Vũ, Liễu Yên Nguyệt, Liễu Yên Hồng, Tử Dao, Ngọc Thiền, Thanh Bình Nhi, msáu nàng, dưới sự dẫn đầu của Tiêu Thu Phong, hạnh phúc trở về Đông Nam, mặc dù không có thông báo cho nhà biết, nhưng Phượng Hề đã nhận được tin tức, lúc đoàn người này xuống sân bay, đã có hai chiếc xe xa hoa chờ sẵn ở đây.
Phượng Hề và Thiên Nhan Duyệt, khuôn mặt giãn ra, kính đen to bự che hết nửa mặt, dựa vào cửa xe, lẳng lặng chờ, tuy rằng đã kín đáo rất nhiều, nhưng vẫn hấp dẫn rất nhiều ánh mắt, mỗi người đàn ông đi qua đều không nhịn được, phải quay đầu lại nhìn một cái.
Sau khi Phượng Hề có con rồi, mị lực thành thục, quả thật có thể nói là cực phẩm thiếu phụ, thân thể như được khai phá lần hai, phong tình quyến rũ, cho dù là không nói, cũng không thể ức chế
Còn Thiên Nhan Duyệt thì khỏi nói, từ một siêu sao trở thành một cô vợ nhỏ, tuy rằng lúc đầu ngây ngô, nhưng bây giờ, trải qua một đoạn thời gia, thân hình cũng xinh đẹp đến cực điểm, chỉ cần là đàn ông, đi ngang đều phải liếc nhìn một cái.
Nếu để cho tụi này nhìn rõ các nàng, sợ rằng sẽ có không ít người té xỉu.
Hai nàng, giống như hai đạo phong cảnh cực hạnh, nhưng ở lối ra, lúc đám người chật chội bước ra, sáu mỹ nữ xuất hiện, lại càng làm cho xuân sắc nơi này, đãng động như nước, làm cho người ta càng kinh ngạc hơn chính là, hai người kia, lại đến đón sáu người này, lúc gặp lại nhau, âm thanh thì thầm, tiếng cười đùa, vang lên không dứt.
Mỗi người một cái ôm, Phượng Hề và Thiên Nhan Duyệt đều có chút kích động, mỗi lần người đàn ông mình yêu trở về, đều có hạnh phúc của tiểu biệt thắng tân hôn, người trong nhà đều đang chờ bọn họ trở về.
"Chị Vũ, đã lâu không gặp, nhìn sắc mặt hồng hào của chị, xuân sắc dào dạt, tin tưởng rằng đã được ông xã an ủi nhiều rồi, ba năm khổ cực, bây giờ đã được bù lại"Thiên Nhan Duyệt ở trong lòng Tiêu Thu Phong, đã quên tất cả phiền muộn, nhìn thấy Vũ trong đám người này, đã là ba năm chưa gặp.
Vũ cười nói: "Nhan Duyệt, em học được cách chọc chị Vũ khi nào vậy, nghe nói mấy năm nay, em vì thương nhớ mà thành bệnh, thân thể trở nên suy nhược, lúc này vui vẻ, xem ra cũng nhờ công lao của kẻ xấu này"
Hai người nói như thế, làm chúng nữ bốn phía đều bật cười.
Liễu Yên Nguyệt nói: "Được rồi, còn chưa về nhà mà, có chuyện gì chờ về nhà hẵng nói, lão nhân gia sợ ở nhà chờ lâu đó, mọi người lên xe đi"
Những tiếng cười chậm ra biến mất cùng hai chiến xe, mặc dù cả đám người có thể nhét chung vào một chiếc xe, nhưng Vũ đã nắm tay Tử Dao, bỏ qua cơ hội này, ngồi lên một chiếc xe khác. Nguồn:
Tiêu Thu Phong lái xe, Liễu Yên Nguyệt ngồi bên cạnh, sau đó là Phượng Hề là Thiên Nhan Duyệt, đương nhiên còn có một người không thể im lặng là Liễu Yên Hồng, nàng không được chúng nữ nhường nhịn, nên bị nhét vào vị trí cuối xe.
"Anh rể, anh thật lợi hại, mới trở về mấy tháng, không chỉ có chị của em mang bầu, mà chị Nhan Duyệt cũng có động tĩnh, làm cho mẹ của chị Nhan Duyệt vui mừng muốn khóc"Nhớ đến cảnh tượng Thiên mẫu kích động đến khóc, Liễu Yên Hồng cảm thấy buồn cười, bất quá chỉ là mang thai, có cần phải như thế không? Con gái thôi mà, gả cho người ta, có thai, là một chuyện rất bình thường.
Nhưng nàng không hiểu được rằng, khi một sinh mạng mới ra đời, được rất nhiều bậc tiền bối kỳ vọng, đương nhiên là khóc có thể phát tiết ra sự vui sướng.
