Linh hồn An Vũ Phương vất vưởng ở trần gian này được mười hai ngày, cậu là trẻ mồ côi, không cha không mẹ, không lấy một người thân, bạn bè mà quen biết cùng lắm chỉ mức độ xã giao mà thôi, người duy nhất có thể nói là quan hệ thân thiết với cậu nhất có lẽ Vương Mạc Trạch, tổng tài của một tập đoàn lớn nhất Trung Quốc này, và cậu chính là tình nhân của hắn
Lúc Vũ Phương còn sống, Mạc Trạch dù có rộng lượng cho cậu ở chung với mình bao lâu, thì bấy nhiêu thời gian đó vẫn chưa nghe được một tiếng yêu, một cử chỉ thân mật từ con người này
Bốn năm ròng rã theo đuổi tình yêu không có điểm dừng, quãng thời gian dài này cậu vì tình yêu đơn phương làm cho mù quáng, có lẽ cho dù cậu có dùng cách gì, có làm bao nhiêu cử chỉ thì anh vẫn sẽ mãi không bao giờ yêu cậu. Cho nên An Vũ Phương quyết định buông bỏ đoạn tình cảm này!!!
Nhưng mà đúng là phải nói vận mệnh của cậu còn đen hơn cả con chó mực nữa. Tối hôm đó, định bụng sẽ nấu một bữa thật linh đình, sau đó trịnh trọng nói lời chia tay với anh. Ngờ đầu, khi vừa mua nguyên liệu về, lúc băng qua đường lớn, tài xế xe tải liền mất đà, một phát tông cậu nát hết cả người. Thế là cậu chết
Linh hồn cậu trôi nổi giữa không trung, nhìn đám người ồn ào kêu gào
- Có tai nạn rồi...có tai nạn rồi...
- Thân thể người này vẫn còn nằm dưới bánh xe.....
- Mau gọi điện thoại cho người thân cậu ấy đi.....
Vũ Phương không có hoảng sợ, không có đau buồn, bởi vì bây giờ cậu chẳng còn ai, người duy nhất ở dương thế này chắc gì đã đến thăm cậu nha!! Nhưng mà anh ấy chưa có ăn cơm, để anh ấy đói lại không tốt chút nào...
Vũ Phương thở dài thườn thượt mà bay theo thân xác đang trợn mắt của chính mình, và rồi cậu bay thẳng đến luôn nhà xác của bệnh viện
Tự nhìn ngắm khuôn mặt của mình, cậu cười khổ không thôi, bỗng nhiên tiếng bước chân ầm ầm vang lên, cùng theo đó là nhiều lời nói từ phía ngoài truyền vào
- Mạc Trạch cậu bình tĩnh, bình tĩnh đi mà
- Trạch.... Chờ tớ với
Là Mạc Trạch, là người cậu yêu nha. Xem ra anh ấy cũng không hẳn ghét mình, như vậy cũng tốt lắm chứ nhỉ?
Tiếng cửa phòng vang lên, Mạc Trạch hai mắt đỏ ngầu nhìn thân thể đang nằm trên băng ca của Vũ Phương, theo sau Hòa Sử, bạn tốt của hắn
Hắn cả người nặng nề, chìm trong vô vọng, tiến gần đến thân xác cậu, hắn gầm gừ nói
- Đây không phải là em ấy. Không phải, em ấy nói đang mua nguyên liệu về nấu cho tôi ăn m. Tôi không tin đâu!!
