[Trọng Sinh] Độc Tình

chương 62: 62: một tiếng nổ vang trời vang lên

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hạ Ninh Thần nhìn lên bản đồ vừa được thông báo, xoay cổ kêu rắc rắc, sau đó đeo găng tay đen vào tay, ấn liên tục lên màn hình, chưa đến ba giây sau các mã hóa, thuật toán phức tạp chạy trên dọc màn hình, tiếng nói được thiết lập vang lên:

"Quỹ đạo đường đi được thiết lập, khởi động."

Hạ Ninh Thần gỡ bộ đồ bảo hộ trên người xuống, nhìn quỹ đạo đường bay được thiết lập, an nhàn vắt chéo chân ngồi.

Sau khi trọng tài lệnh Bắt đầu, một bầu trời đủ màu sắc cùng cất cánh bay.

Kim Taehyung nhìn phía bản đồ, xa xa đã thấy sắp đến cửa ải đầu tiên.

Anh cười nhìn Hạ Vong Cơ: "Cửu Thiên, tinh cầu đẹp nhất Tinh Tế, nhưng mà lại không ai có khả năng chiếm lấy nó, bởi vì lượng phóng xạ nó tích lũy vượt qua sức chịu đựng của con người."

Hạ Vong Cơ gật đầu, không những vậy, đường để đi đến nó cũng không phải dễ dàng gì.

Cô từng đến đây, nhưng không nhiều, sự thật là trước đây Cửu Thiên mang đúng hình dáng xinh đẹp của nó, mà không phải "một bông hồng có gai" như bây giờ, từ khi nó mang trong mình toàn độc thì Hạ Vong Cơ cũng chưa đến đây thêm một lần nào nữa.

Hạ Ninh Thần nhìn thấy Cửu Thiên, nhếch miệng cười, thú vị.

Tất cả những gì mà nó có, từ vẻ đẹp, đến lượng độc mà nó mang trong mình, đều do một tay Hạ Ninh Thần tạo nên.

Hoa cỏ là anh gieo xuống, phóng xạ cũng là do anh thả xuống, khiến nó trở thành một loại duy nhất "độc và đẹp."

Suốt quãng đường đến Cửu Thiên, gió không ngừng thổi, mạnh đến mức phi thuyền chệch hướng đi, nhìn xa xăm, có một số phi thuyền đã bị gió thổi bay.

Thật thảm hại.

Cửa ải thứ hai - cột chống trời.

Cột chống trời xuất hiện từ khi Tinh Cầu số nổ tung, nhờ đó tạo ra cơn lốc xoáy này, điều đặc biệt là nó không di chuyển, chỉ cuồn cuộn đứng đó.

Còn nguyên nhân sâu xa?

Kim Taehyung làm nổ tinh cầu .

Hạ Vong Cơ nhìn người bên cạnh, ngao ngán lắc đầu, tuổi trẻ bồng bột, cũng nhờ vậy mà Hạ Vong Cơ gặp được anh.

Bên trên diễn đàn của tinh cầu, hình ảnh của một thiếu niên áo trắng đang bay lơ lửng trên đám lửa với hình thù màu sắc kỳ lạ.

Những ngôi sao nhỏ bay xung quanh hắn giống như đệm thêm ánh sáng.

Thập phần rực rỡ, đồng thời lại đem lại cho người khác cảm giác bức bách.

Hình ảnh thiếu niên chuyển động, hắn đưa cánh tay hướng về phía tinh cầu nhỏ phía trước, tinh cầu liền nổ tung.

"Khống chế vật chất"

Nổ tung tinh cầu, ngưỡng cảnh cao nhất của tu luyện.

Tuy nhiên, kỹ thuật thật sự chẳng đâu vào đâu.

Cứ như vậy mà khống chế nó, sau này sẽ phải phục tùng nó.

Thật ngây thơ.

Bản chất của nó cũng giống như một sự thao túng, chỉ cần là tồn tại, đều có thể kiểm soát.

Nhưng đôi lúc quá tham lam, sẽ khiến những tinh cầu này phản phệ, ra tay thế nào thì nổ tung thế ấy.