Khóc trách mới mấy ngày không gặp, mà dáng người của Thiên Nhan Duyệt đã đầy đặn lên khá nhiều, thì ra là thế, ba năm không gặp, là hắn thiếu nợ nàng, có tin tốt này, không chỉ có người của Tiêu gia vui, mà Thiên gia cũng cao hứng, phải biết rằng, Thiên gia cũng chỉ có một đứa con gái, đã mong chờ có một đứa cháu trai kế thừa Thiên gia từ lâu rồi.
Thiên Nhan Duyệt xấu hổ đến đỏ cả mặt, nhưng không giấu được sự vui mừng trong lòng, nói: "Ông xã, cảm ơn anh, cảm giác có con, thật sự rất hạnh phúc"
Mắt thấy một sinh mạng mới đang chậm rãi lớn lên trong bụng của mình, từ từ phát triển, đây là hạnh phúc của người làm mẹ, mỗi người phụ nữ đều phải đi trên con đường này.
Đối với Thiên Nhan Duyệt, cuộc sống đã không còn gì hối tiếc.
Liễu Yên Hồng hưng phấn nói: "Bây giờ Tiêu gia càng lúc càng vui, chờ mấy đứa nhỏ ấy trưởng thành, vậy càng náo nhiệt hơn, nói không chừng, nhân khẩu Tiêu gia, nhất định sẽ trở thành đệ nhất gia tộc"
Phượng Hề nhìn Liễu Yên Hồng giống như đang nhìn một đứa nhỏ, hỏi một câu đầy dụng ý: "Tiểu Hồng, sao vậy, chuyện tương lai của em tính thế nào, có nghĩ đến khi nào sẽ sinh con không?"
Thật không ngờ, Phượng Hề đã đẩy cho nàng một cực rắc rối to đùng như vậy, xấu hổ nhìn Tiêu Thu Phong đang lái xe, nàng nhỏ giọng nói: "Làm gì mà gấp dữ vậy, em vẫn còn chưa muốn nghĩ xa như thế"
Đúng vậy, nàng không vội, nhưng người bên cạnh nàng lại khẩn trương, không cần phải nói, đương nhiên là Đinh Mỹ Đình, nhìn thấy các chị ấy đều đã có tin tốt, Đinh Mỹ Động tâm động không thôi, nàng cuối cùng vẫn chưa có động tĩnh gì, làm sao mà không hkan trương được.
Mộng Thanh Linh bởi vì chuyện Hoa Hạ ở kinh thành, đã trở về trước, cùng về với nàng, còn có người mẹ Hoắc Thấm Hà. Triệu Nhược Thần và Đinh Mỹ Đình thì ở lại, đau khổ chờ Tiêu Thu Phong trở về.
Tâm tư của Liễu Yên Hồng, đối với mọi người, đã không còn là bí mật gì, hình như trừ Tiêu Thu Phong ra, tất cả mọi người đều biết, giờ phút này, Thiên Nhan Duyệt cũng nhẹ giọng khuyên nhũ: "Tiểu Hồng, chuyện hạnh phúc, phải có dũng khí theo đuổi, đàn ông mà, có vài thời điểm, thiếu đi tâm nhãn, sẽ rất là ngu, em không nói, người ta sẽ không sáng tỏ đâu, biết không?"
Liễu Yên Hồng nhẹ nhàng gật đầu, biết là biết, nhưng biết thì sao, lời nói xấu hổ như vậy, nàng không thể nói nên lời được, không quan trọng, cứ chậm rãi chờ, dù sao nàng cũng đã quyết định cả đời sống tại Tiêu gia, cho nên đối với nàng, vẫn còn cơ hội.
Một tiếng sau, hai chiếc xe đã chạy vào cửa nhà Tiêu gia, người trong nhà đã sớm không thể chờ được, đứng đợi tại cửa trang viên, còn chưa chờ cho Tiêu Thu Phong xuống xe, bên ngoài đã truyền ra tiếng kêu của lũ trẻ: "Ba ba, ba ba..."
Nếu không phải do người lớn ôm lấy, sợ rằng chúng nó đã lao tới.
Triệu Nhược Thần, Lâm Ngọc Hoàn, Đinh Mỹ Đình, đã nhanh chóng đi tới, hai người lớn hai lấy hai đứa bé, cũng nhanh chóng bước tới, cũng phải thôi, vì hai đứa bé cứ giãy dụa, không đi nhanh không được!
Ngay cả thời gian chào hỏi cũng không có, Tiêu Thu Phong đã lấy mấy gói quà ở phía sau xe ra, chính là kết quả mua sắm của chúng nữ ở HongKong, trong hai cái túi này là quà cho mấy đứa nhỏ, ăn, uống, chơi đùa, cái gì cũng có.