Hòa Sử đi đến vỗ vai Mạc Trạch trấn an
- A Trạch, người cũng đã đi rồi, cậu đừng đau buồn có được không. Tôi biết cậu thương em ấy, nhưng sự thật thì cậu nên chấp nhận đi
Hắn không nghe thấy gì nữa, cả người điên cuồng gào thét, còn tự đấm vào tay mình chảy máu
Linh hồn Vũ Phương ngạc nhiên trước hành động của anh, không phải anh chưa từng yêu cậu sao?? Còn nữa anh Sử nói anh thương cậu, sao cậu không biết vậy kìa?? Xem ra chết đi cũng có nhiều điều thú vị đó chứ
Mạc Trạch cả người lạnh băng đứng ra chịu tang cậu, ba ngày ba đêm không ăn không ngủ, túc trực bên cạnh quan tài của Vũ Phương
Tại đây, linh hồn cậu đi theo anh liền thu vào những hành động chưa bao giờ thấy trước kia
- Trạch ngồi cạnh quan tài của cậu mà tự nói một mình, hắn ôm áo quần của cậu tìm hơi ấm quen thuộc, hắn đeo cái đồng hồ cậu từng đeo, mọi thứ của cậu hắn đều lưu lại không thôi. Hình như, vẫn có uẩn khúc trong này phải không?? Cậu tự nghĩ
Khi thi thể cậu được chôn cất, Mạc Trạch ngày nào cũng sẽ đến thăm mộ Vũ Phương, đến ngày thứ mười hai, hắn đặt xuống mộ cậu một đóa hoa trắng rồi tâm sự
- Phương,Em bỏ anh đi thật rồi!! Là tại tên khốn như anh có phải không??. Nếu như anh thẳng thắn nói ra lời yêu của mình, có phải hay không bây giờ chúng ta đã có kết cục khác?? Năm đó, em là nhóc phục vụ hiền lành như tia nắng mùa xuân, vì một lần bắt gặp anh mà bỏ luôn cả việc làm, mê luyến theo đuổi anh bằng mọi cách, đến nỗi dọn vali sang nhà Mạc Trạch này ở, khép lại cánh cửa với xã hội bên ngoài, anh thật ra khoảnh khắc những lần đầu thấy em cũng đã động tâm vì em, chứ không em nghĩ mình có thể dễ dàng vào nhà, cùng sinh hoạt với anh sao??. Nhưng là vì anh hèn nhát, anh sợ nếu như đáp lại tiếng yêu của em, một ngày nào đó em chán đoạn tình yêu này rồi anh biết phải làm sao?Phương, anh yêu em. Phương của anh.....
Trên gương mặt băng lãnh, chưa bao giờ có cảm xúc đó bây giờ lại xuất hiện vài giọt nữa mắt, cậu biết anh đã khóc. Là anh khóc vì cậu, vì An Vũ Phương này
Thì ra, anh vẫn luôn yêu cậu, thì ra trong lòng anh có nỗi khổ riêng. Vẫn là cậu ích kỉ không chịu nghĩ cho anh, aaaaa! Nếu như ông trời cho cậu sống lại, cậu nhất định sẽ thay đổi phương thức theo đuổi, nhất định cậu sẽ xóa bỏ áp lực của anh. Nhưng sự thật bây giờ là cậu đã chết rồi nha
Bỗng nhiên linh hồn của cậu dương như bị một lực hút kéo đi, nó kéo cậu thật mạnh, khiến cả linh hồn cậu đau đớn không thôi
Bịch
Cậu nặng nề rơi xuống, An Vũ Phương chầm chậm mở mắt, cậu nhìn lại không gian quen thuộc xung quanh, cảm nhận được lực từ cơ thể, cùng nhịp thở của mình, kích động lao thẳng xuống giường mà chạy đến phòng vệ sinh soi gương
Nhìn khuôn mặt non nớt của chính mình hai năm về trước, rồi lại chạy vọt vào phòng nhìn lịch trên bàn
Ngày tháng năm
Cậu thường xuyên đọc truyện nên não phản ứng rất nhanh, con mẹ nó, ông trời thương cậu rồi!!!. Đã cho cậu trọng sinh vào thời điểm hai năm về trước nha, và đây chính là nhà của Mạc Trạch. An Vũ Phương cậu sống lại rồi