"Hoàng Nhi, xảy ra chuyện gì?" Quân Khuynh Vũ nhìn khuôn mặt tái nhợt yếu ớt của Lạc Khuynh Hoàng, lại nhìn đến đôi môi nàng huyết nhục mơ hồ, trong mắt đầy tự trách cùng đau lòng, ngón tay hắn sờ lên môi Lạc Khuynh Hoàng có chút run rẩy, trầm giọng hỏi.
Vừa rồi lúc hắn ở vách núi cảm giác bồn chồn, hắn lo Lạc Khuynh Hoàng xảy ra chuyện liền vội quay lại đây, khi đến nơi liền nhìn thấy Chu Tước thần chí không rõ, dường như là bị trúng Thất tâm tán.
Hắn biết Lạc Khuynh Hoàng luôn mang theo Thất tâm tán. Hơn nữa hắn nhìn thấy xe ngựa cách đó không xa, cũng không có dấu vết đánh nhau kịch liệt, bởi vậy hắn kết luận không phải là người khác hạ thủ đối với Lạc Khuynh Hoàng, mà là Chu Tước.
Lúc ấy hắn vừa tuyệt vọng vừa tự trách và giận dữ, liền một chưởng đánh Chu Tước xuống vách núi, sau đó hắn chú ý tới vết máu bên cạnh vách núi, liền nhảy xuống, thấy Lạc Khuynh Hoàng đang một thân chật vật.
"Chu Tước muốn giết ta. Ta dùng Thất tâm tán chống lại, lại trượt chân thiếu chút nữa ngã xuống vách núi. Ta lơ lửng ở đó nữa canh giờ, có một công tử đã cứu ta." Lạc Khuynh Hoàng lời ít ý nhiều thuật lại quá trình, còn nguy hiểm trong đó nàng không nói nhiều, bởi vì nàng không muốn Quân Khuynh Vũ tự trách.
Quân Khuynh Vũ cẩn thận kiểm tra Lạc Khuynh Hoàng, thấy vết thương trên tay Lạc Khuynh Hoàng, trong mắt hắn toàn là đau lòng hối hận, hận không thể đánh chính mình, nói, "Đều là ta sơ xuất! Thật không ngờ Chu Tước dám như thế!"
"Có đau không?" Ngón tay Quân Khuynh Vũ dừng lại ở miệng vết thương trên cổ tay Lạc Khuynh Hoàng, run run không dám chạm vào, sợ làm đau Lạc Khuynh Hoàng, hỏi.
Lạc Khuynh Hoàng cười ôn nhu, nói, "Không đâu. May mà con của chúng ta không có việc gì."
Nghe Lạc Khuynh Hoàng nói vậy, Quân Khuynh Vũ càng đau lòng hối hận, hắn ôm Lạc Khuynh Hoàng vào lòng, trong mắt lóe lên một tia kinh hoảng cùng sợ hãi.
Vừa rồi hắn rất sợ. Nếu Lạc Khuynh Hoàng thực sự xảy ra chuyện gì, hắn thực sự không biết làm sao. Đây là lần đầu tiên hắn thất kinh như vậy, thậm chí không đủ lý trí để tự hỏi, không thể ngăn lại mình run rẩy. Loại tuyệt vọng như vậy, hắn không bao giờ muốn trải qua lần nữa.
"Về sau ta sẽ không cho nàng rời khỏi ta!" Quân Khuynh Vũ giống như một đứa trẻ ôm Lạc Khuynh Hoàng, lời thề son sắt nói.
Hắn sẽ không để Lạc Khuynh Hoàng rời khỏi hắn nửa bước, bởi vì hắn không muốn nếm trải cảm giác vô lực này, nếu Lạc Khuynh Hoàng có chuyện gì, hắn thực không thể tưởng tượng được! Lạc Khuynh Hoàng bên cạnh hắn, ít nhất hắn có thể quan tâm nàng, có thể bảo vệ nàng bằng lực lượng của hắn.
"Được." Lạc Khuynh Hoàng cũng ôm Quân Khuynh Vũ, ôn nhu đáp.
