Sát khí của Tiêu Thu Phong phát ra, dung nhập vào lực lượng thần cảnh tiến hóa. Chẳng qua hắn chưa kịp ra tay, trong nhà đã có mấy người chạy ra. Mộng Thanh Linh vội vàng gọi: "Mẹ, đừng ra ngoài, nguy hiểm"
Đúng vậy, người lao ra đầu tiên chính là Hoắc Thẩm Hà. Thực ra Tiêu Thu Phong khi cảm nhận được lực lượng của vũ khí hình người đến gần, hắn đã thông báo cho người nhà, để bọn họ tuyệt đối không được đi ra. Mặc dù hắn không sợ lực lượng của vũ khí hình người, nhưng hắn không nắm chắc khi giao chiến với vũ khí hình người, người nhà có bị thương hay không?
Nhưng trong lúc nguy hiểm này Hoắc Thẩm Hà lại chạy ra. Điều này làm người ta khó hiểu, nhưng càng làm người ta khó hiểu hơn đó là bà đã khóc, còn lớn tiếng gọi: "Là anh, anh là đồ xấu xa, anh không chết, tại sao, tại sao bây giờ mới về..."
Mộng Thanh Linh và Đinh Mỹ Đình đuổi tới, nhìn Hoắc Thẩm Hà ngẩn ngơ như vậy. Hai nàng trong lúc nhất thời đều quên ngăn cản. Mẹ đang nói chuyện với vũ khí hình người?
"Tiểu Phong, đừng, đừng đả thương ông ấy, ông ấy là bố con, là Long Thần Tiêu Mại Phi"
Khí thế của Tiêu Thu Phong liền ngừng lại, nhưng sát khí trên cơ thể vũ khí hình người đã bốc lên, trên tay ngưng tụ thành ba đạo kiếm khí sắc bén, quét về phía mọi người. Tiêu Thu Phong hoảng sợ hét lên: "Ghê tởm"
Chưởng vung lên, cương khí cường đại đã hình thành vòng bảo hộ. Một chân đã vung lên, ngăn cản sát chiêu của vũ khí hình người. Nhưng Hoắc Thẩm Hà lúc này đang khóc rất đau đớn, điều này làm Tiêu Thu Phong phân tâm.
Chuyện này là như thế nào. Vũ khí hình người là bố hắn, là Tiêu Mại Phi đã mất tích gần năm về trước?
"Gào" một tiếng, bị Tiêu Thu Phong chặn lại, vũ khí hình người phát ra tiếng rống như dã thú, mắt đỏ rực, tóc tai bù xù điên cuồng lao về phía Tiêu Thu Phong. Trong lúc nhất thời Tiêu Thu Phong chỉ có thể tránh, không dám làm tổn thương lão. Vì vậy tay hắn đã bị trúng chiêu, máu nhuộm đỏ ống tay.
"Lão là đồ khốn kiếp, đây là Tiểu Phong, đây là Tiểu Phong, là con trai lão. Lão làm con trai mình bị thương, lão điên rồi"
Nhìn vũ khí hình người như vậy, Tiêu Thu Phong đúng là đau hết cả đầu. Hắn không thể đánh, bây giờ Hoắc Thẩm Hà mắng ở phía sau lưng, đúng là rất khó xử.
"Mẹ, mẹ đừng làm Thu Phong phân tâm. Anh ấy bị thương rồi. Người kia giống như đã mất trí, không nên khẩn trương. Thu Phong sẽ có cách xử lý mà" Mộng Thanh Linh kéo Hoắc Thẩm Hà đang rất tức giận muốn lao lên liều mạng với vũ khí hình người. Sau đó mọi người lui lại phía sau, không cho Hoắc Thẩm Hà quấy rầy Tiêu Thu Phong đối địch.
Bây giờ không phải là lúc nhận chồng, không biết chừng đang nhận thì bị một đao bổ tới.
Mặc dù hiểu rõ tâm trạng của mẹ, nhưng giờ phút này Tiêu Thu Phong không thể không ra tay độc ác. Vũ khí hình người đâu phải người bình thường. Lão không sợ sống chết, chỉ biết nghe theo lệnh chủ nhân. Có thể nói lão bây giờ chỉ là một vũ khí vô tri. Nói chuyện tình cảm với vũ khí, có khác gì đàn gảy tai trâu?
Thần quyền được phát ra từ cánh tay bị thương. Vũ khí hình người cũng đã chuyển từ kiếm khí thành đao. Ba tiếng "ầm ầm ầm" vang vọng không trung, ngay sau đó thanh đao khí đã vỡ tan. Vũ khí hình người bị đánh lui ra sau sáu bước, rời khỏi mấy người phụ nữ.
