Trọng Sinh Dị Thế Chi Điền Viên Kí

chương 3: đời người như bàn trà

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

An Á Phi cảm thấy, thế giới này không có ai đau khổ như hắn.

“Tiểu Phi, làm sao vậy?” An Mộc Hữu kinh ngạc nhìn sắc mặt con lớn tái nhợt, bộ dạng lung lay sắp đổ, đây là làm sao vậy, “Đầu còn chưa khỏe sao?”

“Con muốn đi ngủ.” An Á Phi hung tơn phun ra một câu như vậy, liền chạy vội tới giường gỗ, hắn muốn đi ngủ, tỉnh ngủ nhất định sẽ trở về.

Chính là thật sự có thể ngủ sao?

An Á Phi mở to mắt nhìn cái lỗ ở trên nóc nhà bằng cỏ tranh, trong lòng dùng sức rít gào, hắn nghĩ muốn trở về. Thế giới này tuyệt đối không thích hợp với ta, nam nhân mang thai còn chưa tính, hắn thế nhưng còn phải lập gia đình.

Ngày hôm đó không có cách nào trở về.

Cho dù cảm thấy ngày hôm đó đau khổ muốn trở về như thế nào, chính là hắn không thể không đối mặt với sự thật về sau hắn phải sống ở đây đến cuối đời.

Nghĩ tới chuyện lập gia đình, An Á Phi liền cảm thấy cúc hoa căng thẳng, cái cảm giác cúc hoa sắp bị ngắt làm cho hắn rất là đau trứng.

Lão tử tuyệt đối không lấy chồng.

Trong lòng liền hiện lên một lời thề như vậy. Tinh thần An Á Phi liền phấn chấn tiêu sái đi ra ngoài. Bụng thật đói, a cha cũng sắp trở lại đi, hắn nên chuẩn bị làm cơn chiều.

Từ sau khi lánh giáo trù nghệ của a cha nhà mình xong, An Á Phi liền sinh ra ý tưởng không bao giờ muốn cho a cha nhà mình tiến vào phòng bếp, cũng không phải nói trình độ nấu ăn của Lí Á La kém, chính là đối với trù nghệ rất tốt của An Á Phi mà nói, cũng chỉ có thể nói là có thể ăn mà thôi.

Lí Á La cùng An Mộc Hữu sau khi nếm qua trù nghệ của con lớn nhà mình, lập tức bị hương vị của đồ ăn chinh phục. Tuy rằng trong lòng có nghi vấn vì sao con lớn sau khi mất trí nhớ trù nghệ lại tốt lên, nhưng cuối cùng vẫn thua ý tưởng con lớn hoàn hảo đứng ở trước mặt chính mình thì cái gì cũng tốt.

Không có gì có thể so với bình an của người nhà, cho dù con lớn sau này làm hành động ngoài dự liệu của bọn họ, bọn họ cũng không cảm thấy có cái gì kì quái.

Chỉ cần người hoàn hảo hoạt động trước mặt bọn họ, những chuyện khác bọn họ đều không để ý.

Ngày hôm sau thời tiết sáng sủa, là một ngày tốt để đi chợ.

Thôn trấn cách thôn Phương Sơn gọi là Bắc Khẩu trấn, từ thôn Phượng Sơn đi bộ cũng phải hết một canh giờ, nếu ngồi xe bò hoặc là xe lừa, cũng phải hết nửa giờ.

Lân cận trấn Bắc Khẩu có một thôn trấn rất lớn, vừa đến ngày họp chợ, nhóm thôn dân mười tám dặm phụ cận đều đem những thứ trong nhà mình bán được đem đi thôn trấn bán, nếu nhà nào có điều kiện tốt, liền vội vàng đi xe bò xe lừa, nếu nhà không có điều kiện, tự nhiên phải dựa vào hai chân.

Nếu không phải lúc trước có hạn hán, An gia cũng tính là dư dả, trong nhà còn có một con lừa, nhưng hai năm liên tiếp khô hạn cùng với hai lão nhân gia lần lượt qua đời, con lừa duy nhất kia cũng bị đem đi bán đổi lấy tiền.