Khi đám nhóc bị đống quà mê hoặc, ba đứa thương lượng chia ra, thì Tiêu Thu Phong mới có thời gian quay đầu lại, chào hỏi mọi người.
"Cha, mẹ, mấy ngày nay sống tốt chứ?"Theo năm tháng trôi qua, hai người lớn ngày càng già nua, đây là con đường sinh mệnh, không ai có thể kháng cự, chẳng qua, nhìn hai mái đầu ngày bạc dần kia, Tiêu Thu Phong có cảm giác đau không nói nên lời.
Tiêu Viễn Hà nhìn bộ dáng tỏa sáng của con trai, lập tức cười nói: "Đương nhiên tốt rồi, có mấy tiểu gia hỏa này, mỗi ngày cha đều không có thời gian rãnh rỗi nữa là, đừng nói là có tâm tình nhớ con, chẳng qua, về là tốt rồi, về là tốt rồi!"
Điền Phù nắm lấy tay Tiêu Thu Phong, nhìn trái nhìn phải cho thật rõ, nói: "Đứa nhỏ này, vừa đi là đến mấy tháng, sao lúc nào cũng bận rội như vậy, lần nào cũng không thể ở nhà được lâu cả, Tư Giai, Mộ Thiên cũng đã dần lớn rồi, cần phải có con bên cạnh chăm sóc bọn chúng"
Tiêu Thu Phong nhẹ nhàng gật đầu, lời mẹ nói không sai, đây là trách nhiệm của hắn.
Có thể ở lại, cùng chúng nữ im lặng mà sống, kỳ thật đây cũng là tâm nguyện của hắn, trải qua nhiều năm như vậy, hắn hối hả ngược xuôi, tựa hồ như làm mãi vẫn không xong, vẫn không cách nào giải quyết được phiền toái.
"Ông xã, có mua quà cho em không vậy, đừng nói là có con rồi quên mất mẹ của nó nhé"Triệu Nhược Thần đi ra, tuy rằng có chút tùy tiện, nhưng trước mặt Tiêu Thu Phong, nàng vẫn là một người ôn nhu nhất, tuy rằng loại ôn nhu này hơi khác thường.
Tiêu Thu Phong cười nói: "Anh đem bản thân làm món lễ vật lớn nhất tặng cho em, em còn ngại không đủ sao?"
Triệu Nhược Thần cười, giả bộ quát: "Xú nam nhân, ai mà thèm"
Liễu Yên Hồng lập tức vọt lại, tiếp lời: "Chị Nhược Thần, chị không thèm, nhưng nha đầu Mỹ Đình thì đang thèm muốn chết kìa, mỗi ngày đều niệm đến mấy lần, Tiêu đại ca sao vẫn chưa trở về, sao vẫn chưa trở về, Mỹ Đình, bây giờ anh rể đã trở về rồi đó, không phải có nhiều lời muốn nói sao?"
Con gái thanh xuân, ai mà không có tình cảm, đương nhiên là có rất nhiều lời muốn nói rồi, nhưng trước mặt nhiều người, nàng làm sao mà dám nói, hơn nữa, thân phận của nàng với các chị, vẫn chưa được giống nhau.
Nàng xấu hổ nói: "Nào có, làm gì có chứ, em không có gì để nói với anh đâu"
"Còn cãi được à, em biết rồi, có phải buổi tối chuẩn bị tìm một chổ không người, rồi một mình nói cho anh rể của em nghe không, em hiểu mà, em hiểu mà, không ép chị đâu"Lời này nói ra, làm cho Đinh Mỹ Đình bị chọc đến đỏ mặt, không dám đối diện nhìn người.
Vẫn là Tiêu Thu Phong trừng mắt nhìn Liễu Yên Hồng một cái, sau đó ôm lấy Đinh Mỹ Đình, cưới nói: "Thật ra đi lâu như vậy, anh cũng rất nhớ em, Mỹ Đình, ở Đông Nam có quen không, hay là muốn về nhà ở kinh thành?"
"Tiêu đại ca về là tốt rồi, chỉ cần có Tiêu đại ca, em ở đâu cũng được, chỉ cần ở bên cạnh Tiêu đại ca thôi"Nói rất khẽ, bởi vì Đinh Mỹ Đình cuối cùng vẫn không dày mặt như Liễu Yên Hồng.
"Này, hình như thiếu ba chữ, ở bên cạnh Tiêu đại ca, phải thêm vào là ở cả đời chứ!"Nói ra xong, nàng ta còn chưa kịp cười, đã bị Liễu Yên Nguyệt lôi đi, người ta đang nhộn nhạo tình cảm, lòng tràn đầy tình yêu, không thể để cho nha đầu này ở đây quấy phá được, sợ rằng không nói ra được.