Nhưng lúc này lại truyền đến tiếng nhắc nhở của Hoắc Thẩm Hà: "Tiểu Phong, con cẩn thận một chút, đừng làm lão bị thương"
"Mẹ đừng ầm ĩ, lui ra" Tiêu Thu Phong quát lên. Đinh Mỹ Đình và Mộng Thanh Linh kéo Hoắc Thẩm Hà lui lại phía sau. Đúng là không biết tình hình bây giờ sao. Chẳng lẽ muốn hại chết hắn hay sao?
Ba người lui ra phía sau, Tiêu Thu Phong quát lên một tiếng: "Không gian biến..."
Lực lượng thần cảnh tiến hóa sau khi dung hợp với Tử Dao, lực lượng nhân duyên trăm năm đã đột phá đến một cảnh giới mà Tiêu Thu Phong cũng không biết. Bây giờ hắn thi triển không gian, chỉ còn hắn và vũ khí hình người. Bốn mắt chạm nhau, sát khí tản ra nồng nặc.
Trong không gian của mình, hắn muốn giết chết vũ khí hình người là chuyện rất đơn giản. Nhưng Tiêu Thu Phong lại không thể làm như vậy. Vìngười này rất có thể là Tiêu Mại Phi. Chuyện này Tiêu Thu Phong đã trải qua, cho nên hắn nghĩ Tiêu Mại Phi cũng bị như vậy, chẳng qua lão thức tỉnh chậm hơn mình một chút mà thôi.
Giờ phút này Tiêu Thu Phong đã hiểu tại sao Thất Sát lại phái vũ khí hình người tới đây. Bởi vì Thất Sát đã sớm biết tư liệu của vũ khí hình người. Hiển nhiên người Hoắc gia sẽ không thể giết chết vũ khí hình người.
Từ trước đến nay Tiêu Thu Phong chưa bao giờ nghĩ đến vũ khí hình người lại là người thân của mình. Tiêu Thu Phong căn bản không biết làm như thế nào mới giải trừ được sự khống chế của Thất Sát với vũ khí hình người. Tin rằng đó không phải chuyện đơn giản. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Tiêu Thu Phong chỉ có thể phòng ngự, nhưng công kích của vũ khí hình người lại rất mạnh mẽ, càng đánh càng hăng. Mấy lần vũ khí hình người thiếu chút nữa làm Tiêu Thu Phong bị thương. Đây đúng là một việc khó giải quyết.
Ngay khi hắn không biết nên làm như thế nào, vũ khí hình người khẽ run lên, đột nhiên lao về phía sau, vung kiếm phát ra từng đạo kiếm quang vô cùng sắc bén như muốn xé rách không gian. Xem ra Thất Sát đang gọi hắn.
Kiếm quang không thể phá được không gian kết giới cường đại của Tiêu Thu Phong. Nhưng ở tình huống này Tiêu Thu Phong cũng chỉ có thể để cho lão rời đi. Tâm niệm vừa động, không gian lập tức biến đi. Vũ khí hình người không thèm quay đầu lại nhìn một lần, nhảy dựng lên, nhảy lên nóc nhà, sau đó nhún vài lần là biến mất trong mắt mọi người.
"Ông xã, anh bị thương rồi, mau vào, nghỉ ngơi một chút" Hai người phụ nữ vội vàng chạy ra, đỡ Tiêu Thu Phong. Nhưng các nàng không biết vết thương trên tay hắn bây giờ không đau bằng trong lòng. Vũ khí hình người là bố hắn, đây không phải muốn lấy mạng hắn sao?
Vết thương ở tay chỉ là do đao khí cắt vào, Tiêu Thu Phong vận khí một chút là không vấn đề gì. Chẳng qua hai nàng rất đau lòng, một người bưng chậu nước, một người cầm khăn lông cẩn thận lau cho hắn. Các nàng thật dịu dàng, nhưng Tiêu Thu Phong lúc này không có tâm trạng hưởng thụ. Hắn có việc muốn hỏi mẹ.
Mà bây giờ hai ông bà cũng đi ra, đi đến bên cạnh Hoắc Thẩm Hà, nói: "Tiểu Hà, con không nhìn lầm chứ, người đó chính là Mại Phi?"
Mặc dù mấy chục năm không gặp, nhưng hai người là vợ chồng, nằm chung giường nhiều năm như vậy, có những khí tức, có những cảm giác cả đời không thể quên.
