Những gì mà Tiêu Thu Phong làm cho quốc gia, quả thật đã rất nhiều, có đủ tất cả các vinh dự, điểm này, tất cả mọi người đang ngồi ở đây đều hiểu được.
Nhưng Tiêu Thu Phong không ngại, hắn chỉ làm những gì hắn thích, về phần tại sao và vì cái gì, đó không phải là mục đích của hắn.
Giống như lần này, đối phó Thất Sát, tuy rằng cũng là chiến đấu vì phương Đông, nhưng thực chất là ân oán của hắn và Thất Sát. Đương nhiên, sau đó lại là vì cha là vũ khí hình người, càng làm cho Tiêu Thu Phong không thể không làm.
"Đưa con tư liệu, còn mấy gia tộc đó, con sẽ xử lý. Đinh lão không cần lo"Nếu các gia tộc này đã đầu quân cho ma đế, vậy thì càng phải giết, để cho Thất Sát đau lòng!
Tiêu Thu Phong mở miệng, người của Tiêu gia đương nhiên sẽ không ý kiến nữa, mà Tiêu Mại Phi đã vỗ vai Tiêu Thu Phong, cười nói: "Có con trai như vậy, cha thật có mặt mũi"Chẳng qua dưới cái trừng mắt của Hoắc Thấm Hà, ông không dám ho nữa.
Chuyện của vũ khí hình người đã xử lý xong, đối với Đông Nam, đã không còn áp lực gì, Phá Quân cũng được Tiêu Thu Phong mời đến kinh thành để đối phó với chuyện gia tộc. Đương nhiên không cần ông ra tay, dù so về tu vi thì Tiêu Thu Phong vẫn mạnh hơn một chút, nhưng Phá Quân lại là cường gia tuyệt thế trăm năm, thân phận khiến cho người khác phải kính nể.
Ông thủ hộ ở Đông Nam lâu như vậy, quả thật đã rất khách khí rồi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
"Thu Phong, hình như có cường giả đến kinh thành"Tiêu Mại Phi có chút kinh hãi, trên mặt có chút trầm trọng.
Tuy rằng được luyện hóa thành vũ khí hình người, nhưng lực lượng của Tiêu Mại Phi cũng tăng lên không ít. Chỉ còn cách thần cảnh một bước, nhưng một bước này, có thể cần cả đời còn lại của ông để lĩnh ngộ.
Có vài chuyện, Tiêu Thu Phong cũng không thể giúp ông.
"Cha, không cần lo, đó là người quen"Tiêu Thu Phong cười nói, đã lâu không gặp, Phá Quân từ xa đến, hắn đương nhiên muốn tìm một chổ để gặp mặt, hơn nữa Tử Dao đã chờ bên ngoài rất lâu.
"Bạn cái gì, mạnh như vậy..."Thất Sát là đại ma đầu trăm năm, sự cường đại đương nhiên không cần hoài nghi, nhưng đối với Phá Quân, không ai dám nói về ông.
Tiêu Thu Phong đi lại, Đinh Ái Quốc cũng đến, cười nói: "Phá Quân là nhạc phụ của con, thân phận cũng giống nhau, chẳng qua người ta là nhân vật cấp BOSS, ngay cả ta cũng không đủ tư cách gặp mặt ông ấy..."
"Là Tử Dao..."Trong bốn nàng, Tiêu Mại Phi đương nhiên cảm nhận được, xinh đẹp như tiêu nữ, thần thái phiêu nhiên, căn bản là không giống như cô gái bình thường, chỉ có loại nhân vật trong truyền thuyết, mới có thể dạy dỗ ra một đồ đệ như vậy.
Đinh Ái Quốc cười gật đầu, sau đó từ trong ngực móc ra hai chai rượu, nói: "Không sao đâu, để Tiểu Phong lo, nào, đại ca, chúng ta làm một ly"
Nói bọn họ là anh em, không bằng cứ gọi là bạn nhậu cho rồi.
Biết tính cách của Phá Quân, nên chổ mà Tiêu Thu Phong hẹn, đương nhiên không phải là một khách sạn hiện đại gì, mà chính là một quán rượu đã có gần ba trăm năm tuổi, chổ này không giống ở Đông Nam, tất cả mọi món đồ ở đây, đều được lưu truyền từ đời trước, cho nên một lần đến đây, phải tốn cả đống tiền.
"Sư phụ..."Người không nhịn được kêu lên một tiếng gọi thân thiết như vậy, đương nhiên chỉ có Tử Dao.
