Cô vừa mới rời giường không bao lâu, còn chưa đắp chăn, đang chuẩn bị chờ chút đi ngủ trưa luôn.
Cúp điện thoại, nghĩ là anh đi lên cần phút đồng hồ, Giang Tiêu Nhiên lập tức bắt đầu nhanh như điên dọn dẹp bàn ghế.
Đem cây bút cuối cùng bỏ vào hộp bút, điện thoại vang lên.
Giang Tiêu Nhiên hoảng loạn, nhìn kỹ, là điện thoại của Cố Dư Lâm.
Nhận điện thoại.
- Anh đến rồi.
Cô vừa nói chuyện vừa đi đến mở cửa:
- Sao không nhấn chuông?
Hỏi xong, cửa vừa vặn mở ra, Cố Dư Lâm vẫn ung dung đứng bên ngoài, nói:
- Làm chuyện bí mật sao có thể quang minh chính đại như thế, còn nhấn chuông cửa à?
Lúc anh nói chuyện, từng tầng sương mù lạnh lẽo thả ra không khí.
Cô ngắt lời:
- Lại thần bí rồi!
Vào phòng, Cố Dư Lâm dậm chân:
- Anh có cần thay dép không?
???
???
Không còn ý thức bí mật nữa à đại ca?
Giang Tiêu Nhiên trả lời:
- Nếu thay dép xong mà cha mẹ em đột nhiên trở về, không phải sẽ để lại chứng cứ sao? Nhỡ như họ về thật, anh mang giày của anh sẽ dễ chạy hơn.
Anh cười:
- Em thật có kinh nghiệm.
- Cảm ơn đã quá khen!
Cô đi rót cho anh ly nước, vừa quay đầu lại đã không thấy anh đâu.
Giang Tiêu Nhiên bưng nước đi đến nhìn thoáng qua phòng mình, quả nhiên, anh đã ngồi trên giường cô rồi.
Cô đưa nước cho anh, anh chỉ một cái:
- Đây là cái gì?
Cô quay đầu nhìn, là một áo bra nhỏ đang nằm trên gối nằm bên cạnh.
Quên cất rồi!
Cô lập tức đi đến, giấu lại dưới gối. Vì che đậy vẻ bối rối, cô liền sáng suốt tìm chủ đề nghiêm túc để nói.
Giang Tiêu Nhiên:
- À, thi văn nghệ có kết quả rồi, sáng nay cô Đào đã thông báo cho em.
- Sao? Giải mấy?
- Tiết mục của mình và tiết mục khiêu vũ kia đều hạng nhất.
Giang Tiêu Nhiên thở phào nhẹ nhõm
- Lúc đó thiếu chút nữa lo đi dạo mà hỏng rồi, em còn tưởng không có giải nào.
May mắn là hai người phối hợp tốt với nhau, nếu không… Cô dành nhiều thời gian như vậy để xóa bỏ lịch sử đen tối của anh, cuối cùng lại tạo cho anh một vết nhơ thì thật là không thể nói nổi.
Giang Tiêu Nhiên đứng lên, đang chuẩn bị ít đồ ăn vặt thì thấy cha mẹ đang về.
- Mau mau nhanh lên!
Cô đẩy anh:
- Đi mau, họ về kìa!
Cố Dư Lâm không nỡ, chăm chú nhìn phòng cô.
- Đừng nhìn nữa, về sau sẽ có thời gian nhìn.
Cô đẩy anh tới cửa:
- Nếu anh không đi thì sau này không còn thấy em đâu!
Cha mẹ vẫn làm công tác tư tưởng là không thể yêu sớm, nếu như yêu sớm mà lén lút thì coi như không sao, đằng này lại đem cả người đến cửa thì chắc chắn cô không còn đường về mà!
Nếu như nhìn qua sẽ không khó biết được nguyên nhân cô muốn chuyển trường, lỡ như họ bắt cô chuyển trường khác nữa, vậy thật là không ổn rồi.
Đẩy Cố Dư Lâm ra cửa, cô đóng cửa lại, tay đẩy ra ngoài, ý bảo anh đi nhanh một chút.
Anh ấn thang máy, cô nói to lên:
- Anh còn chờ thang máy sao, nếu họ tới thì xong rồi, đi thang bộ đi, nhanh lên một chút!
Anh xoay người, đi hai bước, vòng lại, vẻ mặt nghiêm trọng.
Tới đây?!
