Quân Dật Chi có chút thất thần nhìn đôi mắt trong suốt sáng ngời của nàng, theo bản năng nghĩ muốn nói cho nàng, Thái Hậu có khả năng muốn ban hôn cho ngươi và Quân Chi Miễn đó a, ngươi vạn vạn đừng đưa mặt ra trước mắt Thái Hậu. Chính là lời nói đến bên miệng, liền tỉnh táo lại, không thể a không thể, đổi thành vẻ mặt trêu tức cười: "Ngươi gọi ta mấy tiếng ca ca, ta sẽ nói cho ngươi biết vì sao."
Ánh mắt Du Tiểu Vãn nháy mắt ảm đạm xuống, nguyên lai hắn không muốn nói.
Quân Dật Chi liếc xéo nhìn nàng, "Sầu mi khổ kiểm làm gì? Có phải là thân thích nhiều lắm, buôn bán không tốt làm a, cũng khó trách, nghe nói Trương trắc phi nôn oẹ ghê lắm, cứ đòi ăn mứt mơ của ngươi mơ, nàng là biểu tỷ của ngươi nên ngươi ngượng ngùng thu bạc."
Du Tiểu Vãn cảm giác thật khó hiểu, "Sao tự dưng lại nhắc đến Trương trắc phi?"
Bên kia, Duy Phương Đại công chúa bị Tào Trung Nhã quấn lấy đến phiền, chịu không nổi quay qua đây, vừa lúc nghe được mấy câu này, liền tiếp lời: "Đó là lúc vào cung thỉnh an, Trương trắc phi liền nói khó chịu, Khương tỷ tỷ mượn mứt mơ cho nàng ta ăn, bằng không, ta còn không biết mứt mơ trong cửa hàng của ngươi ngon như vậy đâu."
Mắt Du Tiểu Vãn sáng lên, "Khương tỷ tỷ là ai?"
"Nhiếp Chính Vương phi a, tỷ ấy là đích trưởng nữ của Việt Quốc Công, Khương gia."
Nhiếp Chính Vương phi gọi là Khương tỷ tỷ, Trương Quân Dao gọi là Trương trắc phi, nhân vật hiện lên rõ ràng. Du Tiểu Vãn không nhịn được, khẽ cười một tiếng, "Nguyên lai là như vậy a, ta còn nghe nói là......"
Duy Phương tò mò hỏi, "Nghe nói cái gì a?"
Nghe nói mứt mơ là do Sở thái phi mang vào cung! Cư nhiên ngay cả Nhiếp Chính Vương phi đều nhúng tay vào, một chút mứt mà thôi, còn truyền ra nhiều lời đồn đãi như vậy, là muốn lấy ta làm bè cho chuyện gì sao? Du Tiểu Vãn suy nghĩ một hồi cũng không nghĩ ra, đám người hoàng gia này thật đúng là tâm cơ thâm trầm, chuyện gì cũng phải khiến người ta phí tâm cân nhắc. Cuối cùng nàng đơn giản không để ý tới, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.
Du Tiểu Vãn đảo mắt nhìn quanh, lơ đãng phát hiện ánh mắt Quân Dật Chi nhìn về phía mình có chút thân thiết, khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi đỏ lên. Hắn hẳn là vì quan tâm nên mới cố ý lộ ra một chút đi, chính là vì sao không nói thẳng a?
Suy nghĩ một lát, Du Tiểu Vãn liền hiểu được, thiên uy khó dò, người đứng ở chỗ cao nhất, kiêng kị nhất là bị người khác nhìn thấu tâm tư, hắn cho dù là biết được, cũng không tiện nói rõ. Bất quá, nếu hắn nguyện ý lộ ra, phải chăng là có thể hỏi ra càng nhiều?
Du Tiểu Vãn nhịn không được dùng ánh mắt nhìn hắn chằm chằm, Quân Dật Chi lại nghiêng đầu nghe Hàn Thế Chiêu và Tào gia huynh đệ tán gẫu chuyện chính trị. Du Tiểu Vãn đành phải tìm Duy Phương công chúa nói chuyện, tán gẫu không được hai câu, Duy Phương hứng trí bừng bừng hỏi, "Nói chuyện phiếm ở đây thật nhàm chán, không bằng chúng ta đi cưỡi ngựa đi....... Ngươi biết cưỡi ngựa không?"
