Văn Phòng CEO.
Lần đầu tiên từ khi về nước, Lục Minh Tử Thiên mới đặt chân đến nơi làm việc của vợ anh.
Nơi đây trang trí đơn giản vô cùng gọn gàng sạch sẽ.
Quả nhiên vợ yêu của anh cũng giống anh.
Bệnh sạch sẽ.
Nghĩ đến vợ rồi tự mình cười đến ngọt ngào, Lục Minh Tử Thiên nào biết, cái bộ dạng của anh lúc này nó đáng yêu biết bao nhiêu, nhưng là không ai có thể nhìn thấy đâu.
Anh tiến về phía bàn làm việc của vợ mình.
Trên bàn làm việc, ngoài máy tính ra, còn có vài chồng tài liệu, có cả chú gấu pha lê hôm anh về nước đã tặng cho cô.
Còn có khung ảnh hai người chụp chung hôm ngắm đèn ở ngôi nhà cây thông giáng sinh.
Vợ anh vậy mà đem tất cả trưng ở bàn làm việc..
Ngồi xuống ghế, anh chợt nghĩ đến cô, mặt lại nở hoa, cười rạng rỡ.
Rồi lại nghĩ đến chuyện khi nãy, vẻ mặt anh liền biến sắc, Âu Dương Phàm tên khốn đó lại ngang nhiên gọi tên vợ anh thân mật đến như vậy.
Một câu Mạc Hân, hai câu Mạc Hân, tên vợ của anh há có thể hắn gọi, lần này anh ra tay còn nhẹ, lần sau không biết chừng anh cho hắn về chầu ông bà luôn.
Trước kia, tuy là vợ của anh đã nói không có gì với hắn ta, nhưng là nghe cái kiểu hắn gọi tên vợ của anh thân mật thế, anh lại nổi điên.
Lục Minh Tử Thiên đưa tay miết nét mặt của Hách Liên Mạc Hân trong khung hình, anh cười gian tà..
"Hách Liên Mạc Hân, vợ yêu à, em cứ chờ đó cho anh..."
....
Dưới sảnh chính, sau khi Lục Minh Tử Thiên đi rồi, chỉ còn lại Âu Dương Nghị, Lâm An và Âu Dương Phàm hôn mê nằm ở đó.
Hắn có lẽ hấp hối rồi cũng nên.
Âu Dương Nghị vội đi nhanh tới đỡ Âu Dương Phàm, đưa tay chạm nhẹ vào mũi Âu Dương Phàm để kiểm tra, hắn ta thở phào vì thật may, tên này vẫn còn thở chỉ là bị tẩn cho một trận, đau đớn mà ngất đi thôi.
Âu Dương Nghị gọi một cuộc điện thoại, chưa đầy năm phút liền có hai người vệ sĩ từ bên ngoài đi nhanh vào sảnh chính.
"Hai người mau đưa Đại Thiếu Gia về nhà, Lão gia sẽ xử lý.
Nhanh." Âu Dương Nghi ra lệnh.
Hai vệ sĩ kia răm rắp làm theo.
Sau khi Âu Dương Phàm được đưa đi thì từ bên ngoài, Hách Liên Thành và thư kí của ông cũng đi vào.
Lâm An vừa thấy liền vội vàng đi tới chào hỏi.
"Chủ Tịch, cháu và Lục Tổng vừa mới tới, cháu là Lâm An, tối qua ở Lục Gia, cháu vẫn chưa kịp chào chủ tịch."
Hách Liên Thành nhìn Lâm An gật đầu, ông chậm rãi nói, "Lâm An ta biết cháu, Cha của cháu cũng đã nói với ta chuyện này, cháu cứ tự nhiên xem đây như nhà cháu nhé."
"Vâng thưa chủ tịch, vậy còn anh ta thì sao ạ!" Lâm An vừa hỏi vừa chỉ tay về phía Âu Dương Nghị.
Sau đó anh ghé vào tai Hách Liên Thành mà thuật lại sự việc khi nãy.
Hách Liên Thành nghe Lâm An nói xong, Ông thoáng cau mày, nét mặt ông rõ ràng đã tức giận, chỉ là không thể hiện ra bên ngoài mà thôi.
Ông không ngờ, ở công ty của ông thế mà lại còn có loại chuyện này xảy ra.
"Tên quý tử Âu Gia lại dám động vào chàng rể quý của ông."
"Suy đi nghĩ lại thì cũng hả dạ ghê chứ? Chàng rể nhà ông quả là cừ, giải quyết nhanh gọn lẹ, để tên kia lần sau không dám bén mảng đến Hách Thị." Và quan trọng hơn, chính là lập uy với công ty.
"Được rồi, Lâm An cháu đi lên cùng Tử Thiên đi.
Ở đây có ta rồi.
Vị thiếu gia kia là do cha hắn Chủ tịch Âu cử đến đây.
Ta cũng phải nể mặt lão ta một chút vậy." Hách Liên Thành vừa nói vừa đưa tay ra hiệu cho Lâm An rời đi.
"Vâng, thưa chủ tịch, cháu xin phép." Lâm An cúi người đáp.
"Ừ..
Đi đi! " Hách Liên Thành gật đầu với Lâm An rồi Ông quay qua dặn dò thư kí của mình.
"Thư Kí Lưu, Cậu bảo anh ta đến phòng khách gặp tôi đi.
"
"Vâng thưa chủ tịch." Thư kí Lưu gật đầu.
Hách Liên Thành hài lòng, Đoạn ông đi thẳng vào phòng khách.
Căn bản không thèm nhìn đến Âu Dương Nghị một lần.
