Thiết Trụ không lập tức xông lên như mọi người vẫn nghĩ. Mà hắn từ từ cởi quân phục, ngay sau đó vẻ mặt lập tức biến đổi, trở nên cuông vọng không thể kiềm chế. Thiết Trụ lúc này mới có khí thế của thần binh chiến tướng.
Cuồng vọng không sai, quan trọng là có bản lĩnh để như vậy hay không. Là một trong hai chiến tướng chủ lực của thần binh, ở Bắc Kinh, Thiết Trụ có bản lĩnh đó.
"Labus, thật không ngờ chỉ mấy năm không gặp mày đã trưởng thành. Được, hôm nay tao muốn thử một phen xem Lang tướng mày cường đại đến đâu"
Bị Labus kích phát chiến ý, trong nháy mắt Thiết Trụ đã không còn để ý xung quanh nữa. Không có quân đội, không có thủ trưởng. Đây là trận đấu giữa võ giả, ngoại trừ cái đó ra, không còn bất cứ điều gì khác.
Thiết Trụ lên đài. Labus rất nhanh, nhưng hắn lại chậm hơn nhiều. Nhưng Tiêu Thu Phong biết rõ, mặc dù Thiết Trụ kém đầu óc hơn, nhưng lực lượng của hắn còn mạnh hơn Cường Binh. Điều này là do thể chất của hắn. Năm đó Tiêu Thu Phong đã sớm phát hiện được, cho nên đặc biệt chú trọng huấn luyện hắn ở phương diện này.
Kích thích ưu thế của bọn họ, làm được tốt nhất, vậy chính là cường giả.
Trên đời không phải ai cũng có thể giống Tiêu Thu Phong, khai phát toàn diện.
"Labus, nhận một quyền" Bỏ quân phục, Thiết Trụ như con ngựa bỏ cương, trong mắt hắn tản mát ra những tia hung dữ đầy giết chóc đã ẩn giấu mấy năm qua. Quyền của hắn không hoa mỹ, nhưng sức đạt ngàn cân, không ai được phép khinh thường, dù là Labus cũng như vậy.
Ngay lúc mọi người đều nghĩ Labus sẽ né tránh, Labus lại cười cười, nói: "Tôi biết đôi thiết quyền của anh chưa từng gặp đối thủ. Tôi tiếp một quyền của anh"
Đừng nhìn Labus trông khá gầy yếu. Nhưng lực lượng của hắn khi bộc phát lại mang theo thú tính. Dù là Tiêu Thu Phong cũng có chút ngạc nhiên. Có lẽ do thường xuyên giãy dụa giữa sống và chết từ nhỏ, đã sinh ra bản năng muốn sống sót, kích thích một ít lực lượng mà người bình thường không thể tưởng tượng.
Một mạnh, một yếu, một cao lớn, một gầy, hai lực lượng này đã va chạm vào nhau.
"Bịch" một tiếng, không khí như muốn vỡ ra. Một cơn sóng khí tản ra, cường đại hơn sóng nước hàng ngàn lần.
Một quyền rõ ràng chiếm ưu thế nhưng Thiết Trụ lại không chiếm được chút tiện nghi nào. Hắn lui lại sáu bước mới ngừng lại, nhưng khi hắn nhìn tới, Labus không hề bị thương.
Một quyền như vậy, mọi người xung quanh không ai tự tin tiếp được. Nhưng nhìn Labus, trong cơ thể gầy gò của hắn lại ẩn chứa lực lượng cường đại. Cứng đối cứng một quyền này mà hắn không hề thở hổn hển.
"Quyền lực của anh còn chưa đủ nặng. Thiết Trụ, tất cả lực lượng mà anh có còn chưa xứng với vinh quang của anh" Ở Trung Đông, Thần binh chiến đội có vinh quang tuyệt đối. Bởi vì bọn họ coi như là lực lượng tổ tiên ở Trung Đông. Rất nhiều binh lính ma quỷ đều do bọn họ huấn luyện.
Hôm nay, Lang Tổ muốn phá vỡ thần thoại này.
Thiết Trụ đang định tiến lên, Labus đã lạnh lùng quát lên: "Anh cũng tiếp tôi hai quyền"
"Cường long chi quyền" không khí lại biến đổi, nguyên tố đang ngưng tụ. Mặc dù Tiêu Thu Phong chỉ đề cao tiềm năng trong cơ thể bọn họ, nhưng chiêu thức lại không hề truyền thụ, bởi vì chiêu thức là chết. Chỉ có chiêu thức do mình sáng tạo mới thuộc về mình. Cứ luyện theo người khác dạy, cũng không phải chuyện tốt.