Du Tiểu Vãn lập tức cười nói, "Biết a. Vừa lúc ta đã mấy năm không cưỡi ngựa."
Duy Phương Đại công chúa là loại tính tình nôn nóng nói gió chính là mưa, nghe Du Tiểu Vãn nói thế liền kéo nàng ra ngoài, tìm thị vệ lấy ngựa. Quân Dật Chi chỉ có thể đuổi theo, Hàn Thế Chiêu thấy đoàn người đi mất một nửa, liền cười nói: "Ta cũng đi." Tào Trung Mẫn nghĩ, bên cạnh Vãn Nhi không thể không có người đi cùng, nên cũng đuổi theo.
Tào Trung Nhã nhìn mà thầm hận, nàng không biết cưỡi ngựa, chỉ có thể ngồi rong thiện phòng, còn Tào Trung Duệ thì không thể không lưu lại ở cùng muội muội.
Bên ngoài, mỗi người cưỡi một con ngựa tốt, tận tình rong ruổi trên Đàm Chá Tự một hồi, ai nấy đều vui vẻ ra mặt. Duy Phương công chúa có chút ngạc nhiên nhìn Du Tiểu Vãn: "Thật không nghĩ tới ngươi cưỡi ngựa thuần thục như vậy."
Khuôn mặt tươi cười hưng phấn của Du Tiểu Vãn nhất thời ngưng trệ, Hàn Thế Chiêu liền đổi đề tài, "Tháng ba sẽ có cuộc thi kỵ xạ, Du cô nương nếu có hứng thú, có thể đi cùng Tào huynh đến xem."
Du Tiểu Vãn thực sự hứng thú, liền hỏi Tào Trung Mẫn, "Muội thật sự có thể đi sao?"
Tào Trung Mẫn khó xử cười cười, "Cuộc thi kỵ xạ là........."
Hàn Thế Chiêu tiếp lời: "Cuộc thi kỵ xạ là do hoàng thượng tổ chức trong cung, Tào huynh nay đã nhậm chức ở Hàn Lâm viện, năm nay khẳng định có thể nhận được thiệp mời."
Tào Trung Mẫn khẽ giật mình, những người có thể đến tham ngộ cuộc thi này đều là con nhà quyền quý trong triều, không phải chỉ cần nhậm chức ở đâu là có thể tham gia, ngay cả phụ thân, cho tới bây giờ cũng không được đến. Chẳng lẽ Hàn Nhị công tử định tặng thiệp mời cho mình? Hắn ngẩng đầu nhìn Hàn Thế Chiêu, thấy Hàn Thế Chiêu thân thiết cười với mình, trong lòng không khỏi kích động, đây chính là thời cơ tốt để kết giao quyền quý a...... Vãn Nhi muội muội thật sự là phúc tinh của ta, luôn có thể ở thời khắc mấu chốt dẫn ta một phen.
Quân Dật Chi khẽ kéo Duy Phương qua một bên, nhỏ giọng nói: "Du phụ là chủ tướng của một thành, chuyện cưỡi ngựa khẳng định cũng là do du phụ dạy cho nàng ấy."
Duy Phương ôm vẻ mặt hối hận, vội đến cạnh Du Tiểu Vãn, nói: "Xin lỗi, ta...... Không nên nhắc đến vết thương trong lòng ngươi."
Nhìn bộ dạng hổ thẹn của Duy Phương, Du Tiểu Vãn thật tình cảm thấy nàng rất đáng yêu, khó được một thiên kim như nàng chịu hạ thấp giọng chịu tội, liền rộng rãi nói: "Không sao, cưỡi ngựa là phụ thân dạy ta, ngươi khen ta, ta thật cao hứng, phụ thân...... Cũng sẽ cao hứng."
Duy Phương công chúa thấy nàng không giận mình, liền hớn hở nở nụ cười. Vì dỗ cho Du Tiểu Vãn thêm vui, Duy Phương tìm cách tô đậm tài cưỡi ngựa của nàng, chỉ vào Tào Trung Mẫn, nói: "Hắn thoạt nhìn hẳn là đã luyện qua vài năm, nhưng kiểu cưỡi ngựa lại là quy củ trong quy củ, không có linh tính bằng ngươi."
Tào Trung Mẫn tránh ở một bên cũng trúng đạn, chỉ có thể lắc đầu cười khổ. Hàn Thế Chiêu mỉm cười hỏi lại, "Xin hỏi Đại công chúa, cưỡi ngựa thế nào mới có linh tính?"