Quân Khuynh Vũ lại chuẩn mạch cho Lạc Khuynh Hoàng, phát hiện khí huyết của Lạc Khuynh Hoàng đã khôi phục không ít, không khỏi hỏi, "Hoàng Nhi có mang theo ngưng huyết hoàn? Sao khi huyết khôi phục nhanh như vậy?"
"Ta chưa từng mang." Lạc Khuynh Hoàng hơi nhíu mày, bên trong con ngươi đen nhánh hiện lên một tia nghi hoặc, khẽ mím môi, tiếp tục nói, "Là vị công tử cứu ta cho ta."
Nghe Lạc Khuynh Hoàng nói vậy, Quân Khuynh Vũ vẻ mặt suy tư, hắn ngẩng đầu nhìn vách núi. Vách núi không cao, nhưng muốn mang một nữ tử có thai từ trên vách núi nhảy xuống mà không hề tổn thương, cũng không phải chuyện dễ dàng.
Vậy ra người cứu mạng Lạc Khuynh Hoàng không chỉ có kỳ dược ngưng huyết hoàn, còn là người có võ công, mà ở đây là vùng núi biên giới giwuax Cẩm quốc cùng Tây Quyết, có thể là ai?
"Vũ, có nghĩ thân phận công tử cứu ta không đơn giản?" Lạc Khuynh Hoàng thấy Quân Khuynh Vũ trầm tư suy nghĩ, hỏi.
Quân Khuynh Vũ gật gật đầu, trong mắt vừa có suy tư vừa ngưng trọng, nhíu mi hỏi, "Ngươi cứu Hoàng Nhi có thể có kỳ dược, lại võ công cao cường, hơn nữa đúng lúc Tây Quyết cùng Cẩm quốc bất hòa mà xuất hiện ở biên giới, thân phận đương nhiên không đơn giản, nhưng mà người tài năng xuất chúng của tâm quốc chỉ có vài người, Hoàng Nhi đều biết mặt, vì vậy ta không đoán ra thân phận người này."
"Ta ngửi thấy mùi thuốc kỳ lạ trên người hắn, hơn nữa thoạt nhìn dường như hắn rất hay bị bệnh, thân thể không tốt lắm." Lạc Khuynh Hoàng nhíu mày, nàng vừa nói vừa suy tư, đột nhiên mắt nàng sáng lên, nhìn Quân Khuynh Vũ, thấy Quân Khuynh Vũ cũng nhếch mày, khóe môi lộ ra ý cười."Là hắn?"
Hai người trăm miệng mộ lời, trên mặt đều cùng một vẻ, hai người không khỏi nở nụ cười. Nhưng cũng giống nhau nghi hoặc, hắn tới đây làm gì?
"Nếu hắn đã đến đây, chắc chắn sẽ có cơ hội gặp lại. Trước tiên vẫn phải đến Tây Quyết trước." Quân Khuynh Vũ thu hồi vẻ mặt nghi hoặc, ôn nhu nói với Lạc Khuynh Hoàng, "Hoàng Nhi còn chịu được không?"
"Không sao. Chỉ là có chút mệt mỏi thôi." Lạc Khuynh Hoàng khẽ lắc đầu, trong mắt tràn đầy kiên định, nàng biết tên sát thủ kia tuy đã ăn linh dược, nhưng chỉ sống lâu thêm một chút mà thôi, nếu vì nàng mà làm chậm hành trình, căn cứ chính xác mà Quân Khuynh Vũ có được có thể sẽ biến mất.
Nghe Lạc Khuynh Hoàng nói vậy, trong mắt Quân Khuynh Vũ lại hiện lên tự trách, hắn ôm lấy Lạc Khuynh Hoàng, cẩn thận không chạm đến vết thương trên tay Lạc Khuynh Hoàng, vận công nhảy lên vách núi.
Trong xe ngựa lấy ra thuốc trị thương, Quân Khuynh Vũ giúp Lạc Khuynh Hoàng bôi thuốc, động tác của hắn cực kỳ nhẹ nhàng, nhưng miệng vết thương bị xé rách tiếp xúc với thuốc, đau đớn vẫn khiến cho Lạc Khuynh Hoàng hít sâu.
