Nhà riêng của Nam Cung Triệt.
" Thiếu gia, cậu mau vào xem cô gái đó, cô ta hình như sắp không xong rồi.. " người hầu vội bẩm báo.
" Cái gì ? Các người là thùng cơm sao? Tôi nuôi công không hả, chỉ mỗi một cô gái thôi mà các người không coi được là sao..? "
" Đi, đi, đi, toàn một đám ăn hại. " Nam Cung Triệt đi về phía căn phòng cuối hành lang. Vừa đi hắn vừa lẩm bẩm chửi thầm..
" Mẹ kiếp, Mạc Dao, tôi không tin cô dám chống lại Nam Cung Triệt tôi.. tiện nhân đó vậy mà lại dám tuyệt thực. Thật là lì lợm mà. "
Bên trong căn phòng, trên chiếc giường màu trắng, một thân ảnh gầy gò nằm co quắp lại vì sợ..
Mạc Dao, cô gái có gương mặt hơi tròn mộc mạc, hồn nhiên của ngày nào đã không còn nữa, mà bây giờ chỉ còn lại một khuôn mặt tái nhợt trắng bệch, đôi mắt vì khóc nhiều mà xưng lên, đỏ hoe, vô hồn.
Trong một nơi nào đó của trái tim Mạc Dao vẫn còn ít lại tia hy vọng, cô vẫn thầm gọi tên anh, người đàn ông của cô Hách Liên Thành. Có lẽ anh là lí do cuối cùng để cô cố gắng thoi thóp qua ngày..
Mạc Dao vô cùng hi vọng trước khi cô buông tay trước cõi đời này, sẽ được gặp anh một lần được anh ôm chặt một lần. Như vậy cũng đã mãn nguyện rồi. Ngoài ra cô không cần gì nữa cả..
Cánh cửa phòng mở ra, Mạc Dao vẫn không biết có người đi tới. Thấy Mạc Dao nằm trên giường không động đậy, Nam Cung Triệt liền đi tới gần, từ từ đưa tay chạm vào lưng của cô.. Chợt Mạc Dao giật mình, cô dùng hết sức lực cuối cùng của mình ngồi bật dậy rồi de lui về phía góc giường..hai cánh tay gầy trắng bệch ôm chặt hai đầu gối. Chiếc đầm dài màu trắng được cô kéo lại che hết hai chân..
Giọng khản đặc yếu ớt, Mạc Dao la lên :
" Nam Cung Triệt, anh định làm gì? Tôi đã nói rồi trừ khi tôi chết, nếu không cả đời này anh đừng hòng đụng vào được tôi. "
" Hahaha.."
Nam Cung Triệt cười phá lên, hắn nói :
" Mạc Dao à! Cô giữ thân như ngọc là để cho ai hả, cho tên Hác Liên Thành kia sao? Thật đáng thương, tên thiếu gia đó không khéo bây giờ hắn đang ôm ấp cô gái xinh đẹp nào rồi cũng nên. Còn Mạc Dao cô đã sớm bị hắn ta quăng ra sau đầu rồi đi. Cô còn ở đó mà giữ trinh tiết làm cái gì..."
" Không bao giờ đâu, đừng hòng xúc phạm đến anh ấy trước mặt tôi, nói cho anh biết, cho dù không phải là Hách Liên Thành, thì Mạc Dao tôi cũng không bao giờ thuộc về một người đê tiện, bẩn thỉu như anh. " Giọng cô đứt quãng..cả thân hình gầy gò run lên.
" Mạc Dao, cô dám nói tôi bẩn thỉu sao, được thôi vậy thì tối nay Nam Cung Triệt tôi sẽ bẩn thỉu một lần cho cô toại nguyện. "
Nói xong, hắn cởi phăng áo ngoài ra, leo lên giường tiến về phía Mạc Dao. Thấy hắn tiến tới gần mình, Mạc Dao sợ hãi không thôi, cô lùi dần về phía cuối giường. Gần đó kê một chiếc bàn, trên bàn có một rổ hoa quả, mắt liếc thấy con dao gọt hoa quả, Mạc Dao chụp luôn con dao chĩa thẳng về Nam Cung Triệt đúng lúc hắn định nhào vào ôm cô.
Nam Cung Triệt dừng lại động tác, khốn kiếp vậy mà cô ta lại lấy được con dao, bọn người hầu của hắn đúng là một lũ ăn hại mà. Sao lại để con dao trong phòng như vậy chứ, chết tiệt làm hỏng mất chuyện tốt của hắn.
" Mau tránh xa tôi ra, nếu không đừng trách tôi. "
Mạc Dao cầm chặt con dao bằng cả hai tay. Ngay lúc này, con dao giống như một cái phao cứu sinh cho cuộc sống của cô vậy. Gương mặt cô tái nhợt vì mệt giờ lại càng tái hơn.. Dù vậy, ý thức bảo vệ bản thân vẫn dâng lên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Nam Cung Triệt nhìn Mạc Dao, tức muốn điên lên, hắn mặc lại chiếc áo xong, nhìn cô hắn nói :
" Mạc Dao, cô được lắm, cô cứ ở đó mà bảo vệ cái trinh tiết ngàn vàng của cô đi, còn lão cha già kia của cô, Nam Cung Triệt tôi đây, sẽ chăm sóc thật đặc biệt cho ông ta. " