Sau Khi ra khỏi quán rượu, đến chỗ đậu xe. Lục Minh Tử Duệ cầm nón bảo hiểm trước, anh nhìn Hách Liên Thành : " Chìa khóa ! "
Hách Liên Thành ngơ ngác.." Chìa khóa gì cơ ? "
" Chìa khóa xe của cậu, tôi lái xe. " Lục Minh Tử Duệ đưa tay ra chờ Hách Liên Thành đưa chìa khóa cho anh.
Sau khi cả hai cùng lên xe. Lục Minh Tử Duệ khởi động xe..
Brừm....brừm..tiếng động cơ vừa nổ, cả người lẫn xe đều mất hút. Chiếc Bugatty Veyron dưới sự điều khiển của Lục Minh Tử Duệ, lần đầu tiên nó như cảm thấy được giải phóng toàn bộ năng lượng, lao vô cùng mướt trên con đường vắng. Còn chưa đầy mười phút, cả hai người đã dừng trước cổng Ngự Viên.
Hách Liên Thành vừa xuống xe, anh lảo đảo suýt té. Khuôn mặt tái mét, anh gào lên : " Lục Minh Tử Duệ ! Suốt cuộc đời này, Hách Liên Thành tôi sẽ không bao giờ đi chung Motor với cậu nữa !"
Ọe..Hách Liên Thành bụm miệng lại, sắp ói đến nơi rồi. Lần đầu tiên trong đời, anh thực sợ chết..Quả nhiên không phải ai cũng đủ can đảm để ngồi đằng sau xe của Lục Minh Thiếu gia mà..
Lúc này, Lục Minh Tử Duệ đi lướt qua Hách Liên Thành, anh chỉ nói : " Liên Thành, cậu cái đồ chết nhát " sauđó anh đi thẳng vào sảnh chính.
" Khốn kiếp, Lục Minh Tử Duệ..ông đây tuyệt giao với cậu.." Hách Liên Thành vừa chạy theo vào vừa hét.
Trong sảnh chính, tất cả mọi người đều đang ngồi chờ Lục Minh Tử Duệ và Hách Liên Thành.
Vừa nhìn thấy người đàn ông trước mặt, Hách Liên Thành kinh ngạc... " Cha, sao người lại đến đây? "
Hách Liên lão gia lườm đứa con trai lạnh giọng :
" Thằng ranh này, đang những lúc như vậy, con còn đưa Tiểu Duệ đến quán nhậu, thật không nên thân.."
" Chuyện này, con..." Hách Liên Thành ấp úng, chưa biết giải thích làm sao, thì Lục Minh Tử Duệ ở phía sau lên tiếng : " Bác Khiêm, đừng trách mắng Liên Thành, nếu không có cậu ấy đưa con đến quán rượu đó, thì có lẽ con đã bỏ qua tin tức của Tiểu Vũ rồi.."
" Cái gì !!! " Mọi người đều kinh ngạc không thể tin được.
Bạch Phiên đứng vọt dậy, nắm lấy tay của Lục Minh Tử Duệ.." Tử Duệ, có tin tức của Tiểu Vũ sao? Con mau nói..con bé bị ai bắt cóc.." Bạch Phiên vừa khóc vừa hỏi.
" Mẹ, người bình tĩnh đi. Con sẽ kể lại cho mọi người chuyện xảy ra ở quán rượu.." Lục Minh Tử Duệ tiến tới ngồi xuống cạnh Lục Minh Tử Hạo ông nội của anh.
" Chuyện là thế này, con và Liên Thành đến quán rượu, gặp được con gái của Nam Cung Minh, Nam Cung Liên đã thừa nhận với mấy cô gái đi chung với cô ta về chỗ Tiểu Vũ bị nhốt, thế nên con nghĩ, chắc chắn người bắt cóc vợ con chính là hai lão già nhà Nam Cung. "
Lục Minh Tử Hạo nghe cháu trai mình nói xong, cả khuôn mặt tức giận đùng đùng, ông chống mạnh cây gậy trong tay xuống...
Thật không ngờ, điều ông lo lắng cũng xảy ra, Lão già Nam Cung Thành kia đã ra tay, lại cả gan xuống tay với cháu dâu và chắt nội của ông. Thật còn tưởng ông sẽ nhịn nữa sao.
" Nam Cung Thành, Lục Minh Tử Hạo tôi đã bỏ qua cho ông rất nhiều lần, lần này tôi tuyệt đối sẽ không nhân nhượng cho ông nữa. Ân oán giữa chúng ta cũng nên kết thúc được..Lần này, nếu tôi không chết thì Nam Cung Thành ông phải chết..." Lục Minh Tử Hạo gằn lên từng chữ.
" Thật là sống hơn nửa đời người, cái tuổi của ông lí ra nên ôm cháu mà an hưởng tuổi già, thế nhưng sao Lão gia kia vẫn dai dẳng mãi không buông xuống được thù hận...lão ta không mệt mỏi sao..? "
" Cha, bây giờ chúng ta đến nhà Nam Cung đòi người. Lục Minh Tử Lăng lên tiếng.. "
" Phải đó, chúng ta cứ nhịn, Lão già chết bằm kia còn nghĩ hai nhà chúng ta sợ hắn." Hách Liên Khiêm lớn giọng ủng hộ Lục Minh Tử Lăng.
Mọi người còn đang bàn bạc nên làm thế nào thì, đúng lúc này, điện thoại của Lục Minh Tử Hạo vang lên..Ông nhìn số điện thoại gọi đến, cau mày nhưng vẫn bắt máy.. mở loa ngoài lên..mọi người đều nín thở để nghe .
