Khi hai mẹ con rời khỏi Mặc Ngọc Cư, Tào Trung Mẫn liền có chút đăm chiêu nói: "Vãn Nhi muội muội chỉ sợ đã biết cái gì."
"Không thể nào?" Võ di nương hoảng sợ, Ngô Lệ Quyên nay sắp gả cho Nhiếp Chính Vương, quả phụ thế nhưng không thủ tiết, đây chính là tội dâm loạn, đương nhiên là càng ít người biết càng tốt, "Nếu nàng hỏi con...... Không đúng, cho dù là Tước gia hỏi con, con cũng không thể nói. Tiền này, con hãy mang đi cho Âu Dương Thần, cần phải ép hắn đáp ứng, về sau không được lại đến Tào phủ, nếu có thể đưa hắn rời kinh, đó là tốt nhất."
Tào Trung Mẫn gật gật đầu, trong lòng lại thập phần bất an, tổng cảm thấy sẽ không thuận lợi như vậy.
.
.
.
Khi đêm đến, Thẩm Thiên Hà truyền tin lại đây, nói đã tìm được chỗ ở của Âu Dương Thần, có người giúp hắn chuẩn bị nơi này. Tuy rằng chỉ tiếp xúc một lần, nhưng Thẩm Thiên Hà cảm thấy người này tâm thuật bất chính.
tâm thuật bất chính = trong lòng có ý nghĩ đen tối, ý đồ không tốt
Tâm thuật đương nhiên bất chính! Du Tiểu Vãn suy tư một lát, bảo người bên ngoài tiếp tục theo dõi, lại không có hành động tiếp theo. Chuyện này, thoạt nhìn là chuyện của Tiểu Võ thị và Ngô Lệ Quyên, có liên quan đến việc Võ di nương có được nâng làm bình thê hay không, nhưng Du Tiểu Vãn lại cứ cảm thấy Trương thị cũng muốn tính kế cả nàng, chính là không biết Trương thị định đột phá ở điểm nào, làm thế nào mới có thể kéo mình vào trong chuyện này.
Buổi tối, trong viện Võ di nương đèn đuốc sáng trưng, Tào Trung Mẫn ra phủ, nhưng lại không tìm được Âu Dương Thần, mấy người gấp đến độ cùng họp lại thương lượng đối sách.
Sáng hôm sau, Tấn Vương phi, Trương phu nhân, Trương Quân Dao cùng vài vị Thượng Thư phu nhân, thị phu nhân mang bái thiếp đến Tào phủ, muốn tới Tào phủ chơi một chút, xe ngựa đều đã đứng ở ngoài cửa lớn. Tào gia đương nhiên không thể cự tuyệt, lão thái thái đành gượng dậy ra đón khách. Trương thị nghe nói đại tẩu nhà mẹ đẻ của mình đến, cũng "gắng gượng" đến Duyên Niên Cư tiếp khách.
Bà trang dung đoan trang, cử chỉ nhàn nhã, cười khanh khách mời mọi người ở lại dùng cơm, "Các vị đều là khách ít đến, khó có dịp đến Tào phủ, nhất định phải dùng cơm xong rồi hẵng đi. Không biết các vị khách thích món gì, để ta bảo phòng bếp đi chuẩn bị."
Trước giờ luôn là khách theo ý chủ, bất quá Tấn Vương phi cấp bậc rất cao, Trương thị săn sóc như vậy cũng không có gì không ổn. Vị ma ma bên cạnh Tấn Vương phi nhẹ nhàng nói: "Vương phi chúng ta không kén thứ gì, chỉ có thức ăn là thích nhất món gà hầm Tùng Vụ và Cỏ Linh Chi."
Trương thị vội cười đáp: "Có có." Tào lão thái thái cũng nhớ trong nhà còn có Tùng Vụ và Cỏ Linh Chi, nên quay sang bảo Đỗ Quyên đi nói cho Võ di nương một tiếng.
Võ di nương quản việc bếp núc, bỗng nhiên có nhiều khách quý đến như vậy, tất nhiên là bận rộn chân không chạm đất, nghe xong Đỗ Quyên truyền lời, vội bảo nha hoàn Khéo Như lấy bài tử của nàng đến kho hàng lĩnh Tùng Vụ và Cỏ Linh Chi.
Khéo Như đi chừng một nén hương, liền vội vội vàng vàng chạy về, thở hồng hộc nói: "Di nương...... Không, không tốt, không có Tùng Vụ, cũng không có Cỏ Linh Chi."
Võ di nương ngẩn ra, truy vấn: "Cái gì mà nói không có, ngươi đã cẩn thận tìm chưa?"
Trong sổ sách rõ ràng còn có một cân Tùng Vụ và ba cây Cỏ Linh Chi, hai loại vật phẩm này cực kỳ đắt giá, đương nhiên sẽ không được cất trong phòng bếp, mà là được khóa ở kho hàng, người quản kho hàng là Vương tẩu tử, bà là gia sinh tử của Tào phủ, làm việc rất đáng tin cậy.
Khéo Như khẳng định lắc đầu, "Nô tì đã cùng Vương tẩu tử tìm, thực không có."
Võ di nương đành phải đến Duyên Niên Cư, lặng lẽ gọi Trương thị đi ra, nhỏ giọng bẩm báo. Trương thị kinh ngạc lớn tiếng nói: "Cái gì? Không có Tùng Vụ và Cỏ Linh Chi? Một cân Tùng Vụ và ba cây Cỏ Linh Chi đó trị giá đến mấy ngàn lượng bạc, hay là bị ai đó đánh cắp bán đi rồi?"
Giọng nói của bà không nhỏ, bên trong mặc dù đang nói chuyện phiếm cũng ít nhiều nghe được, Tào lão thái thái trong lòng hờn giận, cũng không thể phát tác, cười nói: "Vài vị khách quý cứ ngồi xuống, để ta đi nhìn xem."
