"Vâng."
Giỏi, giỏi lắm! Ngay cả người của hắn đều bị nhổ, nếu chỉ là do một tiểu cô nương bày kế, nói thế nào hắn cũng không tin.
Tĩnh Thịnh thế tử lại đi lòng vòng hai vòng, nghĩ thế nào cũng không thể tin một bé gái mồ côi có được năng lực lớn như vậy, hơn nữa còn muốn vu oan, vậy nhất định phải có ai đó tương trợ, hơn phân nửa vẫn là chủ ý của Trương trắc phi. Mục đích của ả ta là gì? Thị uy? Cảnh cáo?
Bất luận thế nào, hắn và Trương trắc phi đã kết thù rồi.
Bữa tiệc mùa xuân ở phủ Lịch Vương chưa qua được vài ngày, bên phía phủ Nhiếp Chính Vương liền truyền ra một tin tức xấu. Mạnh nhũ nhân lâm bồn, nhưng lại khó sinh, ba ngày sau mẹ con cùng chết. Tôn nhũ nhân ở cùng biệt uyển nên bị kinh động, cũng động thai khí, tuy rằng sinh được một vị thiên kim, đáng tiếc cả người đứa nhỏ đều xanh tím, sống không quá hai ngày cũng chết. Hơn nữa, Tôn nhũ nhân lúc sinh con bị phong hàn, để lại bệnh căn không dứt, phỏng chừng về sau sẽ khó có thai.
Sau khi tin tức truyền ra, Du Tiểu Vãn liền cảm thấy đây hẳn là có người động tay động chân. Nàng tìm Triệu ma ma, nói: "Lẽ ra không có khả năng hai người đều khó sinh, làm sao có thể trùng hợp như vậy?"
Triệu ma ma cau mày nói, "Chuyện này đúng là không thể trùng hợp như vậy, nhưng đây là chuyện của phủ Nhiếp Chính Vương, Vương phi là người thông minh, đương nhiên sẽ có biện pháp điều tra."
Nhưng sự thật chứng minh, người thông minh tuy rất nhiều nhưng không phải chuyện gì cũng có thể tra ra kết quả. Mất một lần hai đứa nhỏ, ngay cả Nhiếp Chính Vương đều tự thân xuất mã. Ngoại trừ có thêm vài khối thi thể chết vì chịu không nổi trượng hình, thì hoàn toàn không có manh mối gì khác. Tất cả bà đỡ đều là do Nhiếp Chính Vương phi tự mình tuyển chọn, bọn họ đều có thể chứng minh hai vị nhũ nhân thật sự là khó sinh.
Vì thế sau mấy ngày điều tra, cuối cùng chỉ có thể kết luận là khó sinh.
Nhiếp Chính Vương nhín chặt hai hàng chân mày, ngón tay cứng cáp thon dài không ngừng gõ nhẹ lên bàn gỗ đọc sách. Đã gần một canh giờ, Vương phi quỳ gối thẳng tắp trong thư phòng để thỉnh tội. Nàng quỳ không chút sứt mẻ, hắn cũng không gọi đứng dậy.
Sắc trời dần dần tối, ngoài cửa sổ vang lên tiếng mưa rơi tích tí tách. Đã tới mùa mưa xuân.
"Tạm thời nhớ kỹ, nàng hãy cẩn thận bảo vệ Ngô thứ phi. Gọi thêm ngự y đến thỉnh mạch."
Thật lâu sau, Nhiếp Chính Vương rốt cục lên tiếng. Vương phi vội đáp lời nhận lệnh, lại tạ ân mới lấy tay chống chậm rãi đứng lên. Quỳ lâu lắm, máu lưu thông không được, hai đầu gối nhất thời như nhũn ra, thân thể nghiêng lệch sang một bên, Vương phi vội lấy tay vịn bàn đọc sách, cắn môi, quật cường không ra tiếng.
Trong mắt Nhiếp Chính Vương dâng lên vài phần thương tiếc, hắn tự mình đứng lên, vòng quá chiếc bàn, ôm lấy eo nhỏ của Vương phi, "Chuyện của mình thì luôn ngạo khí như vậy, một chút cũng không chịu cầu xin tha thứ."
