Trọng Sinh Dị Thế: Thú Nhân Chi Lập Hạ

chương 1: mới tới dị giới

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trong tay Ân Tư Đặc bưng một bát canh rau bị nấu đến mềm nát sền sệt, đẩy cửa tiến vào phòng, dự định đánh thức bầu bạn đang quay mặt vào tường ngủ say trên giường.

Do dự mãi, mới định giơ tay đẩy một chút bả vai lộ ra bên ngoài thảm lông, vốn tưởng sẽ nhận phải trách mắng không ngừng cùng chửi rủa ác ý, nhưng ngoài ý muốn chống lại một đôi mắt ánh lên vẻ kinh nghi bất định.

Trên đại lục A Nhĩ, trong bộ lạc Lang tộc, Ân Tư Đặc là một nhân vật nhận được đồng tình.

Khi còn nhỏ, thân là con trai của tộc trưởng lúc bấy giờ, Ân Tư Đặc thông minh lanh lợi, đến lúc lớn lên, kỹ năng săn bắn càng là người nổi bật trong đám thú nhân trẻ, tại những thú nhân khác còn đang học tập các loại kỹ xảo, đã một mình hoàn thành thử thách chứng minh trưởng thành. Ân Tư Đặc không chỉ sở hữu tướng mạo anh tuấn, còn rất có nhân duyên, tính cách trầm ổn, không kiêu ngạo không nóng nảy. Giá trị vũ lực cũng rất khả quan. Từng được mọi người coi là người thừa kế của chức vị tộc trưởng.

Thế nhưng sau đó không lâu, tại một lần bộ lạc đi săn bắn đường dài, đã gặp phải công kích tàn bạo hung hãn của Độc Giác Long, tộc trưởng vì yểm hộ người trong tộc lui lại, liều chết ngăn cản mà đánh mất tính mạng, Ân Tư Đặc vừa trưởng thành không lâu tại lần chiến đấu kia bị đụng nát xương đùi. Tuy nói năng lực hồi phục của thú nhân cường hãn, trở lại bộ lạc lại trải qua y sư cực lực cứu trị, tính mạng thì không đến mức đánh mất, nhưng xương bị gãy vỡ nát vẫn khiến hắn thành kẻ tàn tật, biến thành tên thọt.

A ba là tộc trưởng ngoài ý muốn bỏ mình, để lại mẫu phụ đã từng phu thê tình thâm đau xót đến gần chết, trong thế giới thú nhân, bầu bạn chính là thiên, là địa, là tất cả, vì ưu tư quá nặng dần dần tích tụ lại, mẫu phụ của Ân Tư Đặc mang theo một đôi mắt nồng đậm áy náy, không lâu sau cũng lìa đời. Mà với lý do vì sự phát triển chung của bộ lạc, từng nhiều lần đời trước bị đời sau thay đổi liền tập mãi thành quen, tộc trưởng nhất định phải có giá trị vũ lực cường đại, để có thể dẫn đầu tộc nhân chiến đấu vì đồ ăn, Ân Tư Đặc thân có tàn tật tự nhiên không thể tiếp nhận chức vị của cha, rất nhanh bộ lạc đã tuyển ra tộc trưởng mới.

Song thân mất đi khiến Ân Tư Đặc chịu nỗi thương tâm, muốn tìm kiếm sự ấm áp từ mái nhà nhỏ của chính mình, thế nhưng bầu bạn vừa mới kết đôi – Khải Văn – lại làm hắn cảm thấy càng thêm khổ sở.

Với tư cách là giống cái xinh đẹp nhất trong bộ lạc, Khải Văn vẫn một mực lấy điều này làm kiêu ngạo. Từ khi y hiểu chuyện cho đến nay, theo sau lưng y luôn luôn là một đống lớn thú nhân giống đực mặc y sai phái, muốn thứ gì chỉ cần mở miệng nói một tiếng, chậm nhất đến sáng hôm sau, những vật đó liền sẽ chất đầy tại cửa nhà mình. Những giống cái khác trong bộ lạc không ưa y thì đã làm sao? Chẳng qua là một đám xấu xí đang ghen tỵ mà thôi. Y lúc đầu còn cao ngạo sĩ diện mà cự tuyệt nhiều thú nhân truy cầu như vậy, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, lựa chọn theo đuổi Ân Tư Đặc để nhắm tới vị trí bầu bạn, chính là vì danh hào bạn lữ của tộc trưởng về sau. Thế nhưng, hết thảy đều bị hủy từ sau khi Ân Tư Đặc trở thành tên què.