Phá Quân khoát tay, cười nói: "Tiểu Dao, con đã trưởng thành rồi, cuộc sống sau này, con phải tự lo thôi. Không nên vừa thấy sư phụ đã muốn làm nũng. Chờ chuyện này xử lý xong, sư phụ có thể sẽ ẩn cư, không bao giờ trở lại, con cần phải tự lập"
Tuy rằng những lời này, Phá Quân không chỉ nói một lần, nhưng Tử Dao không muốn nghe, nói: "Sư phụ, không cần vừa gặp mặt đã nói những lời không vui đó. Người vừa đến kinh thành, hẳn là nên vui đùa một chút, có muốn Tử Dao đi cùng người không?"
Phá Quân lắc đầu, nói: "Được rồi, con nên đi chung với tiểu Phong đi, sư phụ đi một mình, ngược lại còn thấy thoải mái hơn"
Ba người ngồi xuống, vài món ăn tinh xảo đưa lên, tuyệt đối không mỡ, nhưng lại không có rượu, làm cho Phá Quân kinh ngạc, hỏi: "Tiểu Phong, sao con lại keo kiệt như vậy, ta từ ngàn xa đến đây, ngay cả một ly rượu mà con cũng không mời ta được sao?"
Tiêu Thu Phong nhẹ nhàng cười nói: "Tiền bối, người yên tâm, biết sở thích của người, con không chuẩn bị sao được. Chẳng qua hôm nay, con muốn giới thiệu cho người một người anh em, hắn rất mong muốn được gặp mặt người. Cho nên, trong tay hắn, tuyệt đối phải có rượu ngon để hiếu kính người, con sao không để cho hắn một cơ hội chứ"
Phá Quân nhìn vẻ mặt Tiêu Thu Phong, cười nói: "Tiểu tử này, lại muốn giở trò, lao lực vì con như vậy, bây giờ con lại muốn làm gì đây"
Tiêu Thu Phong vẫy vẫy tay, Triệu Nhược Minh đứng đằng xa kia, không dám đến gần, đã nhanh chân vọt lại, hưng phấn kêu lên: "Lão tiền bối, lão tiền bối, xin chào, con là Triệu Nhược Minh, thật sư là rất vui khi gặp người, con... con mời rượu cho người..."
Có lẽ do quá hưng phấn, nên Triệu Nhược Minh luôn bình tĩnh lại nói năng rất lộn xộn, lấy trong hộp ra một bình rượu rắn gần trăm năm. Rượu này toàn là hàng cất kho của các đại gia tộc, hắn phải tốn rất nhiều công sức mới có thể lấy ra được, cũng chỉ vì hiếu kính vị cường giả tuyệt thế này.
Nghe Tiêu Thu Phong nói, nếu lão già này cao hứng, dạy hắn mấy chiêu, vậy thì cả đời này hắn dùng cũng không hết.
Phá Quân sắp thành tinh rồi, ý của Tiêu Thu Phong làm sao mà không nhìn ra được, chỉ bất đắc dĩ cười cười, tiếp nhận ý tốt của người thanh niên kia, hơn nữa, được người túy bái, luôn là một chuyện khiến người ta cao hứng.
"Không tồi, đích thật là rượu ngon, rắn lục tinh khiết và thơm như vậy, cũng rất ít thấy, chắc phải tốn nhiều tâm tư!"Phá Quân uống một chén xong, tâm tình rất tốt, một cao thủ như ông, cả đời này cũng chỉ có rượu là bạn, rượu ngon là bạn tốt, mà rượu rắn này quả thật rất hợp khẩu vị của ông.
Triệu Nhược Minh xoa xoa tay, có chút hưng phấn không nói nên lời: "Tiền bối, thích là tốt rồi, vậy uống nhiều một chút đi"
Tiêu Thu Phong cũng uống một ly, nói: "Rượu này không thể uống không được, một người thanh niên hăm hở như Nhược Minh, quả thật rất hiếm thấy"
Kỳ thật dạy tiểu tử này mấy chiêu, Tiêu Thu Phong cũng có thể tự mình làm được, chỉ cần vài lời, cả đời Triệu Nhược Minh sẽ sống dưới ánh hào quang, nhưng có thân phân là truyền nhân của Phá Quân, cũng không phải nhỏ. Là một trong ba cao thủ tuyệt thế, bất luận là quá khứ, hay tương lai, đều không gì thay thế được.
Có một tấm vé hộ thân như vậy, có thể giúp Triệu Nhược Minh hưởng dụng cả đời.
Làm anh em cả đời, đây cũng là điều mà Tiêu Thu Phong hy vọng có thể làm vì hắn.
Phá Quân nhìn Tiêu Thu Phong một cái, như nhìn thấu tất cả, nói: "Được, ta sẽ truyền cho hắn vài chiêu quân quyền, xem như là trả tiền cho rượu này..."Dù sao cũng ở kinh thành vài ngày, coi như là một loại duyên phận.
Triệu Nhược Minh vui vẻ, lập tức cung kính kêu lên: "Sư phụ..."
