Tôi đã nghĩ có thể cùng em răng long đầu bạc, nhưng mà sinh mệnh này lại không cho phép, vậy nên hẹn người một kiếp mà tôi có thể trọn vẹn yêu thương em.
_____________
Khinh Dạ xoa xoa mi tâm, nhíu mày: "Anh không hi vọng em một lần nữa tự ném mình vào bên trong hố lửa."
Hạ Vong Cơ bất động ngồi đó nghe Khinh Dạ nói, khi chỉ có riêng hai người, hắn ta luôn nói chuyện rất nhẹ nhàng với cô, thậm chí còn không dò hỏi trước đó cô tại sao lại rời đi, hay là cô đã thất trách bỏ lại Kì sát như thế nào.
Mọi hành động mà cô làm, Khinh Dạ đều cho nó là đúng, một người như hắn, nơi khổ nhất đã đi qua, nơi quyền lực nhất cũng đã ngồi, nhưng vẫn dung túng cho mọi lỗi lầm của cô, cô không xem ai ra gì, hắn cùng cô không xem ai ra gì, cô ngang ngược tuỳ hứng, hắn cùng cô ngang ngược tuỳ hứng, như vậy người đời mãi sẽ không trách riêng mình cô.
Hạ Vong Cơ gõ nhẹ các ngón tay lên mặt bàn, ngả người ra sau tựa lưng vào ghế, cười cười nói: "Em không thích nhìn người đã hại cả gia đình mình được sống tử tế."
Khinh Dạ đứng dậy bước ra gần cửa kính, nhìn xuống thế giới này, trong mắt không còn một tia tình cảm nào như lúc hắn nhìn cô: "Em biết không, từ lúc anh biết được sự thật thì đã luôn thù hận thế giới này, nhưng chưa từng có ý định phá huỷ nó, ít ra thứ níu kéo duy nhất mà nó có chính là nơi mà gia đình anh đã từng rất hạnh phúc."
Khinh Dạ xoay người, tựa lưng vào mặt kính thuỷ tinh, bởi vì đứng ngược sáng cho nên biểu cảm cũng khó dò hơn.
"Ngày anh được sinh ra, cha bị hãm hại chết, mẹ may mắn trốn thoát được, bà bế theo anh lang bạt mấy tháng trời, cuối cùng kiệt sức mà ngất đi bên vệ đường.
Bà nói sau khi tỉnh lại đã được đưa đến Tội Ngục rồi, sau này khi biết bản thân rốt cuộc không phải là đứa trẻ được sinh ra ở nơi bần hén ấy anh đã cảm thấy rất tốt, sinh ra ở đấy em có biết sẽ được gọi là gì không? Là đứa con của tội lỗi, là sự trừng phạt của thế gian này, anh từng bị những con người trong Tội Ngục đánh đập, bạo hành, hay là nhịn ăn cả tháng trời, nhưng mà không phải cuối cùng vẫn không thể sinh hận cả thế giới này sao."
Hạ Vong Cơ lúc này mới lên tiếng: "Không phải anh đã giết hết những người đó rồi sao?"
"Đúng, bởi vì họ đáng chết."
Hạ Vong Cơ cười cười, anh không sinh hận cả thế giới này, con mẹ nó bởi vì anh đã cho bọn chúng lịch kiếp hết cả một đám rồi, anh còn có thể sinh hận với cha con thằng nào nữa.
"Nếu như em thấy cả thế giới này đều đáng chết thì sao?"
Cô biết, Khinh Dạ cho rằng khi cội nguồn gây ra sự thù hận không còn tồn tại nữa, thì khi ấy bản thân có thể buông bỏ nó.
Nhưng mà hắn lại không nhận ra, bản thân hắn từ đầu đến cuối vẫn chưa bao giờ ngừng nghĩ về sự đau khổ năm nó.
Lời nói dối hoàn hảo nhất khi chứa nửa sự thật bên trong.
Không có người cha nào bị hãm hại cả, mà là chính một tay ông ta tống hai mẹ con Khinh Thiếu Từ vào bên trong Tội Ngục.
Ông ta nuôi tình nhân bên ngoài, bị Đường phu nhân phát hiện, người cha này của hắn sống như cây tầm gửi bên trong Đường gia, nhưng lại không biết an phận thủ thường, dưới tình yêu và sự tin tưởng của Đường phu nhân, ông ta một tay che trời lũng đoạn Đường gia, sau này bị bà phát hiện không những không ăn năn hối lỗi, mà thẳng tay đẩy cả mẹ lẫn con vào chỗ chết, ông ta không cần con, nói trắng ra là không cần người thừa kế.
Khinh Dạ bước lại gần cô, đặt tay lên vai vỗ vỗ: "Anh biết những gì em đang nghĩ, những điều anh nói, những điều anh làm, anh cam đoan một mình anh gánh vác, cả cuộc đời trung thành với em, em biết anh ghét nhất là sự phản bội mà.
Làm những điều em muốn, giết hết cả thế giới này cũng được, quyết định của em anh chưa bao giờ hoài nghi về nó.".
Truyện Phương Tây
Hạ Vong Cơ im lặng gật đầu, chấp niệm của cô lớn, nhưng chấp niệm của Khinh Dạ cũng không kém cạnh gì.
Chỉ là cô nhận ra điều ấy, còn Khinh Dạ thì không, hoặc là hắn có, nhưng vẫn luôn chối bỏ nó.
Có lẽ là do trước khi buông xuôi, mẹ hắn nói với hắn: "Buông bỏ mà sống đi con, cuộc sống có thể đau khổ, nhưng đừng để tâm bị dằn vặt."
Cho nên Khinh Dạ mới sống như một thiếu niên vô âu vô lo, sống sảng khoái, sống không bận tâm.
Thật ra, hắn mới là kẻ vì tâm mà tàn nhẫn nhất.
"Lý tưởng tương đồng
Vận mệnh tương quan."
Hai con người có tam quan vặn vẹo, lại bị cột vào với nhau.
Bóng tối và bóng tối, sẽ không bao giờ gộp lại thành ánh sáng, chỉ khiến nó một ngày thêm sâu thẳm mà thôi.
Mỗi một người lại tự mang trong mình một mối hận, điểm chung duy nhất đều là mối hận liên quan đến huyết thống gia tộc.
Máu mủ gì chứ, sự cường đại mà nó mang lại chỉ khiến cô nhanh chóng muốn thủ tiêu tất cả..