Đi trong bộ lạc luôn luôn có thể nghe thấy được đám giống cái trước kia bị y xem thường đang châm chọc khiêu khích mình, thêm nữa, vì Ân Tư Đặc không thể theo đội đi ra ngoài săn bắn, nên đồ ăn trong nhà càng ngày càng bần cùng, dựa vào chút đồ ăn mà bộ lạc phân phối cùng rau xanh trồng trong ruộng công cộng căn bản không thể thỏa mãn được cái miệng đã bị nuôi điêu bởi đông đảo người theo đuổi lấy lòng lúc trước.

Điều này làm cho nội tâm Khải Văn chứa đầy oán khí, trước có thể sở hữu đủ loại tốt đẹp đều bị y quẳng tới sau đầu.

Khải Văn đã quen hưởng thụ sự quan tâm của người khác cùng những ánh mắt hâm mộ luôn đặt lên người mình, mà đến ngày hôm nay, cái gì cũng không còn nữa, thú nhân một khi kết đôi, ánh mắt chỉ có thể được dừng lại tại trên người bầu bạn của chính mình, sau khi Khải Văn cùng Ân Tư Đặc kết đôi, những thú nhân vì theo đuổi vô vọng mà đều chuyển dịch mục tiêu, hiện nay độc thân cũng không còn lại mấy kẻ. Nếu như những tháng ngày Khải Văn trải qua vẫn luôn tốt đẹp thì đã có thể thỏa mãn lòng hư vinh cực lớn của y, thế nhưng hết lần này tới lần khác, hiện thực lại không như mong muốn. Đã không còn con đường thênh thang tiền đồ tươi sáng, loại tương phản mãnh liệt này khiến y không thể tiếp nhận được. Nếu sớm biết Ân Tư Đặc sẽ trở thành kẻ phế vật như vậy, lúc trước thà rằng lựa chọn theo đuổi Ngõa Cách, hiện tại lại vô cớ tiện nghi tên ngu ngốc Tô Bỉ nhà bên cạnh kia. Vì vậy Khải Văn càng nhìn Ân Tư Đặc càng không vừa mắt, cả ngày vắt hết óc dụng tâm tìm những từ ngữ ác độc nhất để chỉ trích chửi rủa hắn.

Lập Hạ vừa mở mắt liền phát hiện không đúng.

Nền đất đen bẩn thỉu cùng vách tường loang lổ thường thường có nhện bò tới bò lui, đệm giường cứng cấn người dưới thân, bên trên lại đắp một cái chăn lông vừa cứng vừa thô hiện lên màu đen dầu không biết đã từng giặt rửa qua chưa, cùng với xương đầu của thú hoang được treo trên tường không biết dùng làm đồ trang trí hay có tác dụng nào khác, không phải mình chạy đến bộ lạc ăn thịt người rồi chứ.

Tối hôm trước còn ôm điện thoại nằm trên giường mềm mại mỹ tư tư mà xem ‘Hành trình Trung Quốc’ trên kênh CCTV, làm sao vừa ngủ một giấc tỉnh dậy đã đổi địa phương rồi? Bị bắt cóc hả? Không có khả năng a, với tư cách một tên trạch nam không thể trạch hơn, tuân theo tinh thần đại môn bất xuất, nhị môn bất mại của mấy tiểu thư khuê các thời cổ đại, bản thân lại một không có tiền hai không có thế ba không có kẻ thù. Chưa ra ngoài quan sát tình huống nên không biết hiện tại rốt cuộc thân đang ở đâu, nhưng muốn nói là nông thôn thì hơi quá đi, thời nay giường nhà ai còn cộm cộm cứng ngắc như thế, nhà ai còn lấy cả một tảng da lông làm chăn, trên tường nhà ai còn treo xương a! Lẽ nào thật sự đuổi theo trào lưu, đại thần xuyên việt đã triển khai đại lượng nghiệp vụ xuyên qua?

: đại môn bất xuất, nhị môn bất mại – cổng chính không ra cổng phụ không bước

Này sao có thể được a, còn có vô số mỹ thực chưa được ăn, đồ ăn trên nông trường QQ còn chưa có trộm, G phim GV trong điện thoại còn chưa có xem a! Quá khổ bức có được hay không!

Trong đầu còn đang thiên mã hành không, đôi tai lại bắt được một chuỗi tiếng bước chân đi từ xa đến gần. Lập Hạ ngay lập tức chuyển thân nằm quay lưng về phía cửa, điều chỉnh hô hấp, không nhúc nhích giả bộ ngủ, lấy bất động ứng vạn biến. (tác giả ghi hẳn ‘bất động’, không phải ‘bất biến’)

Cửa bị đẩy ra, nghe thấy thứ gì đó được đặt lên bục gỗ cạnh đầu giường, nhưng đã qua nửa ngày lại không nghe thấy được bất kỳ động tĩnh gì tiếp theo, rốt cuộc Lập Hạ nhịn không được mà mãnh liệt quay đầu, đôi mắt chống lại một khuôn mặt có chút anh tuấn.

