bỏ phiếu không dài, chỉ kéo dài hơn một tuần. Cho đến đầu tháng một năm sau. Trong một tuần này, đoàn phim "Thủ Vọng" đang ở trong tình trạng căng thẳng. Đoàn phim căng thẳng, Trình Cẩm Chi càng căng thẳng hơn. Sợ quảng bá sót cái nào đó. Bây giờ là giai đoạn chạy nước rút cuối cùng.
"Cô Trình, danh sách đề cử sẽ được công bố vào ngày mai sao?" Truyền thông hỏi.
"Đúng vậy."
Truyền thông cười cười: "Cô Trình, chúng tôi rất ủng hộ cô, sẽ đợi buổi tiệc trưa của cô."
Buổi tiệc trưa là buổi tiệc được tổ chức vào tháng hai, dành cho những nghệ sĩ nhận được đề cử Case. Truyền thông cũng nói khách sáo, mọi người phân tích ra là năm mươi năm mươi. Năm mươi nói được đề cử, năm mươi nói không được đề cử, dự đoán y như không dự đoán. Rất lơ lửng. Họ rất lạc quan về việc "Thủ Vọng" sẽ trúng cử giải phim nói tiếng nước ngoài hay nhất. Lần này không có đối thủ mạnh nào cả.
Cùng ngày kết thúc buổi họp báo, Trình Cẩm Chi bay đến Hollywood với đoàn làm phim. Mấy hôm nay Dung Tự cũng như hình với bóng với Trình Cẩm Chi. Tin được trúng cử, vẫn do Dung Tự mang đến. Vương Chương đã bị các nhà làm phim khác bao vây.
"Chị trúng cử rồi." Dung Tự thở hồng hộc nói.
Trình Cẩm Chi mở to đôi mắt: "A?"
Trình Cẩm Chi cầm lấy điện thoại, điện thoại ngay lập tức bị gọi tung. Hiện tại đã được thông báo hết lên mạng: "Trình Cẩm Chi đã nhận được đề cử nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của Case nhờ "Thủ Vọng"."
Điều này chắc chắn là một tin phấn chấn lòng người cho giới phim điện ảnh và truyền hình trong nước. Tính đến hiện nay, vẫn chưa có diễn viên gốc Trung nào từng được đề cử Case. Biết được tin, DC bắt đầu hét lên. Một người đàn ông như vậy, phát ra tiếng hét chói tai tám mươi đề xi ben như phụ nữ. Trình Cẩm Chi cúi đầu nhìn xuống điện thoại, ngẩng đầu lên ngay lập tức bị Dung Tự ôm lấy. Có vẻ Dung Tự còn vui mừng hơn nàng. Trình Cẩm Chi có vui mừng không?
Đương! Nhiên! Là! Vui! Mừng!! Nàng chỉ tạm thời không phản ứng được thôi: "Chị thực sự giành được đề cử?"
"Ừ." Dung Tự ôm chặt lấy nàng, xoa gáy nàng.
"Trời ạ không ngờ chị lại giành được đề cử Case? Giám khảo không viết sai tên chứ? Là tên của chị hả?" Phản ứng, Trình Cẩm Chi hỏi liên tục ba vấn đề.
"Đúng vậy, chị giành được đề cử Case. Các giám khảo đều đánh giá cao chị, là tên của chị."
"Trời ơi!" Trình Cẩm Chi hét lên với sự phấn khích, và rồi nàng bật khóc: "Trời ơi chị thật là tuyệt vời!"