Một người không thể đồng loạt phá hủy nhiều tinh cầu, chỉ biết đời trước của gia tộc này, vì sợ con cháu sau này nổi lòng tham, họ chỉ truyền lại một nửa, đủ đế phá hủy một lượng nhỏ tinh cầu mà thôi.

Hình ảnh mỗi ngày một sống động, giống như pháo hoa nổ ngập trời, những tia lửa thi nhau bắn lên cao.

Chỉ duy có hình ảnh của thiếu niên ấy là đẹp đẽ.

Không chật vật không thống khổ, chỉ có hờ hững, lại đệm thêm một chút lười biếng.

Quen hong?

Hạ Vong Cơ nhướn mày: "Em không nghĩ là sự phản phệ lại không đến với anh."

Kim Taehyung đưa tay hất tóc, hếch cằm lên tự hào: "Anh nhớ không lầm...!em có hứng thú với anh nhờ lần đó."

Cô trợn tròn mắt rồi cười ha hả: "Quả nhiên không ai sống sót qua được đôi mắt của Kim Taehyung ngài."

Kim Taehyung để ý trong giọng nói của cô có sự ngả ngớn trêu đùa, anh cười, không có sự gặp mặt nào là tình cờ cả, không phải do duyên phận sắp đặt, thì chính là do con người tự tạo ra.

Mùa xuân thế kỉ , Kim Taehyung bắt chéo chân ngồi lơ lửng trên một tòa thiên thạch bình tĩnh nhìn về phía trước.

Trước đó lại trùng hợp là một cảnh đánh nhau loạn lạc, khói lửa tung tóe, khi Hạ Vong Cơ quay đầu lại thì nhìn thấy chính là một chàng trai ngũ quan tinh xảo, sống mũi cao, một đôi mắt tam bạch đản sắc bén, tối tăm nhìn về phía cô.

Mắt tam bạch đản: Theo nhân tướng học, tam bạch nhãn là dáng mắt có khoảng trắng.

Phần nhãn cầu (lòng đen) sát với mí trên và không chạm vào mí dưới.

Hoặc ngược lại, nhãn cầu dính với mí dưới và cách xa mí trên một khoảng.

Hạ Vong Cơ nhếch miệng cười một cái, hạ lệnh bắn.

Sau đó không ngừng có đạn và tên lửa hướng về phía chàng trai ngồi xa xa kia.

Kim Taehyung trợn mắt nhíu mày, đợi đến lúc khói tan hết thì đã không thấy thân ảnh chàng trai đâu.

Cô còn tưởng là lợi hại gì, không ngờ lại chạy nhanh đến vậy, xùy một tiếng.

Vừa dứt lại, sau lưng chợt nhói đau, cô bắn mạnh về phía trước rồi đập người vào thiên thạch chàng trai kia vừa ngồi.

Khốn nạn!

Hạ Vong Cơ chật vật đứng lên, quay đầu lại, nhìn thấy một thân ảnh áo trắng bình tĩnh đứng đó, vừa hiên ngang lại vừa lẫm liệt.

Hạ Vong Cơ: "Tôi không thích bị người đánh lén."

Chàng trai cười cười, phất tay khinh thường: "Là do cô chậm chạp thôi."

Hạ Vong Cơ trợn tròn mắt, đánh sau lưng người khác mà còn chê người khác không quay lại kịp, nguyên lí gì đây.

Cô còn chưa kịp phản bác thì người kia đã xoay lưng khinh thường rời đi, ở góc khuất của tinh cầu dựng sẵn một phi thuyền, chàng trai chậm rãi bước lên.

Phi thuyền không có gì đặc biệt, kể cả con người của anh ta, chỉ có khí thế cường đại là không thể nhắm mắt làm ngơ, con người này, không đơn giản.

Không quá mấy ngày, cô lại tiếp tục nhìn thấy thân ảnh ngày hôm đó, đặc biệt chói mắt, đặc biệt ngang ngược.

Cô hứng thú nhìn, trong lòng không ngừng cảm thán, phản phệ thì phản phệ, nhưng rất cường đại, ngầu.

...!

Cửa ải thứ ba, chất phóng xạ.

Có một số người sẽ chọn từ bỏ từ cửa ải này, bởi vì lượng phóng xạ mà nó có vượt quá mức chịu đựng của một số loại phi thuyền.