Với ông, Âu Gia lớn mạnh thật đấy, tên thiếu gia Dương Phàm kia có phong độ đến mấy, nhưng so với Lục Thị, so với chàng rể quý Tử Thiên nhà ông, thì cái đám Âu gia gì gì đó chẳng là cái thá gì cả.
...
Trong phòng, Hách Liên Thành vừa ngồi xuống ghế được một lúc thì Âu Dương Nghị cũng vừa vào tới.
Hắn ta cúi đầu, thái độ đầy kính cẩn, lễ phép, lịch sự hỏi.
"Chủ Tịch, cháu là Âu Dương Nghị, cháu được cha cử đến để bàn hợp đồng giữa hai công ty chúng ta, mời Chủ Tịch xem lại giúp cháu." Âu Dương Nghị nói xong liền lấy hợp đồng đưa về phía Hách Liên Thành, thái độ bao mong chờ.
Hách Liên Thành lật hợp đồng ra xem, ông xem rất kĩ, phải mất một lúc lâu, ông mới xem xong, đặt hợp đồng xuống bàn.
Ông nói.
"Âu Tổng, cậu cũng vất vả nhỉ, nhưng xem ra, hợp đồng này, cậu phải mang nó về tay không rồi."
"Tại sao? Chủ Tịch, cháu không hiểu." Âu Dương Nghị đứng trơ ra, kinh ngạc hỏi.
"Không tại sao cả? Vì tôi không thích.
Chỉ vậy thôi, cậu về đi.
Không tiễn." Hách Liên Thành nói xong, cầm tách trà lên nhâm nhi, mặc cho Âu Dương Nghị đứng chôn chân tại đó.
"Chủ Tịch, chẳng phải hôm trước ông nói, chúng ta hợp tác vui vẻ sao, hôm nay ông trở mặt là có ý gì?" Âu Dương Nghị tức giận gằn lên.
Hắn quả là hết kiên nhẫn rồi.
"Cậu muốn biết lí do sao?" Hách Liên Thành nghiêm giọng hỏi.
Ông tiến đến trước mặt Âu Dương Nghị phong thái uy nghiêm của một gia chủ một gia tộc lớn như ông, khiến Âu Dương Nghị bất giác sợ hãi lui lại phía sau.
Hách Liên Thành cười khẩy, haha...
" Âu thiếu gia, nể mặt cha cậu, tôi bỏ qua cho cậu lần này, trưởng bối không chấp tiểu bối.
Cậu là cái thá gì mà đòi nói chuyện ngang hàng với tôi.
Ngay cả Lão già, cha của cậu, tôi còn không để vào mắt, vậy thì cậu lấy đâu ra tự tin mà đàm phán với tôi.
Thật hỗn láo."
"Ông...ông...!! " Âu Dương Nghị vừa sợ lại vừa giận, nhưng lại không dám động thủ, vì hắn ta biết, Hách Gia và Lục Gia là hai gia tộc thân nhau rất lâu qua bao nhiêu đời.
Hơn nữa, Tổng Tài Lục Thị tên Lục Thiếu kia lại là con rể của Lão già này, ban nãy hắn cũng được mãn nhãn với màn dạy dỗ của Lục Minh Tử Thiên đối với Âu Dương Phàm rồi.
Vậy nên, hắn đành kiềm chế lại..
"Chủ Tịch, nếu ông không đồng ý, cũng phải cho tôi biết lí do, để tôi còn đường ăn nói cùng cha tôi." Âu Dương Nghị xuống nước làm hòa.
"À, lí do? Cậu muốn biết?" Hách Liên Thành quay trở lại ghế ngồi, ông nói.
"Âu thiếu gia, tôi nói cho cậu một điều nhé, hợp đồng này, tôi không kí là vì con rể của tôi nó không thích."
"Con rể của ông? Tại sao?" Âu Dương Nghị vẫn cố hỏi..
"Là vì các người đã kiếm chuyện, gây thị phi ở công ty tôi, lại còn kiếm chuyện với con rể của tôi.
Vậy nên, hợp đồng này không kí, cậu vẫn nên về đi." Hách Liên Thành kiên quyết, bộ dạng rõ ràng muốn tiễn khách.
Âu Dương Nghị siết chặt nắm tay, thầm mắng "chết tiệt, vẫn là tại tên khốn Âu Dương Phàm kia, phá hỏng chuyện làm ăn của hắn," hắn cau mày, rõ ràng tức giận vô cùng, cố nén cơn giận.
Hắn nói :
"Vậy chủ Tịch, tôi xin phép." Dứt lời Âu Dương Nghị mang theo hợp đồng rời khỏi văn phòng, lòng đầy uất hận mà lại chẳng thể nói ra.
"Tưởng đâu ăn được món béo bở ai ngờ lại ngả về tay không.
Hận không để đâu cho hết."
Hách Liên Thành nhìn theo Âu Dương Nghị, ông vô cùng tức tối, "khốn kiếp, Lão già Âu Dương Bửu cũng quá khinh người rồi đi, lại dám cho hai thằng oắt con đến để đàm phán với ông.
Thật tưởng ông già cả mà lẫn sao?"
Ban nãy, khi nghe Lâm An thuật lại, ông được biết con rể ông không có ý định hợp tác với Âu Thị, nên ông cũng nghe theo, dù là không biết Tử Thiên có dự tính gì, nhưng là ông biết Tử Thiên chắc chắn còn có dự tính khác.
Hách Liên Thành nghĩ đến Tử Thiên, ông lại được phen hãnh diện, người mà ông chọn cho con gái mình, đúng là ngàn người mới lọt một người mà thôi, tuấn tú, phong độ lại tài giỏi, ai mà lại không thích...
Chàng Rể quý của ông, cả thế gian này, không chừng chỉ có một mà thôi.