Anh đi tới, đứng bên cửa kéo cô, tay cô còn đang nắm khóa cửa, cứ thế bị kéo ra, cả người bị kéo ra ngoài. Cố Dư Lâm ôm cô một cái, lúc này mới nhanh chóng xuống lầu.
Cô suýt chút nữa nhìn theo phía bóng lưng anh mà la lên.
Cũng may cha mẹ chưa tới, lòng cô còn bất ổn, nhanh chóng đi vào, đóng kỹ cửa lại. Cửa vừa mới đóng, bên ngoài truyền lên tiếng thang máy mở ra.
- Giang Tiêu Nhiên, mở cửa.
Giang Tiêu Nhiên? Mẹ vừa gọi cả tên họ của cô, cô cảm thấy có chuyện không tốt gì rồi, vừa bước tới nhẹ nhàng, cô lại nghe bên ngoài gọi tiếp tiếng thứ hai:
- Giang Tiêu Nhiên!
Cô giả vờ bây giờ mới nghe được, trả lời:
- Con tới đây.
Lúc này mới chạy nhanh tới.
Mở cửa ra, cơ lập tức quay đầu uống nước, sau một hồi lâu, chỉ nghe mẹ cười híp mắt nói:
- Nghe nói con thi giữa kỳ không tệ lắm?
… Hôm nay sao ai cũng làm cô sợ hãi thế này?
Không phải chỉ sinh viên năm ba trốn vào thân thể nữ sinh lớp sao? Cũng không phải chỉ là yêu sớm sao, cô đã đắc tội ai à?
- Đúng vậy, vẫn có thể tốt hơn.
Cô khéo léo nói:
- Con về phòng làm bài tiếp ạ.
Chưa viết bài nào, cửa sổ lại vang lên.
Cô tính toán một chút, hà hơi lên cửa sổ, rồi dùng ngón tay vẽ lên một dấu hỏi. Suy nghĩ một chút, lại xóa đi, đổi thành một hình trái tim.
Thiếu nữ đang yêu luôn lãng mạn như vậy.
Ở nhà rất dễ chịu, mỗi ngày trừ ăn cơm và ngủ thì chính là phải làm bài tập, thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ có một điều không tốt là chỉ có liên lạc với Cố Dư Lâm qua điện thoại.
Nhưng hai ngày nay, hai người cũng ít nhắn tin.
Giang Tiêu Nhiên đang mơ hồ lo lắng, thì có điện thoại của Lý Gia Viên.
Lý Gia Viên đi thẳng vào vấn đề:
- Bạn đang ở đâu vậy? Bây giờ có thời gian không?
Cô giật mình:
- Mình ở nhà, sao vậy?
- Mình không liên lạc được với Cố Dư Lâm, gọi điện thoại không nghe máy, không biết có xảy ra chuyện gì không - Lý Gia Viên lo lắng nói - Lần trước có lần cậu ta nóng sốt nằm trong nhà, không kịp sạc điện thoại, chỉ biết mơ màng ngủ. Hay là mình đi tới nhà cậu ta xem thử, nhưng mình đang ở khá xa, về không kịp, bạn qua đó xem thử một chuyến được không?
Giang Tiêu Nhiên lập tức đi đến tủ quần áo, cầm áo khoác:
- Được, mình đi ngay.
May là lần trước đi đến nhà anh, anh có lưu vân tay cô lại, nên bây giờ cô có thuận lợi vào nhà anh.
Cô thay quần áo chỉnh tề, chuẩn bị đi:
- Con đi đâu đó?
- Hôm qua con hẹn Gia Ánh xem phim, quên nói với mẹ - Cô nhìn điện thoại - Mấy ngày nay con không ra cửa rồi.
- Được rồi, đi đi, chú ý an toàn.
Ra đến thang máy, Giang Tiêu Nhiên mơ mơ màng màng.
Dù sao cũng chỉ là nóng sốt, không có gì đáng sợ… Nhưng, chỉ cần nghĩ tới người kia là Cố Dư Lâm, có thể toàn thân anh nóng hổi nằm trên giường, bên cạnh không có ai chăm sóc, cô cảm thấy rất sợ hãi.
Quan tâm sẽ bối rối, càng quan tâm càng bối rối.
Cô vội vàng bắt xe, dọc đường đi, cô luôn bảo tài xế chạy nhanh một chút, nhanh chút nữa, bác tài không khỏi kinh ngạc:
- Cô gái nhỏ đang muốn làm gì vậy, sao hoảng sợ thế?