Hiện giờ muốn đi thôn trấn mua đồ vật, hoặc là đi bộ, hoặc là bỏ chút tiền đi xe bò xe lừa nhà người khác, nhưng phải xem đồ vật nhà người ta có nhiều hay không, nếu không chỉ có thể dựa vào hai chân chính mình mà đi qua.

“Phụ thân, đều mang đủ đồ vật rồi sao?” An Á Phi đứng ở trước sân, kiểm kê đam tử của phụ thân nhà mình.

“Đủ.” An Mộc Hữu gánh lên đam tử, “Mau trở về nghỉ ngơi, phụ thân qua buổi trưa sẽ trở lại.” Nói xong liền đi.

“Phụ thân ngươi đi rồi?” Lí Á La tiếp nhận khăn trên tay An Á Phi, thuận tay cho vào chậu gỗ bên cạnh giặt sạch sẽ.

“Đi rồi.” An Á Phi đi đến bàn đá duy nhất ở trong nhà bếp, bưng lên một chén cháo hoa màu uống hết sạch sẽ.

“Haiz, xe trâu của lão Lưu để đầy đồ vật, phụ thân ngươi chỉ có thể chọn một chút lương thực mang lên thôn trấn.” Lí Á La một bên rửa bát, một bên thở dài. Lão Lưu ở thôn Phượng Sơn có một con trâu cày ruộng, vừa đến ngày họp chợ, có rất nhiều người đều muốn tranh giành đi cùng.

Thời điểm gieo mùa vụ xuân cũng là từng nhà luân phiên đến mượn đi cày ruộng.

“Hy vọng da hồ ly có thể bán giá tốt, khi đó đồ cưới của ngươi cũng có, cuối nằm còn có thể làm mấy bộ đồ cưới cho ngươi.”

An Á Phi một bên nghe a cha nhà mình liên miên cằn nhằn, một bên nhàn nhạt khó chịu, vì cái gì lại nhắc tới đồ cưới, thật sự là rất phiền toái.

Mắt trời ở chân trời cũng dần dần lộ ra, An Á Phi sợ sâu, tại thế giới không có ô nhiễm môi trường này, hắn tuyệt đối không có khả năng có thể vượt qua chướng ngại tâm lý mà đi hỗ trợ bắt sâu, bởi vậy chỉ có thể ở nhà giặt quần áo, nấu cơm, cho ba con gà mái ở nhà ăn.

Chuồng gà bởi vì mỗi ngày đều quét tước, hương vị cũng không khó ngửi, nhặt lên trừng gà hôm nay, lại thay đổi chậu nước trong cho ba con gà mái, An Á Phi liền đi đến bên cạnh giếng giặt quần áo.

Quần áo phụ thân đều là a cha giặt, hắn chỉ cần giặt quần áo của chính mình cùng tiểu Khả Khả là được. Thực nhẹ nhàng.

Giữa trưa vẫn như cũ là cháo hoa màu, phối cùng với củ cải muối nhà mình tự làm, hương vị cũng không tệ lắm, chính là đặc biệt mau đói.

Theo thường lệ cùng tiểu Khả Khả ngủ trưa, vừa tỉnh liền nghe thấy ngoài phòng có thanh âm nói chuyện vui mừng, trong đó có một thanh âm là của phụ thân hắn, thanh âm của người còn lại nghe thực xa lạ.

An Á Phi mang giày vải vào, nhìn thoáng qua tiểu Khả Khả đang ngủ, xoa xoa nước miếng ở khóe miệng cho hắn, lúc này mới sửa sang tóc mình lại một chút rồi đi ra ngoài phòng.

Không biết một đầu tóc dài này có thể cắt hay không, hắn thật sự không muốn khiến cho nghệ thuật gia chán chường, mỗi lần tỉnh ngủ nhìn thấy tóc dài ở trên người, đều làm cho hắn có cảm giác bản thân mình đang ở trong một bộ phim kinh dị, rất là đáng sợ.

“Phụ thân.”

