Trọng Sinh Dị Thế Chi Điền Viên Kí

chương 31: tim đập lạc nhịp

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Từ trên cao nhìn xuống người nào đó, An Á Phi suy nghĩ có nên chống lại người này vài chiêu hay không, biểu tình trên mặt rất rối rắm. Ta nói cho ngươi, thứ thay đổi nhanh nhất chính là ánh mắt. nhanh không?

Trong lòng trải qua rối rắm, cuối cùng hắn đành buông tha.

Thuật phòng thân hiện đại chống lại võ thuật cổ đại, hỡi ôi.

Chắc chắn- thất bại.

“Lười nói với ngươi, lần sau nếu để cho ta phát hiện ngươi lại gạt ta, hừ hừ.” An Á Phi câu môi ôn hòa nói: “Ta sẽ đến trước mặt a cha cùng phụ thân ngươi khóc lóc kể lể.” Nói xong những lời này, vẻ mặt cứng ngắc của người nào đó liền mềm xuống, cười lớn rồi đi ra ngoài.

Tiếng cười đường hoàng đắc ý kia, cùng với uy hiếp gần như bất đắc dĩ và ngây thơ, Lục Hàn Tình thấp giọng bật cười, người này, thật sự là càng ngày càng làm cho người ta để ý.

“Ngươi còn muốn mua cái gì?” An Á Phi xoa xoa cái trán, vừa mới ngủ trưa dậy đã bị người này lôi đến đây, nói là đi ra ngoài đi dạo xem còn có cái gì chưa mua.

Tuy rằng hiện tại thời tiết mát mẻ hơn rất nhiều, thực thích hợp đi dạo phố, vấn đề là, đi đường lâu như vậy cũng thật sự là mệt chết đi được.

Lục Hàn Tình không nhìn tầm mắt phẫn nộ của người nào đó, sung sướng nói: “Nghe nói hôm nay trong thị trấn có thương đội từ phiên bang Diêu quốc tới, bên trong có không ít thứ hiếm lạ mà trong nước không có.”

“Phiên bang?” An Á Phi nghiêng đầu, “Là chỉ màu da cùng màu mắt khác người sao?”

Lục Hàn Tình gật đầu, “Phiên quốc tên là Sa La quốc, là một hòn đảo ở phía tây vùng biển Diêu quốc. Nghe nói đảo kia không lớn, cũng kỳ dị, có rất nhiều vật mà nước ta không có.”

“Điều này ta biết, quả hồng ở trong vườn rau của ngươi kia cũng là mua được ở trong tay người Sa La quốc đi.”

“Ừ, nghe nói hồng quả kêu là phiên gia.” Lục Hàn Tình nhếch môi cười, “Thế nhưng phiên gia không có nhiều người thích nghe, nên sửa thành quả hồng.”

Khóe miệng An Á Phi run rẩy vài cái, ta xin, phiên gia so với quả hồng dễ nghe hơn được không, “Vậy không bằng ngươi đổi thành cà chua đi, cái gì quả hồng.” Đằng sau thêm một chữ nữa có thể thành văn hóa internet, hồng quả quả, có mộc có?

“Cà chua?” Lục Hàn Tình nhắc lại một chút, cười nói: “Vẫn là tên Phi nhi đặt hay hơn, được, về sau quả hồng kêu là cà chua đi.”

An Á Phi sửng sốt, lập tức cảm thấy không có gì để nói, hắn là đang dùng lời nói châm biến người ta, giờ phút này trên trán khẳng định đầy vạch đen.

Tha thứ cho hắn, hắn thực không phải muốn đem công lao này gắn trên người mình.

An Á Phi ha ha cười vài tiếng, có chút nhẹ nhàng đi về phía trước.

Ôi, ở hiện đại có rất nhiều người thích rau quả, thế nhưng ở dị thế lại cho là hắn đặt tên, loại tâm tình đặc sắc này, nên phải thể hiện ra như thế nào đây?

Lục Hàn Tình nhìn người đi ở trước mặt, bộ dáng tươi cười kỳ quái, lắc đầu nở nụ cười vài tiếng, này là vui vẻ sao?

Thật đúng là dễ dàng thỏa mãn.

Theo hắn biết, cà chua kia cũng chỉ có hắn mua mầm thôi, nếu không phải như vậy, hắn cũng sẽ không khẳng định dùng tên của Phi nhi đặt.

Thế nhưng cà chua, thật sự so với quả hồng dễ nghe hơn.