Giống như Tiêu Thu Phong vậy. Hắn căn bản không có chiêu thức cố định,
bất cứ lúc nào hắn cũng đánh ra chiêu thức mới, không ai có thể biết.
Đây cũng là cách huấn luyện Lang Tổ.
Nhưng Labus và Lang Khuyển rất thông minh. Trong những lần Tiêu Thu Phong đấu với kẻ thù, bọn chúng đều cảm nhận được chiêu thức huyền diệu,ghi nhớ trong lòng. Sau đó bọn chúng cải biến, dung hợp vào trong đầu mình. Sau mỗi trận chiến, bọn chúng đều cảm nhận được điểm khác thường.
Chiêu này chính là mượn quyền thế của Tiêu Thu Phong, chỉ chuyện công kích, không có lực phát tán ra xung quanh. Nhìn giống như không có sức lực, nhưng trên nắm tay đã ngưng tụ thiên địa chân khí, ngưng tụ lực lượng của tự nhiên. Khi người ta cảm nhận được, thì cũng là lúc không thể né tránh. Quyền này rất lợi hại.
Labus phát quyền, hai chân Thiết Trụ như chìm sâu trong đất, dồn hết lực lượng vào hai tay. Nắm tay hắn như kim loại, phát sáng. Lực lượng tiên thiên này, lần đầu tiên Thiết Trụ sử dụng khi hắn lĩnh ngộ ra.
Tất cả mọi người nhìn Thiết Trụ, đặc biệt là vầng sáng chói mắt đó.Thiết Trụ được xưng một trong Song Tướng ở Bắc Kinh, làm cho người ta không thể tưởng tượng. Nếu so sánh, như vậy Labus mặc dù hung hãn, nhưng không bắt mắt bằng.
Có bắt mắt hay không, không quan trọng. quan trọng nhất chính là lực lượng cao hay thấp. Lực lượng cứng đối cứng như thế này chính là chú trọng thực lực, không có bất cứ chiêu thức đẹp măt. Có thể dễ dàng biết người ta mạnh hay yếu.
Thiết Trụ tuyệt đối không phải người yếu. Điểm này Tiêu Thu Phong hiểu rất rõ. Nhưng không mấy ai biết được Labus còn cường đại hơn.
Lần thứ hai quyền va chạm.
"Bịch bịch bịch" Một quyền giao nhau, nhưng lần này lại vang lên sáu tiếng như sấm dậy. Bởi vì quyền thế của bọn họ mang theo sóng nhiệt đã phát ra tiếng nổ mạnh. Đây không phải nắm tay, mà là cuộc chiến khí kình.
Thiết Trụ đã dùng hết sức. Đây có thể nói là một quyền cực mạnh của hắn. Đối mặt với Labus, lúc trước chỉ là một thằng bé, Thiết Trụ không ngờ lại phát hiện thanh niên này cường đại đến mức khó tin. Nguồn:
Khi cả người bị đánh bay, hắn đã không thể khống chế được mình, ngã xuống đài một cách khó coi. Không cần biết như thế nào, một quyền này, hắn đã bại.
"Ồ, thật lợi hại, Tiêu đại ca, đây là đồ đệ của anh?" Thấy chuyện hay như vậy, Đinh Mỹ Đình cầm tay Tiêu Thu Phong, truyền tất cả khẩn trương vào người hắn. Đến khi Thiết Trụ bị thua, nàng mới yên tâm.
Tiêu Thu Phong cười nói: "Anh không thu đồ đệ"
Lão đạo sĩ nghe thấy thế, quay đầu lại, không thể tin nỏi nói: "Thu Phong, cậu là đồ quái thai, sao có thể huấn luyện ra những người này"
Tiêu Thu Phong không trả lời, chỉ nói với Lý Cường Binh: "Cường Binh, có hứng thú thử với Lang Khuyển không. Lang Khuyển không hề thua kém Labus"
Lý Cường Binh khẽ mỉm cười, rất cung kính trả lời: "Đương nhiên là muốn. Cơ hội này đối với tôi mà nói gần như bằng không"
Ba năm nay không tiến bộ là bởi vì không có kẻ địch cường đại xuất hiện. Đây là nhược điểm của con người, quá nhàn nhã sẽ làm bản năng cường đại của võ giả từ từ thoái hóa. Bây giờ mới ba năm, nhưng ba mươi năm nữa, sợ rằng bọn họ sẽ rất thê thảm.