Nghe tiếng Lạc Khuynh Hoàng kêu đau, Quân Khuynh Vũ làm càng nhẹ tay, ngón tay thon dài cầm chặt lấy thuốc trị thương dường như nhẫn nhịn cái gì, mà bàn tay bôi thuốc cho Lạc Khuynh Hoàng còn run run, sợ không cẩn thận một cái làm đau Lạc Khuynh Hoàng.
Lạc Khuynh Hoàng cúi nhìn Quân Khuynh Vũ, thấy trong mắt hắn đầy hối hận cùng đau lòng, khóe môi nàng nở ra một nụ cười ôn nhu, nói với Quân Khuynh Vũ, "Không cần cẩn thận như vậy, chút đau ấy ta vẫn chịu được!"
"Hoàng Nhi." Quân Khuynh Vũ ân cần bôi thuốc cho Lạc Khuynh Hoàng, ánh mắt nghiêm túc nhìn Lạc Khuynh Hoàng, hắn từng chữ từng chữ nói, "Đối với nàng là đau ít, nhưng đối với ta mà nói, loại đau đớn này, nàng đau một ta đau gấp mười."
"Là ta vô dụng. Ta đã nói sẽ bảo vệ nàng không cho nàng chút tổn thương, nhưng ta đã không bảo vệ tốt nàng và con chúng ta!" Quân Khuynh Vũ trong mắt tự trách nồng đậm, năm ngón tay nắm chặt, xương cốt trắng bệch, dường như muốn làm cho ngón tay vặn vẹo.
Lạc Khuynh Hoàng cầm tay Quân Khuynh Vũ, tách năm ngón tay đang nắm chặt của hắn ra, đặt tay mình vào, dịu dàng nói, "Chàng không phải đã đến sao? Chàng biết không, khi lơ lửng nơi vách núi, bởi vì tin chàng chắc chắn sẽ đến, ta mới có thể tiếp tục kiên trì. Chàng xem, là chàng cho ta dũng khí để kiên trì!"
"Hoàng Nhi của ta." Quân Khuynh Vũ ôm chặt lấy Lạc Khuynh Hoàng, dường như muốn đem Lạc Khuynh Hoàng vào trong hắn, thâm tình nói.
Quân Khuynh Vũ cùng Lạc Khuynh Hoàng rất nhanh gặp lại Mị Ảnh, Thanh Long và Huyền Vũ.
Huyền Vũ liếc mắt một cái liền thấy thương thế trên tay Lạc Khuynh Hoàng, thân thiết nói, "Sao có thể bị thương? Phu nhân bị ám sát?"
Còn Thanh Long nhìn thoáng qua trong xe ngựa, nhíu mi hỏi, "Chu tước thế nào cũng không ở đây?"
"Chu Tước ý đồ mưu hại Hoàng Nhi, đã bị bổn tọa giết!" Quân Khuynh Vũ nghe thấy Thanh Long nhắc đến Chu Tước, sắc mặt lập tức âm trầm, trong con ngươi đen nhánh mây đen cuồn cuộn, không khí nặng nề, khóe môi hắn nhếch lên, mang theo lạnh buốt như một khối băng.
Nghe Quân Khuynh Vũ nói vậy, Huyền Vũ cùng Thanh Long hiển nhiên vô cùng khiếp sợ, Huyền Vũ kinh ngạc nhìn vết thương trên tay Lạc Khuynh Hoàng, lại nhìn nhìn Lạc Khuynh Hoàng.
"Chu Tước muốn giết ta. Ta đối với nàng ta dùng Thất tâm tán, chính mình không cẩn thận rơi xuống vách núi, đây là do bám lấy vách núi mà xước da." Lạc Khuynh Hoàng nhìn Huyền Vũ thắc mắc trong mắt, lạnh nhạt giải thích.
Chu Tước không chỉ muốn giết nàng, còn muốn cả đứa nhỏ trong bụng nàng cùng chết, nàng tuyệt đối không nhân từ nương tay với nàng ta, cho nên khi thấy Quân Khuynh Vũ ném Chu Tước xuống vách núi, nàng chỉ có khiếp sợ nhưng không hề thương xót.