Tóc màu xám bạc, đồng tử lam xám, mũi thẳng tắp, đôi môi ám màu mân thành một đường, hướng xuống dưới nhìn, chậc chậc, này cơ ngực phát triển, này cơ bụng sáu múi sắp đều chỉnh tề, còn có một cái váy ngắn màu lông cùng màu tóc được quấn bên hông, với một đôi chân thẳng dài đều đặn dưới váy ngắn… Ánh mắt chuyển lại lên trên đầu, mẹ nó, ai có thể nói cho cậu biết vì sao trên đầu người này lại mọc một đôi tai động vật lông mềm nhọn nhọn được không? Vựng vựng hồ hồ lấy tay nhéo một hồi, thứ có độ ấm nhàn nhạt kia nhẹ nhàng run rẩy mấy cái giữa những ngón tay cậu, Lập Hạ chấn kinh rồi, đôi tai có lông nhung nhung là đồ thật! Cậu phản xạ có điều kiện liếc mắt nhìn phía sau nam nhân, một cái đuôi to xù màu xám bạc buông thõng sau đùi nhẹ nhàng vung vẩy. Chẳng lẽ mình xuyên đến World of Warcraft (thế giới ma thú), trong lòng một đám thảo nê mã ở trên sa mạc điên cuồng gào thét chạy qua… Ô ô, ta muốn về nhà, nơi này có yêu quái ~~

Người đến đưa tay hướng về phía bờ vai của cậu, một bộ tạo hình muốn đẩy về phía trước, lại ngó nhìn lên bục gỗ, một bát canh rau xanh mơn mởn còn bốc hơi nóng, xem ra là cho cậu ăn.

Bất luận đang ở nơi nào, việc nắm giữ quyền chủ động vẫn là điều cực kỳ tất yếu.

“Anh là ai? Đây là nơi nào a?” Thanh âm nhu mềm bật thốt, còn kèm thêm một chút xíu làm nũng, nghe nói làm vậy có thể giảm thấp lòng cảnh giác của người khác. Vì vậy Lập Hạ từ trên giường xoay người ngồi dậy, bất an nhấp nháy một đôi mắt to đen nhánh, thanh âm yếu ớt hỏi ra.

“Ngươi không biết ta là ai?”, nghe Lập Hạ nói xong, Ân Tư Đặc nhăn chặt lông mày, biểu hiện hết sức kỳ quái.

“Đầu tôi đau, cái gì cũng không nhớ rõ.” Cúi đầu, trong tay túm một góc chăn lông nắn lấy nắn để, trên mặt có chút thẹn thùng, Lập Hạ nhớ lại các loại truyện xuyên việt đọc lúc trước, % nhân vật chính không ngoại lệ đều là giả bộ mất trí nhớ, giả bộ nhu nhược để moi được thông tin cần biết đó thôi, đương nhiên không tính những nhân sĩ khổ bức vừa mới xuyên đến đã bị các loại quái KO(knock-out/hạ đo ván). Với tư cách là một kẻ xuyên việt, theo đại đa số phỏng chừng vẫn an toàn hơn. Nếu vừa tỉnh lại liền nói mình là xuyên qua đến, ,% tỷ lệ sẽ bị mọi người cho là yêu quái dùng lửa thiêu chết a. Lập Hạ cảm giác mình rất đáng thương, ngươi nói, nếu xuyên đến cổ đại cái gì còn có thể đạo văn những danh thiên danh tác của một ít danh nhân, lấy đó làm điểm khoe khoang, cậu ngược lại thật tốt, trực tiếp tiến vào giữa đống quái vật…

Tại thời điểm Lập hạ các loại YY trong não, Ân Tư Đặc cũng đang đánh giá cậu.

Trước kia Khải Văn chưa từng dùng loại ngữ khí như vậy để nói chuyện với hắn, sau khi gặp chuyện không may đủ loại lời lẽ nhục nhã thì không cần phải bàn nữa, nhưng trước khi gặp chuyện không may, Khải Văn cũng là cao ngạo tựa một con khổng tước, nếu như y có cái đuôi đều có thể giương thẳng đến bầu trời, trong giọng nói cũng luôn truyền đạt lại ý: ta là giống cái đẹp nhất trong bộ lạc, gả cho ngươi ngươi nên cảm ơn ta. Chưa bao giờ giống lúc này tựa như thay đổi thành một người khác. Chẳng lẽ hôm nay Khải Văn có trò đùa mới để lấy đến chửi bới hắn? Có đôi khi ngẫm lại, Khải Văn cả ngày đối đãi với mình như vậy, hắn nghe những lời nhục mạ sẽ đem tâm chết lặng, có phải như vậy mình sẽ không bao giờ còn cảm giác đau lòng nữa hay không?