Hiện giờ vụ mùa đã qua, trên đường có không ít người dân ở phụ cận đến bán đồ vật này nọ. Cũng không hề ít, còn ngửi thất rất nhiều mùi thơm của đồ ăn vặt, An Á Phi không nhịn được hấp dẫn mua không ít, dùng rau dại làm thành bánh rán, dùng bột bắp hơn nữa cho chút thịt làm thành bánh bột ngô, còn có dùng bột mì thô làm thành bánh rán.

Mấy thứ này ở hiện đại có không ít, thế nhưng nhìn thấy ở dị thế, liền phá lệ làm cho người ta hoài niệm.

“Ngươi nếm thử đi, một chút thôi, mùi vị cũng không tồi.” An Á Phi xé một miếng bánh bột ngô nhỏ đưa đến bên miệng Lục Hàn Tình, đáy mắt mang theo chờ mong mà chính bản thân hắn cũng không biết.

Lục Hàn Tình nhìn thấy ánh mắt chờ mong của hắn, hơi hơi híp mắt, tuyệt không chần chờ há mồm cắn vào miệng mình, trong miệng thuần vị bắp, hòa với vị thịt băm, hương vị thật không tồi. Tuy rằng loại phối hợp này có chút kỳ quái.

Thế nhưng cũng may vị mặn của thịt cũng không ảnh hưởng đến vị của bắp.

An Á Phi thấy hắn nuốt vào, cười nói: “Thế nào, hương vị có phải không tệ lắm đúng không?” Bánh bột ngô trong tay cắn mấy cái là xong, ánh mắt An Á Phi lại nhìn về quán ăn vặt khác, “Ngươi không phải nói muốn đến thương đội phiên bang sao, biết nơi nào không?”

Nhìn chằm chằm cái miệng nhỏ nhắn béo ngậy, Lục Hàn Tình cảm thấy chính mình thật sa đọa. Rõ ràng là nên cảm thấy bẩn, hắn ngược lại lại có xúc động muốn hôn xuống.

Nâng tay xoa xoa khóe mắt của chính mình, Lục Hàn Tình ổn định tầm mắt của chính mình, “quẹo vào khách điếm ngay tại con đường phía trước.”

“Vậy không xa, từ từ đi qua thôi.” Hai mắt An Á Phi lại quay về xem các quán nhỏ, có chút đồ ăn vặt thoạt nhìn là rất thơm, nhưng mà tay chủ quán kia có phải hay không quá bẩn.

Mặt đen thui khi nhìn thấy tay chủ quán đồ ăn vặt cũng không rửa đã lấy tiền đồng, ném vào sọt, trong rổ, sau đó, ôi, thế nhưng lau cũng không lau một chút mà tiếp tục nhào bột mì?

An Á Phi đột nhiên cảm thấy dạ dày có chút run rẩy.

Lục Hàn Tình hiển nhiên cũng thấy được, bất đắc dĩ xoa xoa đầu hắn.

Hương vị đồ ăn ở quán ăn vặt không tồi, thế nhưng phương diện vệ sinh lại làm cho người ta không thể chấp nhận được.

“Haiz, không sạch sẽ mới không sinh bệnh.” An Á Phi cũng chỉ an ủi chính mình như vậy, trước kia thời điểm đến nhà bà ngoại ông ngoại, hắn ghét bỏ mở không rửa tay mà bắt đầu làm vằn thắn, bà ngoại liền thường xuyên nói với hắn như vậy.

Lục Hàn Tình cười khẽ, “Phi nhi thật sự là biết an ủi chính mình.”

An Á Phi xem thường, “Nếu không, ngươi muốn ta đem bọn nó ói ra sao?” Vậy không ăn không phải trả tiền, nhiều lắm cũng chỉ bị tiêu chảy mà thôi.

Đuôi lông mày Lục Hàn Tình co vào một chút, bất đắc dĩ giơ tay xoa xoa đầu hắn.

Khi vào thu, ánh mặt trời chiếu xuống mặt đất thật ấm áp, đương nhiên, nếu không có một cơn gió thu thỉnh thoảng thổi qua thì thật tốt.

An Á Phi nhíu mày khép chặt áo, loại thời tiết này chính là có điểm ấy là không tốt, mặc nhiều, vận động nhiều sẽ cảm thấy nóng, mặc ít đi, một cơn gió thổi qua sẽ cảm thấy thân thể rét run.