Vinh quang trước đây có lẽ đã mất đi. Bài học này làm bọn họ tỉnh lại một lần nữa. Đối với võ giả mà nói, đây cũng là một chuyện tốt. Cho nên Lý Cường Binh cũng khát vọng.
Lang Khuyển cười nói: "Lý đội trưởng, tôi đã chờ lời này của anh rất lâu rồi. Từ khi Tiêu thiếu gia quay về, tôi vẫn chờ cơ hội này. Trong trận đấu, tôi sẽ không nương tay"
Lý Cường Binh cũng cười nói: "Cậu đã không còn là thằng bé năm đó. Yên tâm, tôi cũng sẽ không nương tay"
Hai người lên đài. Lúc này Đinh lão mới quay đầu lại, trừng mắt nhìn Tiêu Thu Phong: "Thằng bé này đúng là quái vật, huấn luyện ra toàn quái vật"
Ba năm trước thần binh xuất hiện đã rất quá đáng, đánh bại hoàn toàn Long vệ đội. Thần binh trong mắt mọi người đã là một vệ đội không thể siêu việt hơn. Nhưng lúc này Labus và Lang Khuyển xuất hiện, làm mọi người càng thêm rung động.
Thiết Trụ mặc dù thất bại, nhưng trên mặt hắn lại không hề có một chút chán nản. Ngược lại còn vỗ vai Labus, cười nói: "Thằng ranh này quả nhiên đã trưởng thành. không sai, Thiết Trụ tao hôm nay đã thua, thua bởi Lang Tổ. Lần sau có cơ hội, tao nhất định sẽ thắng mày"
Labus nhìn Thiết Trụ, ba năm qua hắn rất khó chịu vì Thần binh chiến đội không hỏi han gì đến Tiêu thiếu gia, đến Ma Quỷ. Lúc này hắn không nhiệt tình mấy, nói: "Tôi sẽ đợi, anh cứ hy vọng có ngày đó đi"
Đối với những cao thủ như bọn họ mà nói, thua cũng không cần phải xấu hổ. Con người thua trận mới có thể tiến bộ. Giống Tiêu Thu Phong bây giờ, gần như muốn mong một lần thất bại cũng không có.
Labus trẻ hơn Thiết Trụ, với tuổi của Labus và Lang Khuyển thì vẫn còn cơ hội tiến bộ. Nhưng đối với Thiết Trụ mà nói, cơ năng đã chết, muốn tiến bộ sợ là không thể. Tiêu Thu Phong cũng biết lời này chỉ khích lệ một chút mà thôi. Không lùi lại còn được, nhưng muốn mạnh hơn thì còn khó hơn lên trời.
"Tiêu thiếu gia, xin lỗi, đã làm cậu thất vọng"
Tiêu Thu Phong khẽ lắc đầu nói: "Thiết Trụ, có thể đi đến hôm nay đã là kỳ tích của mỗi thần binh các anh. Nhưng do tư chất có hạn, đây đã là cực hạn của các anh. Trên thế giới này chỉ có một Tiêu Thu Phong, cũng chỉ có một Lang Tổ. Các anh vẫn là vệ đội cường đại, vẫn đáng được mọi người tôn kính"
Đây coi như một chút an ủi.
Đinh lão quay đầu lại, bất mãn nói: "Cũng may chỉ có một người, nếu thêm mấy người nữa, lão già này còn có thể sống được sao?"
Nếu đối thủ nào cũng lợi hại như thằng ranh này, lão dù có thiên quân vạn mã cũng không đỡ được. Như vậy còn không bằng rút đi là hơn.
Chẳng qua trận chiến hôm nay cũng để lão báo cáo được lên Số một. Thằng ranh này không biết làm cái gì mà mỗi lần xuất hiện đều có thủ hạ cường đại. Xem ra muốn thấy lực lượng của hắn gần như không có cơ hội. Ngay cả mấy tên thuộc hạ cũng không thể đánh nổi, ai xứng để hắn tự mình ra tay?
Mà lúc này một trận đấu khác đã diễn ra. Lý Cường Binh là thủ lĩnh của thần binh, phụ trách ba mươi thần binh. Hắn là cường đại nhất trong hệ thống quân lực Bắc Kinh. Ngay cả Long Tổ cũng còn kém hắn. Trận chiến giữa hắn và Lang Khuyển, đúng là cường đối cường.