Ân Tư Đặc nhìn chăm chú vào đôi mắt đen kia một hồi, trong đôi mắt truyền đến loại cảm xúc có kinh hoảng, có bất an, có yếu thế, chính là không hề có một tia kinh thường cùng ác ý để cho mình đau lòng cùng thương tổn. Xem ra, không giống như muốn ra điểm yêu thiêu thân gì, chẳng lẽ thật sự mất ký ức?

“Ta là Ân Tư Đặc, bầu bạn của ngươi, ngươi là giống cái của ta, tên Khải Văn. Nơi này là bộ lạc Lang tộc trên đại lục A Nhĩ. Có thể biến thân giống như ta đều là thú nhân giống đực, không thể biến thân chính là giống cái.” Ân Tư Đặc chỉ chỉ hình thái có đôi tai cùng cái đuôi động vật của chính mình cho Lập Hạ rõ ràng.

Đại lục A Nhĩ? Bộ lạc Lang tộc? Quả nhiên không phải trên Trái Đất rồi hả? Điều này làm cho một chút tâm tư nho nhỏ của Lập Hạ, vốn tưởng còn có thể lần nữa xuyên việt trở về mà triệt để tan vỡ rồi. Địa phương nghe đều chưa từng nghe qua, coi như biết rõ tọa độ của Trái Đất phỏng chừng cũng không thể trở về, nơi đây căn bản vốn không phải cùng một cái thế giới a.

Trong đầu quấy đảo thành một đoàn hỗn loạn, đột nhiên Lập Hạ cảm giác mình giống như đã nghe được một từ rất trọng yếu, giống cái. Giống cái thì dễ hiểu, là nữ, là mẹ, Lập Hạ đưa tay vói vào dưới lớp chăn lông, không tự giác sờ nơi giữa hai chân, tuy cái thân thể này giống như không phải của mình, nhưng thứ nên tại vẫn còn tại, vì vậy Lập Hạ lập tức ưu thương rồi, cậu xuyên vào thân thể người tên Khải Văn này cũng thôi đi, vậy mà Khải Văn còn là một giống cái. Có câu nam nữ phối hợp hành động không phiền, tại đây chỉ có giống đực cùng giống cái, chẳng lẽ mình không chỉ chiếm thân thể người khác, còn xuyên thủng đến một cái thế giới không có nữ nhân? Tuy mình thích nam nhân, nhưng mỹ nữ cũng có thể nhìn để đẹp mắt a, thú nhân – giống đực ở chỗ này có thể biến thân thành động vật, giống cái không thể, vậy cái từ giống cái dùng tại đây lại đại biểu cho điều gì? Bị áp đó! Nghĩ tới đây trong đầu Lập Hạ xuất hiện một tổ từ rất không hài hòa lại khẩu vị nặng: “Nhân thú”, vì vậy liền bạo nộ rồi.

Trút bi phẫn lên thức ăn, Lập Hạ liếc nhìn bát canh còn bốc hơi nóng trên bục gỗ, bụng bởi vì cảm giác đói khát mà rộn lên từng đợt thanh âm ọt ọt, trên thế giới vấn đề gì là lớn nhất? Ăn cơm là vấn đề lớn nhất, dân dĩ thực vi thiên (dân lấy ăn làm gốc), mặc kệ ở nơi nào, người sống sót được chẳng phải nhờ một cái miệng há ra.

Lập Hạ duỗi ngón tay chỉ bát canh, “Cái kia là cho tôi ăn?”. Tuy chỉ có một bát canh, đối với Lập Hạ – một người hiện đại – liền có vẻ rất đơn điệu, nhưng lấy nó để an ủi cái bụng nổ tiếng vang như sấm vẫn là rất khẩn yếu(khẩn cấp, trọng yếu).

“Ừ, canh ba tập vừa mới nấu xong, ngươi đã tỉnh lại liền nhân lúc còn nóng uống luôn đi. Ngươi hiện tại cái gì cũng đều không nhớ rõ thì đừng đi ra bộ lạc, bên ngoài rất nguy hiểm, muốn ra khỏi nhà thì đi dạo ngay trong bộ lạc thôi, ta đi ruộng công cộng bên kia làm việc.”

Ân Tư Đặc đẩy cửa nhìn trời một chút, trời đã sáng rồi, đại khái đội săn bắn đã xuất phát thật lâu rồi a. Nghĩ tới đây cảm xúc không khỏi sa sút.

Truyện Chữ Hay