Lục Hàn Tình giơ tay kéo tay hắn qua, nội lực chậm rãi chuyện động qua tay hai người nắm vào nhau.

Nhiệt độ trong lòng bàn tay, cũng chậm rãi xuyên qua cánh tay, khuếch tán độ ấm tới tứ chi bách hải, làm cho trong lòng An Á Phi run rẩy một cái. Nghiêng đầu, liền nhìn thấy sườn mặt lạnh ngạnh tuấn tú của nam nhân dưới ánh mặt trời hơi hơi mềm hóa.

Kỳ thật, bỏ qua những lần nam nhân này diễn trò, ngẫu nhiên trêu cợt ra, nam nhân này, vẫn là rất nhẫn nại.

An Á Phi vội vàng che trái tim của chính mình, sao lại đập nhanh vậy?

Khi nào thì tim bị bệnh?!!

Lục Hàn Tình hơi hơi nghiêng đầu, liền nhìn thấy thiếu niên bên cạnh nhíu mày, phản ứng vừa rồi, đều bị hắn thu vào mắt. Môi khẽ nhếch, đáy lòng lộ vẻ sung sướng nói không nên lời.

Như thế, trở về Lạc thành, hắn thật ra nên đi cảm tạ phụ thân vì đã sắp xếp cho hắn như thế.

“Hàn Tình, tiểu Phi.” Lam Nhan Phi ngồi ở nhã gian lầu hai của khách điếm, giơ tay với hai người ở dưới lầu.

“Xem ra tâm tình của ngươi rất tốt.” Lục Hàn Tình lôi kéo An Á Phi đi vào nhã gian, tùy ý chọn một cái ghế dựa ngồi xuống, “Như thế nào, mọi chuyện đã nói rõ ràng?”

Tâm tình Lam Nhan Phi rất tốt, khóe mắt mị hoặc, mê người nói không nên lời, “Nếu đã nhìn ra, sẽ không nói những lời vô vị như vậy.”

An Á Phi nhìn hắn một cái, “hoa đào đầy mặt.”

Hai người sửng sốt, lập tức cười nói, “Tiểu Phi thì ra có thể xem tướng sao.” Lam Nhan Phi rót cho hắn một ly trà nóng để đến trước mặt.

An Á Phi nói: “Rõ ràng như vậy, chỉ cần không phải người mù đều có thể nhìn ra.” Lục trước gặp người này đầy mặt ưu sầu, hiện tại mặt mày hớn hở, khẳng định là có quan hệ với Ti Thiểu Lan kia.

Lam Nhan Phi cũng không cảm thấy thẹn thùng, cười sờ sờ mặt mình, “Thật rõ ràng như vậy sao?”

Hai người mỉm cười gật đầu.

“Như thế nào, lần này có cần cùng chúng ta trở về Lạc thành không?” Lục Hàn Tinh giơ tay đem một bàn điểm tâm kéo đến trước mặt An Á Phi, hướng Lam Nhan Phi hỏi.

“Chúng ta còn muốn ở thêm vài ngày.” Lam Nhan Phi uống ngụm trà, “Các ngươi là đang đi dạo phố?”

“Ừ, đi nhìn xem thương đội phiên bang.” Lục Hàn Tình nhìn hắn một cái, “Thiểu Lan đâu?”

“Đang bận rộn.” Mắt Lam Nhan Phi nhìn về bên ngoài, nói: “Hoàng thượng kêu đôi ta ở bên này chú ý thương đội của Diêu quốc.”

Lục Hàn Tình không cảm thấy kinh ngạc, “Xem ra chiến sự có biến.”

Lam Nhan Phi dựa vào lưng ghế, thoải mái nói: “Ai biết, kêu chú ý thì chú ý một chút, chúng ta cũng không muốn trở về Lạc thành sớm như vậy, bên kia có chút chuyện không xử lý sạch sẽ, trở về cũng khiến cho tâm tình khó chịu mà thôi.”

Nghĩ đến dị động của hai nhà ở Lạc thành, Lục Hàn Tình gật đầu, “Việc này ngươi cũng không nên nhúng tay, Thiểu Lan xử lý là được.”

“Ta mới lười đi nhúng tay, ta thật ra muốn nhìn một chút vị phu lang thừa tướng kia có thể chơi ra cái dạng gì.” Khóe miệng Lam Nhàn Phi gợi lên một nụ cười lạnh, ánh mắt liếc hắn một cái, “Thật ra là ngươi, tại thời điểm một chốt như vậy lại trở về, cùng đừng làm cho huynh đệ Kha gia kia bò đến.”