Hoang mang chạy tới nhà anh, may mắn nhà Cố Dư Lâm khóa bằng vân tay, mà lần trước anh đã cài vân tay cô vào rồi.
Cô mở cửa, cảm thấy trong phòng rất bí bách.
Trực tiếp đi vào phòng anh, cô nhìn thấy anh nằm trên giường, đắp rất nhiều chăn, trên tủ đầu giường có thuốc hạ sốt, còn có nhiệt kế.
Vị giác khi bệnh rất khó chịu, chân mày anh nhíu lại, làn da trắng bệch, môi cũng trắng ra.
- … Cố Dư Lâm?
Anh giật giật.
Giang Tiêu Nhiên tự tay sờ trán anh, nóng, rất nóng. Tay quẹt lên mũi anh một cái, một tầng mồ hôi mỏng xuất hiện.
Cô rất đau lòng, cúi đầu thương lượng với anh:
- Chúng ta đi bệnh viện nha, được không? Anh nóng lắm rồi!
Mí mắt anh giật giật, thân thể nhích lại gần cô:
- Không muốn đi.
Nhưng mà… bây giờ bên ngoài gió lớn, nếu ra khỏi cửa, có khi càng nghiêm trọng hơn.
- Em sẽ gọi bác sĩ gia đình tới - Cô nói chắc chắn - Phải gọi bác sĩ tới.
Anh cọ cọ cánh tay cô:
- Tùy em đi!
Giang Tiêu Nhiên đi xuống lầu mua thuốc hạ sốt, đi lên nấu nước ấm cho anh uống, lại đo nhiệt độ cho anh, rồi gọi cho bác sĩ.
Nửa giờ sau bác sĩ đến.
Truyền nước cho anh, uống thuốc đàng hoàng, lăn qua lăn lại như thế, đã sắp hết buổi chiều.
Cô nấu cháo cho anh, buộc anh húp một chút, ăn xong, uống thuốc xong, cô giục anh đi tắm rồi ngủ.
Anh ôm quần áo mới, hỏi cô:
- Còn em?
- Em không về, đêm nay ở đây với anh.
Cô vừa gọi về nhà nói đêm nay sẽ ngủ lại nhà Triệu Gia Ánh.
Lúc đầu anh đang đi về phía nhà nắm, nhưng vì phát sốt mà động tác có chút chậm chạp, nghe xong lời này, “Dong” anh đụng phải vật gì đó!
Anh đau mà thở gấp, oán trách nói:
- Ở lại cũng không chọn lúc thân thể anh khỏe mạnh.
Người vừa mới sốt độ không phải là anh sao đại hiệp? Bây giờ mà còn có tâm trạng nói chuyện này?
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước ào ào.
Cô cầm nhiệt kế qua một bên, chuẩn bị đo cho anh thêm một lần nữa. Đang dọn dẹp thuốc bác sĩ cho, đột nhiên thấy một khung ảnh.
Khung ảnh bằng gỗ, hình ảnh bị úp vào trong, chỉ lộ ra giá khung, lẻ loi treo bên kia.
Giang Tiêu Nhiên đẩy đẩy cái giá, liều mạng kìm nén lòng hiếu kỳ lại, nhưng cuối cùng không làm được, nhấc lên, xoay lại…
Nếu để ở đây, có thể cho mình xem không?
Quả nhiên, trong khung là một bức hình chụp chung.
Là Cố Dư Lâm còn nhỏ và… một bé gái, thoạt nhìn không lớn hơn bao nhiêu. Bé gái đứng rất gần anh, cười ngọt ngào, gò má có hai lúm đồng tiền nhàn nhạt, mắt vừa sáng vừa rõ.
Trong hình, Cố Dư Lâm đang mím môi xấu hổ cười, dáng dấp vui tươi hơn bây giờ, vẫn còn rất bụ bẩm.
Không biết là nguyên nhân gì, Giang Tiêu Nhiên lại thấy trong lòng chấn động, sau đó vội vã quay khung hình lại.
Cô nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm dừng lại.
Cố Dư Lâm mặc quần áo xong rất nhanh, đang lau khô tóc đi ngoài, nhưng nước chưa khô hết, cứ nhỏ giọt theo bước chân anh.
Anh lấy máy sấy từ trong ngăn kéo ra, ngồi xuống đầu giường, vẫy tay với cô:
- Tới giúp anh sấy tóc nha!