“Tiểu phi, mau tới, nhìn xem là ai tới.” An Hữu Mộc vừa thấy con lớn nhà mình, trên khuôn mặt thật thà liền cười đến không thấy mắt.

Ai tới ? An Á Phi đi tới trước mặt phụ thân nhà mình, sau đó ngẩng đầu nhìn, liền nhìn thấy một khuôn mặt tuấn mĩ đang mỉm cười, không biết.

Thấy vẻ mặt con lớn nhà mình mê mang, An Mộc Hữu lúc này mới nhớ tới, con lớn nhà mình bởi vì đụng đầu mà mất trí nhớ, đương nhiên là không biết vị hôn phu ở trước mặt, liền xin lỗi nam nhân ở một bên nói ; « Hàn Tình, ngại quá, ta quên tiểu Phi mất trí nhớ, hắn hiện tại không nhớ rõ những chuyện trước kia. »

Vẻ mặt Lục Hàn Tình mỉm cười lắc đầu, trong mắt mang theo một tia thương tiếc, « Không có việc gì đâu An thúc, chỉ cần Phi nhi hoàn hảo là tốt rồi. »

Phi nhi ?

An Á Phi lập tức phun một ngụm máu. Đây là xưng hô thần thánh gì ? lão tử là một đai nam nhân, làm sao lại có một cái tên mảnh mai như vậy.

« Phi nhi, còn nhớ rõ Tình ca ca không ? » Lục Hàn Tình quay đầu, vẻ mặt ôn nhu nhìn vẻ mặt mê mang đang dại ra của An Á Phi.

Tình ca ca ?

An Á Phi cảm thấy hiện tại hắn rất là muốn ngất xỉu, khóe miệng lại nhịn không được run rẩy. Tình ca ca loại xưng hô này có thể dùng cho hai nam nhân gọi nhau sao ?

Một tầng da gà liền lập tức nổi lên.

« Phi nhi ? » Lục Hàn Tình nhìn chằm chằm phu lang tương lại trước mặt, mắt lộ ra lo lắng.

« Không nhớ rõ. » An Á Phi quyết đoán lắc đầu, lão tử nhớ rõ cũng không thừa nhận, huống chi hiện tại hắn cái gì cũng không nhớ rõ, cái gì mà Tình ca ca, hắn mới không cần nhớ rõ.

« Đầu Phi nhi còn đau không ? » Lục Hàn Tình quan tâm hỏi, khuôn mặt tuấn mĩ thoạt nhìn làm cho người ta đặc biệt sinh hảo cảm.

It nhất An Mộc Hữu ở một bên cũng rất cảm động, về sau tiểu Phi qua đó nhất định sẽ không bị bạc đãi, thật tốt.

« Rất đau. » An Á Phi dùng sức gật đầu, « Ta muốn đi nghỉ ngơi, ngươi cùng phụ thân ta trò chuyện đi. » Nói xong liền muốn chạy, ai ngờ mới vừa quay người lại, cánh tay liền bị kéo lại.

« Phi nhi. » Mặt Lục Hàn Tình mang theo ai oán nhìn phu lang tương lai trước mắt chưa nói được hai câu liền tính toán chuồn đi.

An Á Phi yên lặng quay đầu, chậm rãi ngẩng đầu, chống lại một đôi mắt màu đen, trong lòng phun tào nói, không biết nam nam thụ thụ bất thân sao, thân, còn có người này trưng vẻ mặt oán phụ bị vứt bỏ là muốn ầm ĩ chuyện gì. Mau buông tay lão tử ra.

« Tiểu Phi, Hàn Tình cố ý đến thăm ngươi, cùng Hàn Tình tâm sự đi, ta đi tìm a cha ngươi trở về. » An Mộc Hữu thấy hai người đối diện liếc mắt đưa tình, cảm thấy hiểu rõ, thức thời tìm lấy một cái cớ cho hai người có cơ hội ở chung với nhau, liền đi rồi.

An Á Phi rất muốn kêu phụ thân nhà mình không cần thức thời như vậy, hắn tuyệt không muốn cùng nam nhân cùng một chỗ, cái gì Tình ca ca, vừa nghe khiến cho người ta sinh ra cảm giác lưu manh.