Trương phu nhân vội nói: "Lão thái thái cứ đi quản đi, để ta đến tiếp khách là được."
Tào lão thái thái nói một tiếng tạ rồi đi ra, trước mang Trương thị và Võ di nương đến tây phòng, hỏi rõ tình huống, không khỏi nhíu mi. Nếu sớm nói thì còn được, nhưng lúc nãy đã nói trong phủ có nguyên liệu nấu ăn, giờ lại không làm món gà hầm Tùng Vụ và Cỏ Linh Chi cho Tấn Vương phi, ắt sẽ đắc tội. Trương thị thở dài một tiếng, nói: "Hay là làm thế này đi, để con đi hỏi đại tẩu, nếu là Trương phủ có, thì bảo Mẫn Nhi đi mượn, sau này tìm được thì trả lại. Còn nếu không, đành phải phiền toái Mẫn Nhi cùng muội muội ra ngoài chợ mua về. Muội muội, muội có rảnh là phải đem sổ sách cùng vài quản sự ra điều tra rõ ràng, thứ tặc nhân này là không thể buông tha!"
Tào lão thái thái thực vừa lòng Trương thị an bài như vậy, dặn dò Trương thị và Võ di nương nhanh đi làm.
Nhưng Trương phủ cũng không có hai loại nguyên liệu nấu ăn này, Võ di nương và Tào Trung Mẫn đành phải ra cửa hàng bên ngoài để mua. Trương thị nhìn hai mẹ con về phòng thay quần áo, nhỏ giọng dặn dò Tử Nhi đi theo dõi, còn mình thì quay trở về Duyên Niên Cư tiếp khách.
Không bao lâu sau, Tử Nhi rón ra rón rén đến bên cạnh Trương thị, nói nhỏ: "Nhìn thấy Khéo Như đi tìm biểu tiểu thư."
Ánh mắt Trương thị hiện lên một tia sáng quỷ dị, Võ di nương lúc này chỉ có thể cầu đến Du Tiểu Vãn. Ha ha, mặc cho các nàng nghĩ đến nát óc cũng sẽ không biết, đây là kế một cục đá hạ ba con chim. Nghĩ đến cảnh tượng lát nữa sắp diễn ra, có thể trừ bỏ ba mối họa lớn trong lòng, vẻ tươi cười trên mặt Trương thị càng phát ra động lòng người.
Du Tiểu Vãn còn trong hiếu kì, có thể không cần ra tiếp khách. Nàng ngồi ở trong Mặc Ngọc Cư nghe Sơ Vân bẩm báo việc này, không khỏi suy nghĩ nói: "Trương thị sẽ hào phóng như vậy, chịu buông tha lỗi sai của Võ di nương?"
Đang lúc nàng cân nhắc, Khéo Như hấp tấp chạy tới, năn nỉ nói: "Biểu tiểu thư, di nương nhà nô tì cầu ngài đến nhị môn một chút."
Du Tiểu Vãn không nói hai lời, khoác thêm áo choàng đi ra, đến chỗ nhị môn, thấy Võ di nương đang chờ sốt ruột. Võ di nương vội kéo Du Tiểu Vãn đến một chỗ hẻo lánh, lực tay mạnh kinh người, kéo đến độ cánh tay Du Tiểu Vãn cũng phát đau, có thể thấy được trong lòng nàng lúc này rất hoảng loạn, cánh môi run run, mãi một lúc lâu cũng không nói ra được nửa chữ.
Du Tiểu Vãn mỉm cười an ủi nói: "Di nương có chuyện gì thì cứ nói, nếu có thể giúp, con nhất định sẽ giúp."
Nụ cười ôn nhu cùng sự quan tâm của nàng giống như cơn gió mùa xuân thổi qua cánh đồng khô hạn, bất giác khiến cho người ta tâm tình trầm tĩnh trở lại. Võ di nương sụt sịt mũi, cố nén nước mắt, nhìn chằm chằm Du Tiểu Vãn, hỏi, "Mẫn Nhi nói con khả năng đã biết chuyện muội muội của ta?"
Du Tiểu Vãn chỉ cười cười, không đáp lại, như vậy cũng tương đương trả lời là có. Võ di nương hít một hơi thật sâu, tâm tình như tráng sĩ chặt cổ tay, nói: "Ta đây cũng sẽ không gạt biểu tiểu thư, tên tặc tử kia lại tới nữa, vừa mới có người truyền lời vào, ta đã an bài hắn đến cửa hông hướng tây. Ta và Mẫn Nhi phải ra phủ, Quyên Nhi còn đang tiếp khách, muội muội của ta lại là người không có chủ kiến, nàng... nàng sao có thể ứng phó được tặc tử kia. Ta muốn cầu biểu tiểu thư đi theo giúp muội muội ta, nếu có thể đuổi tên tặc tử kia đi, tỷ muội chúng ta và Quyên Nhi đều cảm kích biểu tiểu thư."
Ánh mắt Du Tiểu Vãn khẽ nheo lại, khéo như vậy? Tào quý phủ bỗng nhiên có nhiều khách quý đến, Âu Dương Thần đúng lúc lại đến đây, ba người lợi hại trong nhà là Võ di nương, Mẫn biểu ca và Ngô cô nương đều có việc phải làm, chỉ có một mình Tiểu Võ thị đi đối mặt, Võ di nương lại cầu đến trước mặt mình, cũng là tình có thể nguyên, hợp tình hợp lý, chỉ là...... Quá hợp tình hợp lý.
Nàng mềm nhẹ vỗ vỗ tay Võ di nương nói: "Xin lỗi, con không thể đi!"