Vương phi cắn môi dưới, "Nô tì quản lý thất trách, vốn là có tội, nào dám cầu xin tha thứ." Nàng ngẩng đầu lên ôm lấy eo của Vương gia, ngữ khí trầm trọng: "Nô tì thật sự sai rồi, còn tưởng rằng trong biệt uyển sẽ an toàn hơn một ít, không nghĩ tới, có người có thể vươn tai dài đến như vậy."
Nàng và Vương gia đều nghĩ giống nhau, không tin sự tình có thể trùng hợp khéo như vậy, hai vị nhũ nhân đều khó sinh một lúc. Nhưng không có chứng cớ, có thể làm được gì?
Nhiếp Chính Vương nói: "Nếu là đối thủ, một chút bản sự đó không phải là không thể có."
Ánh mắt Vương phi tối sầm lại, cúi đầu không nhắc lại nữa. Lần đầu tiên, Vương gia và nàng không chung lòng. Nàng cảm thấy là Trương Quân Dao động tay động chân, Vương gia lại chỉ nửa tin nửa ngờ, cho rằng đối thủ cũng có khả năng làm như vậy.
Nữ nhân đó sinh đứa con trai đầu tiên cho Vương gia, địa vị rốt cuộc vẫn bất đồng, Vương phi tự giễu nghĩ.
Theo tập tục của đương triều, đứa nhỏ phải đủ sáu tuổi mới được ghi tên vào gia phả và xếp thứ tự trong dòng họ. Nếu chưa đủ sáu tuổi liền chết non, đứa nhỏ đó chỉ xem như không tới thế gian này. Mà một nhũ nhân không sinh ra con thì không thể vào nghĩa trang của hoàng gia, cho nên Vương gia tuy rằng đau lòng, nhưng cũng không làm lễ tang lớn cho Mạnh nhũ nhân. Dù vậy, văn võ bá quan vẫn bảo phu nhân nhà mình đến vương phủ tặng lễ.
Hai vị Tào phu nhân cũng tới vương phủ, bái kiến Vương phi xong, hai người đều tự đi đến chỗ thân thích nhà mình. Trương Quân Dao lúc này thấy Trương thị đến có vẻ thập phần nhiệt tình, cứ gọi cô cô không ngừng, hết bảo người dâng trà xuân vừa được làm năm nay lên, lại mang lên hoa quả tươi do ngoại bang tiến cống đến.
Trương thị rụt rè mỉm cười, thích hợp lộ ra một chút thụ sủng nhược kinh, hạ thấp người nói: "Trắc phi quá khách khí."
Trương phu nhân vội hỏi: "Đây là chuyện phải làm, muội dù sao cũng là cô của Dao Nhi nha." Lại mịt mờ hỏi, "Lần trước muội nói cái gì bên này bên kia, là ý gì a."
Trương thị nhẹ nhàng cười, "Nghĩa là đều có thể thành công."
Bởi vì Trương thị đưa đến hai loại thuốc nên Trương phu nhân mới hỏi như vậy. Nghe bà trả lời như vậy, Trương phu nhân và Trương Quân Dao nhìn nhau cười, đều an tâm.
...
Ngày hai mươi lăm tháng hai là sinh nhật Du Tiểu Vãn. Sở Vương phi đã biết từ sớm. Bà làm sao có thể không biết, là Sở thái phi mấy ngày trước bảo bà chọn trang sức, nói là muốn tặng quà sinh nhật cho Vãn Nhi.
Tặng cái gì chứ? Hai nhà đâu có lui tới, một chút quan hệ thân thích cũng không có, tự dưng lại đi tặng quà mừng sinh nhật cho một tiểu nha đầu. Chuyện này mà để cho người ngoài biết được, sẽ tưởng là Sở Thái phi muốn cưới tiểu nha đầu đó về làm cháu dâu.
Vì thế sáng sớm, Sở Vương phi liền kéo lấy Vương gia, năn nỉ, "Không thể để cho Dật Chi tiếp tục hoang đường như vậy, hoặc là đưa đến Quốc Tử Giám, hoặc là thỉnh một đạo sư đến dạy hắn. Hay là Vương gia hôm nay liền dẫn hắn đi tìm lão sư đi."