Lục Hàn Tình nhếch mày, “Ngươi cảm thấy ta sẽ cho bọn họ cơ hội?”

An Á Phi ngẩng đầu nhìn hai người liếc mắt một cái, “Các ngươi bàn chuyện cơ mật, không cần ta rời đi một chút sao?”

Hắn tuyệt không muốn nghe những âm mưu quỷ kế này.

Lục Hàn Tình sờ sờ đầu hắn, “Phi nhi đã tham dự vào.”

“Vậy các ngươi có thể cho ta là kẻ điếc.” An Á Phi nháy mắt còn nghiêm túc đề nghị.

Lam Nhan Phi thú vị cười nói: “Cho dù nghe không thấy, nhưng vẫn thấy mà.”

An Á Phi cúi đầu uống trà.

Làm Nhàn Phi không khỏi cười ra tiếng, ngươi này thật ra thú vị hơn trước.

Tạm biệt Lam Nhan Phi, hai người đi đến phía trước một lát, liền tới khách điếm mà thương đội phiên bang ngủ lại, giờ phút này ở bên ngoài khách điếm vây không ít người, giống như là đến đây giúp vui.

Hai người chen lấn vào đoàn người, đi đến bên trong, chỉ thấy trong chính đường khách điếm đã đầy người ngồi, trên bàn đã được bày một đám vật phẩm ngay ngắn có thứ tự, lại thực ngạc nhiên một ít vật phẩm phiên bang.

Mười mấy đại hán cao lớn rõ ràng không giống với người Lương Nguyệt quốc, đang đứng trước một đám vật phẩm đối diện với nhóm người quan sát đang nghe giới thiệu cái gì đó. Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một ít thiếu gia cậu ấm có tiền lấy đi một vật gì đó.

Lục Hàn Tình lôi kéo An Á Phi đến một chỗ có thả một đống túi nhỏ, nơi này ít người nhất, cũng không có người phiên bang ở trong này.

An Á Phi kì quái nhìn thoáng qua mười mấy người phiên bang. Là hắn lối giác sao? Những người đó, giống như khi hắn cùng Lục Hàn Tình tiến vào, vẻ mặt có chút biến hóa ?

Lục Hàn Tình xoay người cầm lấy một cái túi nhỏ, bên trong thoảng qua một mùi hương thản nhiên, hạt bên trong túi xem ra giống như mầm, nhưng những mầm này lại không bình thường căng mẩy chắc nịch như vậy. « Phi nhi biết những thực vật này. »

Nghe vậy, An Á Phi vứt bỏ những nghi hoặc trong lòng, quay đầu nhìn về cái gì đó đã được đưa tới gần mũi chính mình, giơ tay đẩy ra bên ngoài, « giơ như vậy làm gì ? »

Nhìn thấy thứ trong gói to, An Á Phi nói: “Đây là đương nhiên, a, ở phiên bang người ta có thể là kêu hồi hương an thần linh tinh đi. »

Lục Hàn Tình gật đầu, « Thứ này có thể có tác dụng. » Mùi ngửi thấy cũng không tồi.

Trên mặt An Á Phi tươi cười bởi vì đột nhiên nghĩ tới thịt dê, đương nhiên vị thịt nướng mà bay xa, liền ngay cả thanh âm cũng phải cao lên vài phần, « Có thể, loại này có thể lấy làm hương liệu, cũng có thể làm gia vị, ví dụ như dùng để nướng thịt, hoặc là cho một ít vào trong đồ ăn, cho một ít vào, hương vị cũng không tồi. »

« Vị tiểu công tử này nói rất đúng. » Một vị người phiên bang thân hình cao lớn, tướng mạo có thể nói là tuấn lãng đi đến trước mặt họ, chỉ vào gói to ở trong tay An Á Phi nói : « Vật này là vật đặc biệt ở phiên bang chúng ta, tên là hồi hương an thần, đương nhiên, cũng có rất nhiều người gọi nó là hôi hương dại, thời điểm nướng thịt dê cho vào, hương vị tuyệt đối rất ngon. »

Lục Hàn Tình đương nhiên cảm thấy hứng thú với gói to này, « Loại trong gói to này còn không ? »

Nam nhân sang sảng cười, “Đương nhiên là còn, hai vị nếu muốn, chúng ta lần này mang theo không ít. »