Trên mặt Duy Phương Đại công chúa liền lộ ra một tia khinh thường, cười nói, "Ngươi cưỡi ngựa cũng không có linh tính, nói với ngươi cũng vậy thôi." Quay đầu nói với Du Tiểu Vãn: "Chừng nào đến tháng ba, ta mời ngươi đến xem cuộc thi kỵ xạ."
Du Tiểu Vãn liền cười nói: "Hàn công tử mới vừa rồi đã mời ta, ta sẽ cùng đi với Mẫn biểu ca."
Quân Dật Chi liền nhíu mày liếc nhìn Hàn Thế Chiêu một cái, ánh mắt ngầm có ý uy hiếp. Hàn Thế Chiêu khiêu khích sáng lạn cười nhìn hắn, làm vài cái khẩu hình đáp trả, "Xứng đáng, ai cho ngươi làm bộ làm tịch, cơ hội lướt qua trong chớp mắt thôi."
Trên đường đi về, Duy Phương công chúa và Du Tiểu Vãn ngồi chung một chiếc xe ngựa, Tào Trung Nhã đi bằng xe của Tào phủ, bọn nam tử đều cưỡi ngựa đi theo. Duy Phương công chúa chịu không nổi màn ép hỏi của Du Tiểu Vãn, đành nói cho nàng chuyện Thái Hậu cố ý muốn chỉ hôn. Du Tiểu Vãn quá sợ hãi, tên Quân Chi Miễn này cao ngạo lãnh mạc, nhưng lại lén đột nhập vào Tào phủ giữa đêm tối, không biết ngầm làm việc cho ai, nàng thật không muốn có bất kì dính líu gì với hắn.
"Đương nhiên, cũng phải chờ ngươi hết kì giữ đạo hiếu." Duy Phương công chúa vẫn cẩn thận quan sát biểu tình của Du Tiểu Vãn, thấy nàng tựa hồ không muốn, liền xấu xa cười nói: "Hay là trong lòng ngươi đã có người khác nha?"
Du Tiểu Vãn lắc đầu phủ nhận, "Ta nào có quen biết ai?"
Duy Phương công chúa vốn không mấy thủ lễ giáo, hỏi lời này cũng không có ác ý, nghe thế cảm thấy không tin, hỏi tới hỏi lui mấy lần, Du Tiểu Vãn đều thực kiên định nói: "Ta không phải sợ chuyện truyền ra ảnh hưởng tới thanh danh, mà là thật không có!"
Thấy nàng thật sự không có ý trung nhân, Duy Phương công chúa không nhịn được nói thầm vài câu, "Quân gia nam tử đều bị ngươi chướng mắt sao? Chẳng lẽ ngươi thích tên giả nhân giả nghĩa Hàn Thế Chiêu kia? Hay là tên đầu gỗ Mẫn biểu ca của ngươi?"
Cảm thấy lời đánh giá đối với hai người này rất chuẩn xác, Du Tiểu Vãn liền nhịn không được nở nụ cười.
Tiếng hai người nói chuyện mặc dù không lớn, nhưng người ở ngoài xe ngựa lại nghe rõ rành mạch. Hàn Thế Chiêu và Tào Trung Mẫn nghe tên mình bị điểm danh, bất đắc dĩ nhìn nhau cười, có chút đồng bệnh tương liên.
Chỉ có Quân Dật Chi vẫn duy trì vẻ cười cợt bất cần đời thường ngày, chẳng qua khối cơ bắp trên khuôn mặt tuấn tú lại rất căng thẳng, thấy thế nào đều có chút gượng gạo chống đỡ.
Trở lại Tào phủ, Trương thị gọi hai đứa con đến Nhã Ngũ Đường, hỏi bọn họ có kéo được quan hệ với công chúa và Quân Nhị công tử không, lại biết Thái Hậu cố ý muốn ban cho Du Tiểu Vãn một cửa hôn nhân cao quý, nhất thời hoảng hồn hít một ngụm khí lạnh, gấp đến độ đứng bật dậy, "Điều này sao được!"
Có hoàng thân làm ngọn núi dựa vào, bà khẳng định không thể động vào một xu trong gia sản của Du gia, cho dù ăn vào, nói không chừng đều phải nhổ ra.
Bà đi tới tới lui lui trong phòng vài vòng, bỗng nhiên nảy ra chủ ý, "Việc này phải tìm cậu mợ con thương nghị một chút."