Sở Vương gia khó hiểu nói: "Nàng gấp như vậy làm cái gì? Muốn tìm lão sư cũng không thể hôm nay nói tìm là có thể tìm được."
"Vương gia!" Sở Vương phi không muốn đi vòng vèo, nhưng cũng không thể nói thật, "Tiểu tử này gần đây coi trọng một bé gái mồ côi, người ta còn đang giữ đạo hiếu, mà hắn vẫn cứ quấn quít lấy người ta. Chuyện này mà truyền ra ngoài, thanh danh của ngài có còn nữa hay không?
Đây chính là đại sự. Sở Vương gia liền lập tức đáp ứng, lập tức cho người gọi con thứ hai của mình đến. Đầu tiên là mắng hắn một trận, sau đó tuyên bố, "Hôm nay chép hiếu kinh cho ta một trăm lần, không được nhàn hạ, ta hạ triều hồi phủ sẽ kiểm tra."
Quân Dật Chi liếc mắt nhìn sang mẫu phi, cũng không tranh cãi, vẻ mặt làm ra vẻ khó xử trong chốc lát, cuối cùng ủy ủy khuất khuất nhận lệnh. Vừa trở lại Mộng Hải Các của mình, hắn liền thần bí hề hề hỏi Tùy Văn: "Ra bên ngoài nhìn xem thân binh của phụ vương đã rút đi chưa?"
Tùy Văn giật giật khóe miệng, "Chủ tử, ngài chẳng lẽ lại muốn chuồn ra phủ giờ này."
Quân Dật Chi cười híp mắt, vỗ vỗ đầu Tùy Văn, "Có chủ tử ta dạy dỗ, tiểu tử ngươi rốt cục thông minh được một chút. Ngoan, mau đi ra nhìn xem, đừng kinh động ám vệ."
Bốn gã tùy tùng của hắn, Tùy Văn, Tùy An, Bình Thái, Bình An, đều là những hộ vệ thân cận được huấn luyện từ nhỏ. Tùy Văn và Tùy An là hai người có bộ dạng hàm hậu nhất, hắn bình thường đều dẫn hai người này ra phủ, xem như tùy tùng.
Tuy được chủ tử khen, Tùy Văn vẫn không cảm thấy đây là chuyện tốt, bởi vì làm như thế đồng nghĩa với việc hắn phải xông ra mạo hiểm, với ám vệ trong Sở Vương phủ đâu phải là ngồi không. Nếu chỉ là đi thăm dò xem có người theo dõi Mộng Hải Các hay không thì không phải vấn đề lớn. Vấn đề là, chủ tử lát nữa thế nào cũng sẽ bảo hắn nghĩ cách dụ ám vệ rời đi, còn bản thân thì chuồn êm ra ngoài. Nếu Vương gia thật sự định hạ triều về sẽ lại đây kiểm tra, vậy thì hắn xui xẻo rồi, nhất định là mông sẽ nở hoa.
Thở dài thở ngắn ra cửa, Tùy Văn ôm hộp đựng thức ăn đi ra, làm bộ đến phòng bếp lấy vài món ăn nhẹ, đi dạo một vòng lại một vòng ở ngoài sân, trong lòng ai thán, ít nhất có đến bảy, tám ám vệ, xem ra là Vương gia quyết tâm muốn nhốt chủ tử ở trong phủ.
Về lại phòng bếp lấy ra mấy dĩa đồ ăn nhẹ, Tùy Văn trở lại Mộng Hải Các, lại cửa thư phòng phía Tây đang mở ra, quả thực không thể tin vào hai mắt của mình. Hắn vội kéo Tùy An lại gần, nhỏ giọng hỏi, "Chủ tử thật sự đang chép hiếu kinh?"
Tùy An khinh bỉ nhìn hắn, "Cũng không ngẫm lại hôm nay là ngày gì, chủ tử có thể ngồi yên được sao? Đã dẫn Bình Thái đi ra ngoài rồi."