Khi đông về rét, hi vọng em sẽ mặc thật ấm, bởi vì anh không thể ôm em được nữa rồi.
________
Có lẽ tất cả đều không ngờ được rằng Hạ Vong Cơ lại có một ngày có thể quay trở lại Tinh Tế, không những thế mà còn lông tóc vô thương trở về.
Lông tóc vô thương: không bị thương tổn.
"Hạ Thời Quang, về tình về lí mà nói, chức Gia chủ Hạ gia của ông sớm muộn cũng phải trả lại cho nó."
"Mạng của nó quả nhiên là không bình thường, nhưng mà vậy thì sao? Không phải cũng bại dưới tay của tôi đấy thôi."
"Tôi không nghĩ là con bé nó còn sống và có thể quay trở lại."
"Nó quay trở lại cũng không đủ vây cánh nữa rồi.
Năm đó nó không làm được gì chúng ta, thì nhường ấy năm cũng có thể làm được gì hơn thế nữa sao."
Hạ Vong Cơ trầm mặc bước từ cửa chính vô, tình cờ lại nghe được toàn bộ câu chuyện, xùy một tiếng hỏi: "Ông chắc chứ."
Hạ Thời Quang nhíu mày, mặt biến sắc nhưng lại nhanh chóng bước đến gần cô: "Chắc gì chứ, nào mau, lễ nhận lại chức Gia chủ cực kì quan trọng, không nên chậm trễ."
Hạ gia có một truyền thống, khi Gia chủ mất đi, người con trai, con gái đầu tiên được sinh ra sẽ lên chức Gia chủ, nếu như từ chối, sẽ truyền cho người đứng thứ hai, thứ ba, cho nên chưa có chuyện chức Gia chủ rơi vào tay của người dòng nhánh và cũng không có cái quyền đó.
Hạ Thời Quang, người của dòng nhánh, ông ta không có quyền nhận lấy cái danh hiệu ấy, nhưng lại luôn ngấm ngầm xưng to gọi nhỏ như vậy, khốn kiếp, đồ ngu xuẩn.
"Sao lại gọi là nhận lại khi nó luôn thuộc về tôi?"
Hạ Thời Quang nghe xong mặt đăm chiêu nhìn Hạ Vong Cơ, cô ta đang phủi sạch mọi chức vị mà ông ta có, nhường ấy năm, đi từ cõi chế.t về có khác, mồm mép cũng nhanh nhạy hơn nhiều, vậy thì sớm ngày tiễn cô ta lên đường đi.
"Phải, phủi phui cái mồm."
Hạ Ngụy đỡ Hạ Vong Cơ ngồi lên ghế, rành mạch nói.
"Thế kỉ , thời đại của khoa học viễn tưởng chào đón sự trở lại của Hạ Vong Cơ."
"Chủ Thượng, Hạ Gia chủ Hạ gia chưa từng đổi chủ, nó vẫn luôn là của cô."
"Được." Hạ Vong Cơ gật đầu, nhận lấy chiếc hộp gỗ, bên trong là chiếc dây chuyền trước nay cô hay đeo, phiền phức, cô vẫn luôn đeo nó, còn phải gỡ ra đeo lại.
"Nghi thức nhỏ để thông báo với toàn thể người trong tộc, vài ngày nữa sẽ đến hội thảo của Tinh Tế, nơi này tập hợp đủ năm gia tộc, Liên Minh cũng sẽ góp mặt, khi ấy sẽ được tổ chức tại Hạ Gia, tiện thể công bố sự trở lại của cô." Hạ Ngụy báo cáo.
"Được rồi, nếu không ai có câu hỏi nào thì hội thảo đến đây kết thúc"
"Từ từ, Chủ thượng, chưa một ai đang trong quá trình nhậm chức lại để đó rời đi, không biết cô sẽ giải thích với lão già chúng tôi như thế nào." Hạ Thời Quang đứng dậy đặt câu hỏi.
Hạ Vong Cơ đưa mắt nhìn, cười như không cười nói: "Tôi đi đâu? Tôi có từng đi đâu khỏi Hạ gia này sao? Thân thể của tôi vẫn luôn nằm trong phòng thí nghiệm thuộc quyền sở hữu của Hạ gia."
Vừa dứt lời, giữa không khí hiện ra một video ngắn, bên trong lồng kính chứa một người con gái, khuôn mặt tái nhợt, trên tay cắm chi chít kim tiêm truyền dịch.
Từ trước đến nay Hạ Vong Cơ chưa từng rời khỏi Tinh Tế, thứ mà rời khỏi nơi này duy có là linh hồn xuyên qua mà thôi.
Cảnh giới cao nhất của Kim Taehyung, hắn có thể đưa một linh hồn rời đi, nhưng vẫn có thể sống và tồn tại như một con người.
Con người ở Đại Lục là cô, con người ở Tinh Tế cũng là cô.
Quỷ cũng không bắt bẻ được.
Như vậy thì Kim Taehyung rốt cuộc phải cường đại đến mức nào?
Trước khi ra về, Tư Không Đồ nói với Hạ Vong Cơ: "Vong Cơ, sau khi em trở lại, sẽ có người hỏi em tại sao trong lúc nhậm vị lại rời khỏi Tinh Tế, em biết mà, đây là điều lệ cấm, sẽ bị khai trừ khỏi gia tộc."
Hạ Vong Cơ gật đầu: "Em biết."
Tư Không Đồ: "Nói với họ, em chưa từng rời khỏi nơi này, thân thể vẫn luôn ở Tinh Tế, như thế sẽ không được xem là em đã rời đi.
Yên tâm, đây tất cả đều là sự thật, đừng sợ."
Hạ Vong Cơ sửng sốt: "Làm sao có thể, ở đâu anh biết được điều đó?"
"Bối Bối, tin anh."
Dù sao thì Tư Không Đồ cũng chứng kiến toàn ảnh cô được đưa đi như thế nào, quang cảnh sát phạt của hai anh em Hạ gia, dùng máu rửa Tinh Cầu cũng không gọi là nói quá.
Có lẽ vào thời điểm đó, anh để cô rời đi là lựa chọn đúng nhất lúc bấy giờ, dù sao thì ngày cô gặp được Kim Taehyung anh đã chẳng thế giữ được cô bên mình nữa rồi.
Một người như Tư Không Đồ, sinh là để sống cho quyền lực và địa vị, hắn ta không có quyền sống cho tình yêu của bản thân, cũng không có quyền được làm theo cảm xúc của mình.
Bởi vậy cuộc đời này mới phải hối hận đến như thế, cảm giác buông tay người mình thương, nhìn cô ấy bên người đàn ông khác hạnh phúc, mọi cảm xúc hạnh phúc và đau khổ, tất cả đều dành cho một mình Hạ Vong Cơ.
Hắn ta đau lòng vì cô, hi sinh vì cô, nhưng cũng vì cô mà cảm nhận được tư vị của hạnh phúc..