Nó không phải tinh cầu, mà là một tiểu tinh cầu, trong dãy ngân hà này, chỉ có nó từ khi được tạo nên đã không thể sử dụng.

Kim Taehyung nhìn mảnh đất khô cằn bên dưới, không có cây cối, không có nước, cũng không có trí tuệ nhân đạo.

"Nếu muốn một người hoàn toàn biến mất ở trên thế giới này thì hãy đưa chúng đến đây, đến cái xác cũng không còn."

Hạ Vong Cơ nhìn xuống, giữa các khe nứt của đất chính là một mảnh tối om, rợn người, chúng có xu hướng rạn ra càng ngày càng to, càng ngày càng sâu.

Giống như từ bên dưới, trong bất kì lúc nào cũng có thể mọc ra vô số dây leo quấn chặt lấy linh hồn rồi kéo lấy linh hồn tội lỗi ấy mà nghiền nát.

Cô ngẫm nghĩ một lúc, hoàn toàn biến mất, cũng không hẳn là phải chết đi, nhưng chết đi rồi, đúng là không phải ai cũng sẽ nhớ đến: "Phi thuyền Hạ gia đủ cứng cáp để Hạ Ninh Thần lượn mấy vòng quanh tiểu tinh cầu này."

Kim Taehyung gật đầu: "Chúng ta cũng có thể, em muốn không?"

Hạ Vong Cơ nhíu mày, không hiểu được mạch não của anh, một tiểu tinh cầu khô cằn, chỉ toàn vết nứt nẻ, đến một chút màu xanh của cây cối cũng không có, vậy lượn vòng quanh nó để làm gì.

Anh "xuỳ" một tiếng, đưa tay búng lên trán của cô.

Không nói cũng đủ hiểu, chỉ trêu một tý đã tưởng anh ngu ngốc.

"Chúng ta đến cửa ải cuối cùng, sống chết cũng những người đằng sau, đây mới là sự khởi đầu."

Kim Taehyung vừa dứt lời, chấm tròn dẫn đầu trên bàn đồ đã đổi thành một chấm tròn khác.

Cô giật mình, không hiểu sao tim đập mỗi ngày một nhanh, cảm giác bất an bao trùm lấy.

Hạ Vong Cơ cầm lấy thiết bị kết nối với phi thuyền Hạ gia, không lâu sau đã nghe giọng Hạ Ninh Thần truyền đến: "Em bỏ anh mà còn gọi cho anh làm gì."

Con tim cô như được treo trên sợi dây rồi hạ xuống: "Không phải lo lắng cho anh mới gọi sao."

"Sao em gái, ngồi bên hắn ta có phải rất nhàm chán không."

Cô cười cười nhìn Kim Taehyung, anh sau khi nghe câu này thì mặt đen thui, sau đó lại nghe bên kia có âm thanh truyền đến: "Ui cưng ơi, anh nói cho bé nghe, ngồi cùng một tảng đá thật sự không có gì thú vị cả, thằng nhóc đó có gì mà hấp dẫn chứ."

Cô nghe ra ý tứ châm chọc từ trong câu nói của Hạ Ninh Thần, nhưng toàn bộ đều là trêu chọc soát cảm giác tồn tại: "Sao nào, em trở về phi thuyền của anh nhé."

Hạ Ninh Thần theo quán tính phất tay, lắc đầu từ chối: "Không cần đâu, một mình anh rộng rãi."

"Được rồi, đi an toàn, chú ý đường đi, thiên thạch không phải năm nào cũng chỉ nằm ở một vị trí đấy."

Hạ Ninh Thần "xuỳ xuỳ" vài tiếng: "Lo xa, em ở bên hắn ta vui vẻ." Sau đó thì ngắt đường truyền, nhìn về phía trước, những mảng thiên thạch bay lơ lửng, đều giống như sắp đụng vào phi thuyền.

Anh nheo mắt, bên trong ánh mắt lấp loé một tia sáng, sau đó hoàn toàn biến mất, chìm sâu vào trong con ngươi đen sâu thẳm.

Không lâu sau, một tiếng nổ vang trời vang lên.

Thiên thạch nổ tung, các tia lửa bắn ra xa, sáng lên một vùng trời..

Truyện Chữ Hay