Huyền Vũ nghe Lạc Khuynh Hoàng nói vậy, kinh ngạc trong mắt vẫn chưa biến mất, nàng ta ngây người đứng đó. Tứ đại hộ pháp gần như cùng nhau gia nhập vào Lưu Tô các, là những người xuất sắc nhất trong đó, những năm nay, bọn họ cùng nhau trưởng thành, cùng nhau làm việc cho Quân Khuynh Vũ. Chu dù Chu Tước tính tình không được tốt, nhưng nàng ta cũng là tỷ muội vào sinh ra tử với bọn họ, hiện tại đột nhiên nhận được tin Chu Tước, nàng ta thật sự không chấp nhận được.
Chu Tước muốn giết Lạc Khuynh Hoàng?
Nghe thì có vẻ hoang đường, nhưng ngẫm lại không phải không có khả năng. Chu Tước vốn là thầm yêu Quân Khuynh Vũ, sau khi biết tâm ý của Quân Khuynh Vũ đối với Lạc Khuynh Hoàng, nàng ta vẫn bất mãn với Lạc Khuynh Hoàng. Lần này nàng ta bị thương, hẳn là cố ý tìm cớ để ở lại bảo vệ Lạc Khuynh Hoàng, thật ra là chờ lúc thuận tiện hạ thủ. Huống chi Lạc Khuynh Hoàng không có lý do để vu hãm Chu Tước.
Khiếp sợ trong mắt Thanh Long chậm rãi biến mất, chỉ còn thản nhiên cùng thất vọng, nàng ta liếc mắt một cái nhìn Lạc Khuynh Hoàng, dường như muốn nói gì, nhưng cũng không hề nói gì.
Quân Khuynh Vũ tự nhiên chú ý tới phản ứng của Thanh Long cùng Huyền Vũ, ánh mắt hắn lạnh như băng không chút cảm tình, khóe môi hắn tươi cười bất cận nhân tình, nhìn Thanh Long cùng Huyền Vũ, từng chữ từng chữ nói, "Các ngươi là thuộc hạ của ta, nhưng cũng là huynh đệ tỷ muội của ta. Các ngươi làm chuyện gì sai, ta sẽ phạt, nhưng sẽ không làm các ngươi bị thương. Các ngươi gặp nguy hiểm, ta chắc chắn sẽ dốc toàn lực cứu viện. Nhưng mặc kệ là ai, chỉ cần dám bị thương Hoàng Nhi, dù chỉ một chút, ta đều sẽ không lưu tình!"
Nghe Quân Khuynh Vũ nói vậy, Lạc Khuynh Hoàng ban đầu có chút cụp mắt xuống đột nhiên nâng lên, ánh mắt phức tạp nhìn Quân Khuynh Vũ. Tứ đại hộ pháp đi theo Quân Khuynh Vũ nhiều năm như vậy, trong lòng Quân Khuynh Vũ nhất định là rất tin tưởng bọn họ. Nếu không phải cực kỳ tin tưởng, Quân Khuynh Vũ sao có thể không chút nghi ngờ giao nàng cho Chu Tước?
Theo như lời Quân Khuynh Vũ, tứ đại hộ pháp trên danh nghĩa là thuộc hạ của hắn, kỳ thực ra cũng là huynh đệ tỷ muội của hắn. Ngay cả hắn đối với Chu Tước không có tình yêu nam nữ, nhưng bao năm ở chung, hắn lại vì nàng giết Chu Tước, chắc là cũng không chịu nổi.
Nhưng nàng chỉ thấy Chu Tước làm nàng bị thương, nghĩ Chu Tước chết chưa hết tội, lại thật không ngờ, khi Quân Khuynh Vũ làm vậy vì nàng, trong lòng có mâu thuẫn hay không.
"Vũ." Lạc Khuynh Hoàng kéo tay Quân Khuynh Vũ, ánh mắt vừa cảm động vừa tự trách, nhìn Quân Khuynh Vũ.
Quân Khuynh Vũ cầm tay Lạc Khuynh Hoàng, sủng nịnh nói, "Hoàng Nhi không cần tự trách. Với ta mà nói, người làm nàng bị thương sẽ không có kết cục tốt, mặc kệ là ai đều như thế. Chu Tước dám âm mưu như vậy, ta giết nàng đều không do dự!"