An Á Phi nói : « À, mang theo nhiều không, chúng ta muốn mua toàn bộ. »

Lục Hàn Tình gật đầu, giọng nói thản nhiên, « Nếu không ai muốn mua, chúng ta đều mua tất cả. »

An Á Phi cũng đã quen với vẻ lạnh đạm của hắn khi đối diện với người xa lạ, thấy thế liền cúi đầu nhìn ở trên sạp trước mặt. Vừa nhìn đến một gói to có khối màu vàng nhạt, mắt không khỏi sáng lên, xoay người liền nhặt lên, « Đây là pho mát ? »

« Vị công tử này thật sự là bác học thấy nhiều biết rộng, vật này mặc dù tên không phải giống như trong miệng công tử, thật ra có quan hệ với sữa. Chúng ta kêu nó là bánh sữa. » Nam nhân cười giới thiệu, hiển nhiên đối với người biết vật này thật cao hứng.

An Á Phi cười, bánh sữa ? Tên thật xứng với thứ này. “Bánh sữa này còn không?” Nếu còn, đều mua toàn bộ trở về, hắn muốn ăn bánh ngọt, quả thực chính là rất dễ dàng có.

Nghĩ đến đây, An Á Phi nghiêng đầu hướng Lục Hàn Tình bên cạnh giơ lên nụ cười sáng lạn, “Chúng ta đều mua đi.”

Lục Hàn Tình cúi đầu nhìn hắn, con ngươi đen như bầu trời đêm tịch mịch, một chút ôn nhu khuếch tán kia, làm cho người ta nhịn không được sa vào, “Được.” Thanh âm thản nhiên, mang theo một chút sủng nịnh vang lên bên tai An Á Phi, thành công làm cho khuôn mặt trắng nõn của người nào đo hiện lên hai mạt ửng hồng.

An Á Phi che dấu ho khan một tiếng, “Cái kia, dã hồi hương cùng bánh sữa đều mua.”

Nam nhân nghe được lời này, rất là vui vẻ, “Đa tạ hai vị, ở chỗ chúng ta còn có đồ vật khác, hai vị có thể nhìn xem có cần hay không.”

An Á Phi cúi đầu, một tay che trái tim đập sắp tràn ra khỏi lồng ngực, mẹ ơi, ngươi đập nhanh như vậy làm gì, không phải là ánh mắt đẹp thôi sao, có cái gì tốt đâu.

Lục Hàn Tình hơi hơi câu môi.

Hai người mua không ít gì đó, trên cơ bản đều có quan hệ tới ăn. Những vật phẩm khác của người phiên bang, bọn họ giống nhau cũng chưa mua.

Đi ở trên đường, An Á Phi không nói gì, tuy rằng tim đập đã sớm bình thường, chính là trong lòng lại có cảm giác quỷ dị, cũng làm cho hắn khi đối mặt với người nào đó ở bên người, có chút không được tự nhiên. “Cái kia, ngươi có cảm thấy kì quái hay không? Người phiên bang này lời nói rất lưu loát, nếu không phải ăn mặc không giống người thường, còn có vẻ ngoài kia, chỉ nghe thanh âm lời nói, ta sẽ cảm thấy bọn họ cùng chúng ta rất giống nhau.”

Kỳ thật hắn không nghĩ đi chú ý những thứ này, chính là nhớ tới lời nói của Lam Nhàn Phi, lúc này mới chú ý tới một chút, nhưng thật ra không nghĩ tới, thật đúng là làm cho hắn phát hiện ra địa phương kì quái.

Những người đó tuy rằng che dấu rất khá, nhưng khi ngẫu nhiên nhìn về phía Lục Hàn Tình, trong mắt sẽ chớp lên một chút. Xem ra, những người đó cũng không chỉ là thương đội đơn giản.

Lục Hàn Tình nâng tay sờ sờ đầu hắn, gần đây giống như càng ngày càng nghiêng động tác này, “Việc này giao cho hai người Lam Nhan Phi là được, hiện tại ngươi hẳn là nên nghĩ chúng ta mua mấy thứ này, trở về có thể làm cái gì ăn.”

An Á Phi vừa nghe tới cái này, trong đầu liền lập tức vứt bỏ vài thứ, “Buổi tối trở về ta sẽ làm một chút nếm thử xem.” Hắn thật đúng là thèm ăn muốn chết.

Truyện Chữ Hay