Đợi cho ngoài viện vang lên thanh âm đóng cửa, An Á Phi dùng sức tránh khỏi tay của Lục Hàn Tình, nhảy xa ra ba bước, vẻ mặt giống như là muốn tránh khỏi bệnh độc.

« Phi nhi. » Trong mắt Lục Hàn Tình mang theo hứng thú nhìn phu lang tương lai trước mặt, người này mất trí nhớ, ngay cả ngôn ngữ tứ chi cùng trở nên càng ngày càng có ý tứ.

Tuy rằng chỉ gặp phu lang tương lai vài lần, mỗi lần đến, người này đều dùng ánh mắt tràn ngập tình yêu nhìn chính mình, nhưng khi mất trí nhớ, tình yêu đã không còn, còn có vẻ mặt ghét bỏ, ghét bỏ ?

Ha ha, có ý tứ.

« Phi nhi thật sự giống như An thúc nói cái gì cũng quên.” Vẻ mặt Lục Hàn tình thương tâm, lực tức lại thâm tình nói : « Thế nhưng không có việc gì, chỉ cần Phi nhi hoàn hảo là tốt rồi. »

An Á Phi thật không chịu nổi, không cần kêu Phi nhi Phi nhi suốt như vậy, như vậy sẽ làm hắn sinh ra cảm giác hắn kì thật không phải nam nhân, mà là muội tử mềm mại mảnh mai.

« Ta muốn đi cho gà ăn. » Phải cách xa nam nhân này một chút.

« Ta đến hỗ trợ. » Lục Hàn Tình đi đến bên người An Á Phi, kéo tay hắn rất tự nhiên, còn quen thuộc dẫn đường đi đến chuồng gà, vừa thấy chính là người trong nhà.

« Buông tay. » Không nên hơi một tí lại lại dây dưa không dứt, An Á Phi dùng sức tránh, gì, không tránh ra được ?

Lục Hàn Tình ở phía trước đưa lưng về phía hắn con môi một cái, « Phi nhi vẫn là thẹn thùng như vậy. »

Hắn không phải là đang thẹn thùng, rõ ràng là đang sợ hãi.

Buổi tối Lục Hàn Tình đương nhiên được hai vị cha mẹ An gia nhiệt tình giữ lại.

Lí Á La nghĩ trù nghệ của con lớn nhà mình tốt như vậy, sau này qua đó sẽ không bị khi dễ, sai khiến An Á Phi đi làm cơm chiều, chính mình thì ở bên cạnh giúp đỡ.

An Á Phi như thế nào lại không rõ ràng tính toán ở trong lòng a cha nhà mình, nhìn thoáng qua phụ thân nhà mình tán gẫu với nam nhân rất vui vẻ, An Á Phi âm thầm quyết định, đồ ăn đêm nay phải làm thật khó ăn.

Chính là, trên ý tưởng mà thôi.

Cái loại bản năng đã ăn vào trong xương này, như thế nào có thể nhất thời liền có thể thay đổi được.

Cho nên khi đồ ăn được bưng lên bàn, nhìn thấy người nào đó ăn một miếng ánh mắt liền sáng lên.

Sống lưng An Á Phi nháy mắt lạnh cả người, cây hoa cúc bắt đầu ẩn ẩn đau, đỉnh đầu có một đoàn quạ đen kêu quạ quạ báo hiệu tử vong bay qua.

Hắn làm sao lại quên mất, đồ ăn nơi này tuy rằng phong phú, nhưng bởi vì nguyên nhân gia vị đơn điệu, rất nhiều đồ ăn làm ra đều khuyết thiếu hương vị.

Mà đồ ăn trong nhà hắn, là bởi vì hai ngày nay hắn nhám chán đi dạo một vòng ở rừng cây phía sau núi, tìm được một gốc cây tiêu dại, cho nên khiến cho đồ ăn có một chút vị cay, tự nhiên là so với những loại đồ ăn mặn nhạt bên này ngon hơn rất nhiều rồi.

Truyện Chữ Hay