Thanh Long cùng Huyền Vũ đứng trước mặt Quân Khuynh Vũ, vẻ mặt khó hiểu chậm rãi biến mất. Tình cảm của Quân Khuynh Vũ đối với Lạc Khuynh Hoàng, bọn họ không phải là không rõ ràng. Lần trước vì cứu Lạc Khuynh Hoàng, Quân Khuynh Vũ ngay cả tính mạng chính mình cũng không đếm xỉa, hiện tại vì Lạc Khuynh Hoàng giết Chu Tước cũng là có tình có lý. Hơn nữa, đúng là Chu Tước làm sai.
"Phu nhân ngã xuống vách núi có bị thương đứa nhỏ không?" Trầm mặc một hồi, Huyền Vũ liếc qua cái bụng nhô lên của Lạc Khuynh Hoàng, thân thiết hỏi.
"Vừa hay có một vị công tử đã cứu ta." Lạc Khuynh Hoàng nhếch môi cười, nói với Huyền Vũ. Nàng biết Huyền Vũ quan tâm nàng thật sự, mà không để ý đến chuyện của Chu Tước.
Tuy rằng Thanh Long cùng Huyền Vũ không vì Chu Tước bị giết mà trách cứ Lạc Khuynh Hoàng, nhưng chung quy lại đã chết một người bạn nhiều năm của họ, dọc theo dduwowgf đi, hai người cũng trầm mặc rất nhiều.
Mười ngày trôi qua trong giây lát. Trước khi đến Tây Quyết đế đô, Quân Khuynh Vũ cùng Lạc Khuynh Hoàng gia nhập vào nhóm sứ giả, cùng nhau đến Tây Quyết đế đô.
"Cẩm quốc đế hậu thân tới chơi, không có từ xa tiếp đón." Âu Dương Triệt một thân long bào màu vàng, đứng ở cửa Tây Quyết đế đô hạ mình nghênh đón Quân Khuynh Vũ cùng Lạc Khuynh Hoàng, trên mặt hắn là bình tĩnh tươi cười, dường như với cái loại huyết tinh ám sát kia khoog có nửa phần quan hệ.
Mà bên cạnh Âu Dương Triệt là Lăng Vũ Lưu một thân phượng bào, làm cho nàng ta thêm vài phần sắc bén, thiếu đi vài phần dịu dàng. Lạc Khuynh Hoàng cảm thấy trên người Lăng Vũ Lưu, khóe mắt đuôi lông mày đều rất có khí chất, không biết là do phượng bào hay nàng ta đã thật sự thay đổi.
"Tây Quyết Hoàng đế khách khí." Quân Khuynh Vũ không mặc long bào mà tùy tiện mặc một bộ xiêm y màu đỏ, thoạt nhìn là tùy tiện, nhưng hắn đứng ở trước mặt Âu Dương Triệt, khí phách cũng không thua kém Âu Dương Triệt mặc long bào.
"Hai vị đi xe mệt nhọc, nhất định rất mệt mỏi. Mau vào thành đi." Âu Dương Triệt lướt qua Lạc Khuynh Hoàng đang bụng nhô lên, không khỏi nhíu mày, nói với Quân Khuynh Vũ.
Đến Tây Quyết đã gần một tháng, Lạc Khuynh Hoàng giờ đây đã có thai gần sáu tháng, bởi vậy nhìn đã thập phần rõ ràng.
"Hoàng Nhi, chậm một chút." Quân Khuynh Vũ đỡ Lạc Khuynh Hoàng lên kiệu Âu Dương Triệt đã chuẩn bị cho.
Tập tục của Tây Quyết có vẻ cởi mở, bởi vậy kiệu cũng không che quá kín, dân chúng Tây Quyết đều tần tần lớp lớp vây quanh, muốn nhìn mặt Quân Khuynh Vũ cùng Lạc Khuynh Hoàng một cái.
"Ai! Ta thấy Cẩm quốc hoàng hậu nương nương, quả thật là tiên nữ a! So với hoàng hậu chúng ta còn xinh đẹp hơn vài phần!"