"Mẹ, đúng ạ, đúng là Mại Phi. Mại Phi tại sao không nhận ra con, tại sao muốn đánh Tiểu Phong. Tại sao, tại sao con chịu khổ nhiều như vậy mà Mại Phi vẫn đối xử với con..."
Tiêu Thu Phong lắc đầu, hắn biết cả đời mẹ đã quá thương tâm. Lúc này thấy chồng mình xuất hiện, nhưng lại muốn đánh muốn giết, trong lòng bà rất không dễ chịu. Nhưng điều này sao có thể trách Tiêu Mại Phi, lão bị luyện thành vũ khí hình người, lão không thể khống chế bản thân.
"Mẹ, nếu đó đúng là bố con, vậy không phải do bố muốn làm. Bố đã bị người luyện thành vũ khí hình người, đã trúng ma ấn, bố không thể nhớ rõ mẹ, chứ đừng nói con, là người mà bố chưa gặp một lần"
Thấy mẹ đau lòng như vậy, Tiêu Thu Phong nói những việc mình đã trải qua ra. Hắn về Đông Nam, gặp được Liễu Yên Hồng cho nên mới lấy lại được trí nhớ.
Hoắc Thẩm Hà lúc này mới lấy được bình tĩnh, cầm lấy tay Tiêu Thu Phong, khóc: "Tiểu Phong, xin lỗi, nếu không phải mẹ, con sẽ không bị thương. Chỉ là mẹ quá nhớ bố con. Nếu zz mất trí nhớ, còn muốn giết con, lần sau gặp lại zz, con đừng khách khí, cứ đánh gãy chân lão. Mẹ dù để lão nằm trên giường cả đời, hầu hạ cả đời cũng không muốn thấy lão làm con bị thương"
"Mẹ, mẹ đừng lo lắng, Tiêu đại ca nhất định có biện pháp cứu bố" Nhìn thấy Hoắc Thẩm Hà đau lòng như vậy, một bên là con trai, một bên là chồng, đúng là không có sự lựa chọn.
Mộng Thanh Linh cũng an ủi: "Đúng vậy ạ. Mẹ, việc này mẹ giao cho Thu Phong xử lý đi. Thực ra mẹ không nên quá thương tâm. Mọi người vẫn nghĩ rằng bố đã qua đời, bây giờ có tin tức của bố, chúng ta phải vui mới đúng. Ít nhất chúng ta vẫn còn có hy vọng, không phải sao?"
Nhiều năm qua, từ khi Tiêu Thu Phong sinh ra, lão đã đột nhiên mất tích. Mọi người vẫn tin rằng Tiêu Mại Phi đã chết. Nhưng bây giờ lão lại xuất hiện, mặc dù đã biết thành vũ khí hình người, nhưng đối với Hoắc gia mà nói thì đây là hy vọng, ít nhất biết lão còn sống.
"Thanh Linh nói đúng, đây là một tin tức tốt. Tiểu Hà, con nghĩ lại xem, năm đó khi con nằm trên giường băng như người thực vật, bố mẹ đều nghĩ sẽ có ngày hôm nay. Con đã tỉnh lại, Tiểu Phong cũng về nhận tổ nhận tông. Bây giờ lại có tin tức của Mại Phi, trời cao đối với Hoắc gia chúng ta không tệ. Chúng ta phải tin cho dù là chuyện gì cũng có biện pháp giải quyết"
Hoắc Phi Trữ nói cũng coi như an ủi. Hoắc Thẩm Hà coi như bình tĩnh lại, có thể đối mặt với chuyện này.
"Vâng, con đã biết. Vừa nãy mẹ quá kích động, Tiểu Phong, con còn đau không?" Người chồng mất tích bao năm, Hoắc Thẩm Hà không còn quá nhiều hy vọng. Nhưng lúc này có thể thấy Tiêu Mại Phi, Hoắc Thẩm Hà đã rất hạnh phúc. Nếu như không thể được như mong đợi, đó chính là số mệnh của bà, cưỡng cầu cũng không được.
Tiêu Thu Phong đương nhiên sẽ không trách mẹ mình. Tâm trạng của bà lúc đó, hắn có thể hiểu. Tiêu Thu Phong lập tức lắc đầu, cười nói: "Không sao ạ, vết thương nhẹ mà thôi, ngày mai sẽ không thấy một chút gì"
"Thu Phong, chuyện của ba con, con tự mình xử lý. Nếu không có cách nào khác thì coi như đêm nay mẹ không thấy bố con. Bố con coi như đã chết. Có con, cả đời mẹ đã không tiếc nuối nữa" Lời này của Hoắc Thẩm Hà chính là giao phó sự sống chết của Tiêu Mại Phi vào tay Tiêu Thu Phong.