Nhưng Phá Quân đã cản lại, nói: "Không cần, ta có một đồ đệ đã đủ rồi, tiểu tử, truyền cho con vài chiêu này, cũng là do tiểu Phong bức không cách nào cự tuyệt, Phá Quân ta không hề thu nhận đồ đệ, đối với con, ta chỉ là một người qua đường!"
Thấy Phá Quân đã như vậy, Tiêu Thu Phong cũng không nói gì hơn, đây là cơ duyên, chỉ cần học được Quân Quyền, cùng với thân phần là truyền thừa của Phá Quân, thế là đã đủ rồi.
"Tiền bối, Thất Sát đã bị thương, trước mắt không có vấn đề gì, con muốn quay về Đông Nam một chuyến, chuẩn bị ra tay đối phó với tám đại gia tộc. Nếu tiền bối thích, thì cứ ở đây chơi vài ngày"
Đây là một sự nhờ vả đúng kiểu, Phá Quân cũng rất rõ ràng, nói: "Được rồi, con đi làm chuyện của con đi. Bất quá muốn ta ở đây giúp con thì chỉ cần nói ra là được rồi, cần gì phải tính kế. Thật sự là mệt tiểu tử này luôn, có mệt hay không, Thất Sát vẫn còn chưa chết, thì làm sao ta dám nghỉ ngơi, yên tâm, ta sẽ ở lại"
"Sư phụ, Tử Dao cũng hy vọng người có thể ở đây nhiều hơn, để được ở cùng người!"Thân là người của hắn, đương nhiên phải nói giúp người yêu vài câu.
Phá Quân cười nói: "Đối với Tử Dao mà nói, bây giờ người sư phụ này đã không còn gì, chỉ có tiểu tử thúi kia là quan trọng, ai, đó cũng là ý trời!"
Tâm tư Tử Dao bị vạch trần, xấu hổ không chịu được, nói: "Sư phụ, Thu Phong đối phó với Thất Sát, căn bản là không có thời gian để xử lý chuyện của tám gia tộc rồi, người giúp hắn một chút đi, hắn là người mà Tử Dao dựa vào cả đời, Tử Dao đương nhiên phải toàn tâm toàn ý trợ giúp hắn rồi!"
"Ta biết, dù sao Phá Quân ta đã xuất thế, không giúp đỡ tiểu tử này, nó nhất định sẽ không để ta đi, ta nhận lời"
Phá Quân lại uống, trên mặt ôn hòa, có thể thấy ông không hề tức giận, khoái ý con người, có đôi khi thêm một chút cảm tình, quả thật cũng rất vui sướng.
Triệu Nhược Minh nhìn Tử Dao, có chút ngẩng người, cô gái này quá xinh đẹp, không nhịn được nói: "Thì ra chị dâu là đồ đệ của tiền bối, thật sự quá đẹp"
Tiêu Thu Phong nhớ lại sự lo lắng của Triệu Nhược Minh ngày đó, cười nói: "Thế nào, tao không lừa mày chứ, Tử Dao tuyệt đối không phải là bà già năm sáu chục tuổi đâu, mà là tiên tử đó. Xinh đẹp như thiên tiên, người thường không thể đụng"
Tử Dao xấu hổ liếc nhìn Tiêu Thu Phong bằng ánh mắt quyến rũ, nói: "Thu Phong, người ta làm gì mà tốt như vậy, anh còn nói như thế sẽ làm em kiêu ngạo đó!"
Thật ra thì dùng mắt cá cũng thấy được, cô nàng này đang vui vẻ vô cùng, hai chữ vui mừng ghi rõ trên mặt rồi. Được người đàn ông mình yêu khen tặng, là phụ nữ, đương nhiên đều thấy hạnh phúc.
Chỉ có Phá Quân lặng lẽ thở dài, lại uống thêm một ly rượu vào. Xem ra, đồ đệ này, thật sự đã rơi vào hồng trần rồi, vì yêu mà chịu đả thương, vì yêu mà chấp nhận.
Triệu Nhược Minh nói: "Chị dâu, thật mà, chị là người xinh đẹp nhất mà cả đời em từng gặp qua, trên đời này, chỉ có lão đại là xứng với chị"
"Thu Phong, em thật sự xinh đẹp vậy sao?"Tay sờ mặt, tràn đầy vẻ xấu hổ, nhưng nàng lại thích lời khen này, lập tức nắm tay Tiêu Thu Phong, trên đời này, cũng chỉ có một mình người đàn ông này, mới làm cho nàng tin, hơn nữa, bất luận là hắn nói thật hay nói xạo, nàng đều tin.
Không trả lời, chỉ có một nụ hôn, hôn lên mặt nàng, đại biểu cho tất cả đáp án.