"Thật vậy sao? Hoàng hậu chúng ta đã xinh đẹp, Cẩm quốc hoàng hậu còn xinh đẹp hơn?"
Thanh âm dân chúng bàn tán không ngừng truyền đến tai Lạc Khuynh Hoàng, Lạc Khuynh Hoàng vẫn thản nhiên tươi cười, tựa hồ không để ý.
Mà Lăng Vũ Lưu bất đồng, mắt phượng hiên lên ghen ghét, tay nàng ta nắm chặt khăn lụa, dường như muốn đem khăn lụa vò nát.
Lạc Khuynh Hoàng! Lạc Khuynh Hoàng!
Vì sao bên tai nàng không bao giờ thiếu ba chữ này? Lạc Khuynh Hoàng thực tốt như vậy?
Thái tử ca ca Lăng Cảnh Lan luôn luôn kiêu ngạo vừa gặp nàng đã yêu, không tiếc thân cầu hôn nàng, sau khi bị nàng cự tuyệt mà vẫn không hết say mê. Quân Khuynh Vũ thiên hạ vạn vật không để vào mắt cũng thích nàng, tìm mọi cách che chở nàng, hận không thể đem toàn bộ thế giới đem cho nàng. Ngay cả Liễu Tư Triệt luôn khinh thường nàng ta cũng thích Lạc Khuynh Hoàng!
Bây giờ thì sao! Cả dân chúng Tây Quyết cũng hiểu Lạc Khuynh Hoàng tốt hơn nàng ta sao?
"Ngươi không biết nha. Ban đầu Hoàng đế chúng ta thích Cẩm quốc hoàng hậu, nghe nói từng cầu hôn Cẩm quốc hoàng hậu, bị nàng lúc ấy là quận chúa cự tuyệt, thế nên mới cưới hoàng hậu nương nương!"
Lăng Vũ Lưu khó khăn lắm mới bình tĩnh lại, lời bàn tán chói tai lại lọt vào tai nàng ta, làm cho thân mình nàng ta không kiềm chế được run run. Bên trong đôi mắt đen nhánh hiệ lên sự độc ác, nàng ta nhất định phải làm cho Lạc Khuynh Hoàng biến mất!
"Vũ Lưu, làm sao vậy?" Âu Dương Triệt thấy Lăng Vũ Lưu đang run rẩy, không khỏi nhíu mày hỏi. Hắn không có tình cảm gì với Lăng Vũ Lưu, nhưng ít ra Lăng Vũ Lưu trên danh nghĩa cũng là thê tử của hắn, hắn tất nhiên quan tâm.
"Không sao. Có thể là hơi lạnh." Lăng Vũ Lưu nở ra một nụ cười ôn nhu, thành công che giấu oán hận cùng phẫn nộ của mình.
Lăng Vũ Lưu nói vậy, Âu Dương Triệt cũng không hỏi nữa.
Kiệu rất nhanh đến Hoàng cung. Trong đại điện nghị sự của Tây Quyết hoàng cung, Lăng Dịch Hiên cùng Lưu Tư Triệt đã ngồi ở trong, chờ Quân Khuyh Vũ đến.
Nhìn Quân Khuynh Vũ cùng Lạc Khuynh Hoàng đến, khuôn mặt như băng sương của Liễu Tư Triệt cũng có chút thay đổi, trong mắt hiện lên một tia phức tạp, có chút nhíu mày.
"Quân huynh tự mình đến Tây Quyết của ta, chắc là vì việc Thừa tướng quý quốc trước mặt mọi người khinh thường hoàng hậu của ta, cho trẫm một cái công đạo?" Vào nghị sự đại điện, Âu Dương Triệt liền dừng bước, vào thẳng vấn đề.
Nghe Âu Dườn Triệt nói vậy, bên trong con ngươi đen nhánh của Quân Khuynh Vũ hiện lên một ý cười cao thâm, tựa tiếu phi tiếu, khóe môi lạnh lùng cười, thong thả nói, "Tư Triệt không làm vậy, nói gì đến công đạo? Nhưng Âu Dương huynh phái người ám sát trẫm cùng hoàng hậu, có phải hay không cũng nên cho trẫm một cái công đạo?"