Tào Trung Nhã rất tán thành, "Quân Chi Miễn công tử sau này sẽ kế thừa tước vị của Thân Vương, Quân Nhị công tử bất quá là một Quận Vương thôi. Nương, con không muốn phẩm vị của Du Tiểu Vãn cao hơn con."
Trương thị lập tức cho người gửi thư đến Trương phu nhân, Trương phu nhân đọc thư xong liền đi tìm nữ nhi Trương Quân Dao, "Du nha đầu và Ngô thứ phi là cùng một phe, quyết không thể để nha đầu có có một cửa hôn nhân tốt."
Trương Quân Dao nghĩ nghĩ, không chút để ý cười nói: "Đêm nguyên tiêu, bảo các biểu muội đến vương phủ giúp con giải buồn đi, con sẽ giới thiệu vài người cho các muội ấy."
Trương phu nhân nghe xong mưu kế của nữ nhi, cũng nhịn không được nở nụ cười.
Chớp mắt liền đến tiết nguyên tiêu, Hoàng Thượng ban thưởng tiệc ngắm hoa trong cung, bọn quan viên đều dẫn theo phu nhân vào cung tham gia yến hội, còn Tào gia tỷ muội và Du Tiểu Vãn thì bị mời đến phủ Nhiếp Chính Vương để giải buồn cho Trương trắc phi. Bởi vì Tiểu Võ thị cũng được mời, nghĩ có thể gặp Ngô Lệ Quyên nên Du Tiểu Vãn cũng không chối từ.
Nhiếp Chính Vương phi không ở trong phủ, Trương trắc phi trở thành người lớn nhất trong vương phủ. Các vị thiếp thất của Vương gia nghe nói có các biểu muội của Trương trắc phi đến, đều lại đây gặp mặt, Du Tiểu Vãn chỉ chào hỏi một chút, liền cáo lỗi đi gặp Ngô thứ phi.
Viện của Ngô Lệ Quyên cách viện của Trương Quân Dao có chút xa, trung gian còn có tòa chính viện của Vương phi, phải đi vòng ra hậu hoa viên. Lúc nha hoàn trong vương phủ dẫn Tiểu Võ thị và Du Tiểu Vãn đi ngang qua hoa viên, Du Tiểu Vãn nghe có tiếng cười nói truyền ra từ trong một sân đình cạnh hoa viên, thoáng có chút tò mò, trong phủ còn có vị khách nào khác sao?
Nha hoàn cười giải thích: "Đó là Liên Hương huyện chủ mượn sân đình để làm tiệc đãi khách."
Liên Hương huyện chủ là Khương Viện, muội muội ruột của Nhiếp Chính Vương phi. Du Tiểu Vãn chỉ biết nàng chung tình với Tào Trung Duệ, lại không biết tính tình của nàng thế nào.
Huyện chủ là một loại tước vị dành cho nữ. Con gái của vua là công chúa. Con gái của công chúa là quận chúa. Con gái của quận chúa là huyện chủ. Con gái của huyện chủ là thành chủ.
Sân đình bên kia có mấy nha hoàn đang mang các loại mứt quả đủ màu đi qua, cười nói, "Đây là mứt quả do biểu muội của Trương trắc phi làm, mời huyện chủ và các vị tiểu thư thưởng thức."
Khương Viện ăn thử một viên, cười khen: "Quả thực rất ngon. Thay ta nói một tiếng đa tạ."
Nha hoàn cung kính khom người lui ra, liền có một vị tiểu thư cười nói: "Đương nhiên ngon rồi, đến Thái Hậu cũng thích ăn mứt quả của nàng ta."
Các tiểu thư quý tộc liền tò mò hỏi, "Ngươi làm sao mà biết?"
Vị tiểu thư kia nhỏ giọng nói, "Lại nói, các ngươi cũng đã từng gặp qua nàng, chính là vị tiểu thư lần trước được Tấn Vương phi gọi lên cùng xem kịch. Nghe nói, Tấn Vương phi có ý muốn gả nàng ta cho Chi Miễn công tử đó a."
"Nói bậy! Thân phận căn bản là không xứng!" Khương Viện mắng nàng một câu, quay đầu nhìn sang bạn tốt Tĩnh Văn quận chúa của mình, trấn an nói: "Đều là chuyện nghe nhầm đồn bậy, đừng để ở trong lòng."