Mùi của khói bụi, những đen ngòm của đời người làm ta khao khát trở về chốn yên bình.
____
Suy nghĩ lại một chút, lão cảm thấy thật nực cười, Minh Lăng này lại có một ngày bị một con nhóc cỏn con dùng dăm ba lời nói doạ sợ.
Làm sao chứ, chua chát đến mấy cũng không phải chỉ như con cá nằm trên thớt thôi sao: "Xù lông lên đi, Minh Gia này không cấm em, càng khó thuần phục, chơi được em lại càng có thành tựu."
Lão nâng tay, đặt nhẹ lên gò má Hạ Vũ, vỗ vỗ, xúc cảm mềm mịn khiến cho lão muốn điên lên, cười nói: "Đúng không? Hử."
Hạ Vũ trong lòng trào giâng, cô muốn giế.t người, cô muốn chém chế.t hắn, băm nhuyễn hắn ra cho chó ăn, chó còn ghê tởm loại người như này.
Bà mày khinh!
Chu Minh bên cạnh nhìn đến ngứa mắt,: "Bỏ tay thối của mày ra, có khi còn chết tử tế một chút."
Minh Lăng nhíu mày, nhưng cũng bỏ tay ra, hất cằm hỏi: "Kim Taehyung đâu, sấm rền gió cuốn thế nào, Gia Gia ta đây đến liền cắp đuôi chạy."
Hạ Vũ: "Mày nói nhiều thật đấy, loại người như mày cần gì đến Kim Taehyung ra tay."
Lão trào phúng một câu, sau đó ngoắt tay với người áo đen đứng ở cửa, chỉ vài phút sau liền đem đến một cái da.o bấm nhỏ.
Minh Lăng cười cười nhận lấy rồi bước đến chỗ Hạ Vũ, cầm cánh tay cô lên.
Vì sự trói chặt của dây thừng, cô mặc kệ sống chết, mặt vô biểu tình nhìn lão.
"Tiếc thật, cánh tay xinh đẹp như vậy, để lại một vài đường da.o, dù hơi đau một chút nhưng kiều mị, em thấy thế nào?"
Giống như một câu hỏi, nhưng vừa dứt lời, Hạ Vũ liền cảm nhận được sự lạnh lẽo từ con dao truyền đến, cùng với sự đau rát của thân thế.
Hắn ra tay rồi, con mẹ nó, lại cứa từ trên khuỷu tay cứa xuống.
Hạ Vũ hít một ngụm khí nhưng không lên tiếng, đưa mắt nhìn xuống vết cắt, có hai đường máu chạy song song gần đến phần da mỏng ở cổ tay thì dừng lại.
Còn biết tránh chỗ nguy hiểm.
Nhưng mà...
Ngu xuẩn.
"Kim Taehyung có muốn cũng không về kịp đâu, có lẽ đến lúc hắn ta đến đây giải cứu tôi, thì tôi đã mất máu mà chế.t rồi, chơi khốn nạn quá."
"Không phải còn có thế băng bó sao? Hắn đến chậm một ngày, trên thân thể em sẽ nhiều thêm hai đường máu." nói rồi Minh Lăng ném con dao cho vệ sĩ, bước ra ngoài.
Chu Minh ngây ngốc ngồi bên cạnh, nhìn xuống cánh tay bị bó như chân giò thì nhíu mày.
Sợi dây được làm từ vật liệt chắc chắn, nếu không có đồ để cắt đứt thì thật là không thể gỡ ra được, nhưng với tình hình này, sáng mai trên tay Hạ Vũ sẽ nhiều thêm hai đường nữa.
Hạ Vũ cảm nhận sự đau rát từ cánh tay, Minh Lăng chỉ đơn giản là quấn băng gạc xung quanh miệng vết thương mà không hề xử lý chúng, cô nhíu mày, không để ý Chu Minh mà tựa vào lưng ghế rồi nhắm mắt.
Cô có thể hiểu được, Minh Lăng nhằm vào Kim Taehyung, nếu lúc đó Chu Minh lên tiếng, cô sợ mình chịu không chỉ là hai vết thương này.
Cứ thế, hai người im lặng đến sáng ngày hôm sau, đúng chín giờ, Minh Lăng lại xuất hiện, cùng với...!con da.o bấm ngày hôm qua.
Trên đó còn dính máu, không cần đoán cũng biết nó là máu của cô.
Minh Lăng cười rạng rỡ bước đến bên cạnh Hạ Vũ, ghé miệng hỏi: "Nào bé con, em đoán xem hôm nay hắn ta có đến cứu em không?"
Nói xong thì lão đưa tay lên miệng, xuỵt: "Em nói xem, hắn ta đến đây thì sẽ chế.t đấy.
Một đời oanh tạc như vậy, sao có thể nói hi sinh liền hi sinh chứ."
"Làm đi, làm những gì mà mày muốn, thậm chí là giế.t chết tao.
À quên, đừng để Kim Taehyung tới đây, bởi vì hắn tới rồi, mày sẽ phải thế mạng cho tao." Hạ Vũ khó khăn nói, cô đã nhịn đói nhịn khát một ngày một đêm, cùng với vết thương trên tay đang dần chuyển biến xấu đi.
Chu Minh cựa quậy, nhưng vẫn không nói gì, giống như một kẻ không tồn tại ngồi bên cạnh.
Hắn sợ nói thêm sẽ khiến Hạ Vũ chịu thêm nhiều vết thương hơn, nhưng mà không nói, thật con mẹ nó khó chịu mà.
Minh Lăng nghe cô nói xong thì người cứng đờ, lão ta đang mâu thuẫn, Kim Taehyung không ở đây, nhưng khí tràng mà anh để lại nó quá áp bức.
Trong lòng giống như được thiết lập sẵn, Kim Taehyung là cấm kị, có thế nào cũng không thể đụng vào.
Giống như một con hổ, nó vẫn luôn là chúa sơn lâm, dù có một ngày nó không ở đó, nhưng nó vẫn luôn là bậc đế vương.
Rừng có thể không có hổ, nhưng nó thì vẫn luôn là kẻ đứng đầu
Nhưng mà lão không phải đã làm rồi sao, không thể hối hận.
Hoặc là làm, hoặc là chế.t trên tay người kia, Kim Taehyung dù sao cũng không ở đây, biết đâu chọn cách này lão ta sẽ còn một con đường sống.
"Được rồi, đừng nhiều lời nữa" Minh Lăng nói xong thì đưa con da.o cho vệ sĩ,: "Hôm nay cậu làm, mau, rạch đi."
Vừa nói xong, cánh cửa chính bị một lực mạnh đập vào khiến nó bật ra, đập vô vách tường rồi kêu một tiếng nặng nề.
Tác giả: đi vậy là biết ai luôn rồi đó..