" Lục Minh Tử Hạo, thật vinh dự cho Nam Cung Thành tôi khi được Thủ Trưởng Lục nghe máy..Ông vẫn khỏe quá nhỉ? Nhưng cháu dâu của ông thì không khỏe lắm đâu..Tôi không chắc nó sẽ sống được đến ngày mai đâu ! "
" Nam Cung Thành, nếu ông dám đụng vào cháu dâu bảo bối của tôi, thì đừng trách tôi cho Nam Cung Gia của ông một lần nữa phải trốn trui trốn nhủi như năm về trước..? " Lục Minh Tử Hạo nghiến răng giận dữ.
Hahaha...Tiếng cười của Nam Cung Thành vang lên.
" Ông dám sao? Nếu muốn nó an toàn, tối nay, giờ khuya, đến khu nhà bỏ hoang vùng ngoại ô Hải Thành để trao đổi. Nên nhớ người đến phải là thằng cháu trai duy nhất của ông..Một mạng đổi một mạng. Nên nhớ thằng nhóc kia phải đến một mình. Tôi như vậy là đã quá nhân từ với ông rồi. Nếu không làm được, vậy thì sáng ngày mai, Lục Gia cứ đến vùng ngoại ô Hải Thành mà nhận xác con bé kia đi. "
Tút...tút..tút...cuộc gọi kết thúc.
" Tiểu Vũ, con ơi...!! " Cả Thẩm Thanh và Bạch Phiên đều bật khóc nức nở... Trịnh Thải Điềm còn đau lòng hơn. " Cháu dâu của bà, chắt nội của bà.." bà nức lên nghẹn ngào rồi ngất lịm...
" Mẹ/ Bà nội !!! " Cả Lục Minh Tử Lăng Và Lục Minh Tử Hạo đều hét lên chạy tới đỡ bà..
Lục Minh Tử Lăng nhìn vợ mình, ông vội nhắc nhở : "Thẩm Thanh, đừng khóc nữa, mau đưa mẹ về phòng
đi.."
Thế là mấy người phụ nữ xúm nhau dìu Trịnh Thải Điềm về phòng..sảnh chính chỉ còn Lại mấy người đàn ông.
Lúc này, Lục Minh Tử Duệ mới nói. " Mọi người, con sẽ đến đó một mình tối nay..con sẽ đổi mạng cho vợ con và con của con. "
" Không được, còn rất nhiều cách, cậu bị điên sao hả Tử Duệ..! " Hách Liên Thành phản đối quyết liệt.
" Đúng vậy, Tử Duệ ! Cháu nên suy tính cho kĩ, chúng ta nhiều người, bác không tin chúng ta không đấu lại Lão già kia. " Hách Liên Khiêm Cũng phản đối sự liều mạng của Lục Minh Tử Duệ.
Cả Chu Phong Tác, Lục Minh Tử Lăng, Thượng Kha ba người còn lại đều không tán thành ý định anh. Lục Minh Tử Duệ biết không thể tự ý hành động, nhưng còn cách nào đây, Tiểu Vũ của anh, cả đứa con chưa chào đời của anh nữa..nếu anh không làm theo lời của Lão già kia, họ sẽ chết..
" Ông nội, con phải làm gì đây? Phải làm gì mới được đây.." Anh gục mặt xuống hai tay ôm lấy đầu gối.. khuôn mặt đầy bất lực.
Lục Minh Tử Hạo ôm cháu trai vào lòng, giọng ông rất bình tĩnh. " Tử Duệ, con có tin tưởng ông nội không? "
Lục Minh Tử Hạo ngước mắt lên nhìn, trước mắt anh, khuôn mặt hiền từ đầy yêu thương của ông cụ làm anh cảm thấy an tâm lên không ít..Anh vội gật đầu..
" Được vậy tối nay, mọi người sẽ đi cùng với con..Con không cần phải đến đó một mình. Tiểu Vũ là vợ con, nhưng nó cũng là cháu dâu của ông, là thành viên của Lục Gia. Chúng ta mỗi người Lục Gia sẽ không để ai làm hại nó.." Lục Minh Tử Hạo kiên định nói với cháu trai mình.
Tất cả đều tán thành ý kiến của Lục Minh Tử Hạo, tuy không biết ông cụ sẽ làm thế nào, nhưng nếu ông chắc chắn như vậy, thì tất cả phải tin tưởng tuyệt đối.
" Được rồi, mọi người mau chuẩn bị. Đến Khuya chúng ta cùng hành động..." Lục Minh Tử Hạo dặn dò xong, ông lui về phòng của mình..
Trong phòng, ông đến tủ lôi ra một tập giấy tờ, hình như rất cũ rồi thì phải. Có nhiều tờ giấy gần như là từ năm trước cũng có. Lục Minh Tử Hạo cẩn thận để xấp giấy tờ đó vào trong tập đựng hồ sơ, rồi cất chúng vào trong người cẩn thận. Sau đó đi về phía cửa sổ..
Bên ngoài cửa sổ, trời tối dần, mây đen hình như giăng đầy..
" Trời chuyển mưa sao, thật giống năm đó.. Nam Cung Thành, năm đó ông bắt cóc Thải Điềm vợ của tôi, bây giờ lại Bắt Thanh Vũ, Cháu dâu của tôi...Tôi không bỏ qua cho ông nữa...những ngày tháng cuối đời của ông hãy tận hưởng trọn vẹn ở trong tù đi..."