Vu Dịch nhìn người đối diện vẻ mặt bình tĩnh như thảo luận với hắn nên trốn bằng cổng sau hay trèo tường ra ngoài "Mày gây dựng ở đây làm gì?"
"Đam mê đi" Kim Taehyung lúc này cười trả lời, vô lại càng thêm vô lại.
Vu Dịch lắc đầu, ngoắc ngón tay bảo nhân viên mang món ăn lên "Không phải, Kim Taehyung từng nói sẽ chẳng bao giờ làm việc thừa thãi."
"Không có điều gì là tuyệt đối mà" Kim Taehyung cầm lấy đôi đũa, khều khều thức ăn trên bàn nhưng không gắp vô chén.
"Có nhiều cách để bảo vệ người của mình, tao chẳng hiểu sao mày lại dùng cách thức phức tạp đến vậy" Vu Dịch dùng vẻ mặt bất mãn nhìn Kim Taehyung, hắn đúng là không hiểu cách hành sử lần này là ý định như thế nào.
Nếu đã muốn trốn đi, tại sao không giấu người đâu mình cho thật kỹ.
"Đôi khi kẻ mạnh nhất mới là kẻ có thể bảo vệ người mình yêu nhất" hắn thừa nhận, bản thân hắn chính là liều mạng mà bảo vệ, hi sinh mà bảo vệ.
"Nói như vậy, mày vọng sẽ ở lại đây sao?" Vu Dịch không hiểu, cho nên từ chối hiểu.
"Ừ, từng thế" Kim Taehyung thành thật trả lời.
"Nếu như đem ra so sánh, vậy thì lực mày gây dựng ở đây chẳng tính là cái thá gì", cho nên là thế lực của hắn ta đồng nghĩa cũng chẳng là cái thá gì, quá nhỏ bé, quá con mẹ nó nhỏ luôn.
"Không cần thiết, dù sao cũng không phải người nơi này, như vậy là đủ rồi" Kim Taehyung cầm khẩu trúng bên cạnh, lấy khăn tỷ mỉ lau.
Vu Dịch nhìn chằm chằm cây súng trên tay Kim Taehyung, nhăn mày "Chưa từng thấy con gái tặng con trai súng đâu."
"Được rồi, cần gì phải hẹn nhau bằng cách như vậy" Kim Taehyung đặt khẩu súng lại chỗ cũ, ngước mặt lên nhìn Vu Dịch hỏi.
"Nhàm chán thôi" Vu Dịch mặt không đỏ, tim không đập thản nhiên trả lời.
"Để cậu ta một mình ở lại rồi chạy đến đây, khi trở về sẽ thấy công việc đè chết cậu ta" rít điếu thuốc trên tay, màn khói lượn lờ quanh chóp mũi.
Hạ Vũ không thích mùi thuốc lá nên hắn cũng chẳng dùng cái thứ này, chỉ lâu lâu cô ấy không ngồi cạnh thì châm một điếu.
Lúc từ trong khách sạn trở ra, tâm tình Kim Taehyung giống như một mảng mây đen u tối.
Hắn ở đây làm con hổ ngậm cả khoảng trời Trung Quốc, bên Miến Điện và Ấn Độ cũng đều nhúng một chân.
Mảnh đất từ bên Đông Nam Á đến Trung Đông cũng có sở hữu, xâm nhập được vào bên trong của nền kinh tế Trung Âu.
Phải nói, hắn như vươn cả bàn tay ra vơ tất cả tiền tài vào túi của mình.
Bành trướng thế lực, đánh dấu nhưng cột mốc địa vị của bản thân.
Sống như một đế vương.
Không những thế, hiện nay còn đang dần ăn mòn, bào sâu vào thế lực ở Tây Âu và Đông Nam Á.
Ở Tây Âu, so với Bỉ và Pháp thì Luxembourg là một nền kinh tế đáng để quan tâm, tuy nhiên ở đây lại có sự nhúng tay của Liên minh Châu Âu, một miếng mồi ngon nhưng khó nuốt.
Còn về phần Singapore nằm ở vùng đất của Đông Nam Á, có lẽ sẽ xâm nhập từ Malaysia (Mã Lai).
Bành trướng thế lực như thế, trong miệng Vu Dịch lại kết luận được một câu chẳng là cái thá gì, Kim Taehyung nghĩ, làm nhiều điều như vậy có thật sự hề hước hay không.
...!
"Đến Nga một chuyến, cho em đi du lịch" Kim Taehyung vừa quay trở lại Trung Quốc, liền trở về Biệt Uyển, một mạch đi tìm Hạ Vũ.
"Sao tự dưng lại muốn đến Nga?" từ lúc anh trở về, dường như tâm tình rất nửa vời, có thể là không vui, cũng có thể là bồn chồn lo lắng.
Xoa mái tóc mượt mà trên đầu Hạ Vũ, yêu chiều hôn lên trán nàng "Muốn cho em đi vòng quanh thế giới này một lần."
"Vậy tại sao lại bắt đầu từ Nga?" Hạ Vũ cô thấy dáng vẻ anh hiện giờ, ừm rất kỳ lạ.
"Ở đó có nhà hát rất lớn, với lại tự dưng học được một câu tiếng Nga" và đất nước này, sắp diễn ra một kỳ tích mới, đem lại một dấu ấn mới.
"Nhà hát nào cơ? Sao lại tự dưng hứng thú với sở thích mới thế?" Hạ Vũ choàng tay lên cổ Kim Taehyung rồi nhảy lên treo hẳn lên người anh, Kim Taehyung khuôn mặt vẫn vậy, chỉ là đưa tay dữ lấy lưng cô, phòng hờ cô ngã xuống.
"Bolshoi Theatre" không phải anh đột nhiên thích cái nhà hát ấy, mà anh thích cách họ trùng tu lại nó qua ba lần hỏa hoạn và một lần đánh bom, nếu như có thêm một lần nữa...!thì không nên.
Hạ Vũ không hứng thú lắm với cái nhà hát đó, cô không đặc biệt thích ballet và opera đâu cho nên tò mò hỏi: "còn câu anh mới học là gì vậy."
Kim Taehyung lần này lại nhìn trực tiếp vào mắt Hạ Vũ, muốn từ trong đó nhìn ra được hình bóng của bản thân, muốn trong mắt cô chỉ duy có mỗi mình hắn, hắn độc chiếm cô, chính là muốn độc chiếm cả thể xác lẫn tâm hồn và cả trái tim kia nữa.
Nếu một ngày nào đó hắn không thể giữ được cô lại nữa, vậy thì chết ở trong tay hắn đi, như vậy mới có thể không chạy trốn, hắn mới khỏi thấp thỏm như bây giờ.
Cô trẻ trung, hoạt bát, lại xinh đẹp, giống như trái cấm không ngừng mời gọi, và hắn, chính là kẻ sẵn sàng làm tội ác.
Vẻ đẹp của vườn địa đàng thật sự rất hấp dẫn.
___
Lời của tác giả: viết cái chap này xong kiến thức nâng lên một tầm cao mới liền luôn..