Anh đây chưa từng phải cầu xin bất cứ thằng nào, cho dù là trên tay mày có gì, bố mày cũng đéo cần.
Tao thích thì tao lấy, luật rừng đó, nghe thủng không?
________
Đó là tất cả những gì mà Chu Minh làm được, hắn ta đủ thông minh, nhưng lại không đủ kiên nhẫn.
Sự xấc xược ấy là điểm chế.t của hắn, nếu hắn ra tay chậm một chút, biết đâu có thể sống lâu thêm một chút.
(Điêu đấy)
Kim Taehyung day day trán, sự mệt mỏi toả ra quanh người, anh đã chạy vội trở về, dùng hết thảy tinh thần lực của mình.
Cho dù có tinh thần lực cường đại đến đâu, thời gian Kim Taehyung di chuyển lại quá ngắn, làm tổn thương trực tiếp đến hệ thần kinh.
Bộ não đau nhức, sau đó thì ngất lịm đi.
Đến khi Kim Taehyung khó khăn tỉnh dậy, anh thấy mình đã được xếp ngay ngắn nằm trên giường, sau đó lại ngửi được một mùi hương thoang thoảng, Kim Taehyung nhíu mày, là tinh dầu xả.
Mùi hương khuếch tán ra khắp phòng, lại chỉ được nhỏ một vài giọt nên cực kỳ dễ ngửi.
Đầu óc được thả lỏng, lúc này anh mới để ý nên cạnh giường có một cô nhóc ngủ ngon lành, bên tay băng gạc đã rớt ra, còn âm ẩm ướt.
Kim Taehyung lắc đầu ngao ngán, nhẹ nhàng bước xuống giường rồi bế Hạ Vũ lên.
Khốn kiếp thật, anh chỉ mới đi có mấy ngày mà cô đã nhẹ đi, nhấc lên lại càng dễ dàng.
Cánh tay Hạ Vũ buông thõng xuống làm cho băng gạc trắng rớt ra, phía bên trong còn có chấm máu li ti.
Mặt Kim Taehyung tối sầm liếc nhìn vết thương chạy dọc cánh tay còn đang đỏ ửng, chế.t tiệt thật, trước khi Kim Taehyung quay trở lại, Minh Lăng đã cố tình quấn thật chặt băng gạc, khiến cho máu khó lưu thông, vết thương đã sưng tấy lên.
Minh Lăng...!cần có một cái chế.t tàn nhẫn hơn nữa.
Đặt Hạ Vũ lên giường, giúp cô quấn chăn thành một đoàn, bó như bó xôi rồi mới đi ra ngoài.
Bên này Minh Lăng khó khăn dựa vào song sắt, mặt tái mét nhìn con hổ trắng dữ tợn được đưa vào, ở giữa lại được ngăn bởi một song sắt khác, Minh Lăng khó khăn hít thở, nhìn song sắt thưa thớt, giống như một giây sau con hổ kia sẽ xông tới và làm thịt lão liền vậy.
Kim Taehyung cầm theo một cây gậy, nhìn qua thì giống với cây gậy bóng chày, nhưng nó lại còn có gai, nhìn những cái gai sáng bóng được mài dũa nhọn hoắt, đâm vào người thì đúng là chẳng còn cái mống gì luôn.
"Bạch Mao, mày xấu quá, nhìn thật mập." Kim Taehyung nhăn mũi chê bai.
Anh vẫn còn nhớ Hạ Vũ thích nó đến nhường nào, khen nó không những trắng mà lại còn vô cùng nhiều thịt, sờ thật thích.
Bạch Mao nghe xong thì oan ức nhìn, nó không những có cái tên nghe vô cùng hèn, mà còn chê nó xấu, chê nó mập.
Là ai cho nó ăn? Là ai bảo nó ăn nhiều nhìn mới hung mãnh?
Thì ra tất cả đều là nó tự mình đa tình.
Kim Taehyung nhìn Minh Lăng, nhàn nhạt nói: "Hỏi mày một số câu hỏi, đúng thì cửa bên mày mở ra, sai thì cửa bên con mèo kia mở ra."
Bạch Mao:....!quả nhiên chủ nhân vẫn rất chấp niệm coi nó là con mèo.
Minh Lăng khó khăn mở miệng: "tôi đâu còn sự lựa chọn nào, đúng chứ?"
"Không, mày còn có thể chọn hiến mạng cho nó luôn."
"Hỏi đi."
"Mày biết cô ấy không phải Hạ Vũ, qua lời kể của kẻ khác chứ không phải Chu Minh"
"Không phải"
Cánh cửa chắn ngang ở giữa được nâng lên mười lăm phân, đủ cho Bạch Mao khua chân sang, doạ cho Minh Lăng mặt trắng bệch.
mười lăm phân: cm
"Sai rồi, câu thứ hai, Minh Lăng thật sự, đã chế.t, mày là đàn em của nó."
"Đúng."
Cánh cửa phía bên Minh Lăng được nâng dần lên, nhưng cũng chỉ đủ để vươn bàn tay ra ngoài.
"Câu hỏi thứ ba, là câu cuối cùng, mày phải chế.t, đúng chứ."
Minh Lăng nghe xong trong não đoàng một tiếng, con mẹ nó đây là thứ câu hỏi kỳ quặc gì vậy, lão khó khăn ngước nhìn lên, hỏi lại: " Tôi...!không cần chết, đúng chứ."
"Sai rồi." Kim Taehyung vừa dứt lời, song sắt ở giữa được nâng lên hết cỡ, Bạch Mao mặt mày dữ tợn ung dung bước tới, nó giống như đang trêu đùa một con mồi, nó không đói, mà nó nhàm chán.
Minh Lăng nhìn thấy thì khiếp đản, cố gắng nâng song sắt phía bên mình lên, nhưng nó lại chẳng mảy may nhúc nhích, nhìn người ta tuyệt vọng mà dãy dụa, Kim Taehyung cảm thấy rất tốt, đủ sảng khoái.
Nói anh tâm lý biến thái cũng được, hay là bị bệnh thần kinh gì đó.
Bởi vì, có ai từng giế.t người mà bình thường đâu.
Kim Taehyung cảm thấy, bản thân là bị ép giế.t, anh đâu có muốn đâu.
Anh lẳng lặng nhìn Minh Lăng bị hổ xé rách phần đùi, xương nát vụn, chỉ còn sót lại miếng da, máu nhuốm đỏ nền đất, lại liếc lên tấm lưng, áo đã rách tươm, nhìn những đường cào dữ tợn trên đó.
Hắn ta sẽ không chế.t vì bị ăn tươi nuốt sống, mà là bị hành hạ đến đau mà chế.t
"Bảo con hổ đói đó, nó mà ăn hắn ta, vậy thì nhịn đói tới chế.t đi." Kim Taehyung bỏ lại một câu tuyệt tình như vậy rồi bước đi, chỉ để lại một bóng lưng cho những kẻ đứng sau.
Tác giả: sắp rồi sắp rồi aaaaaaaa.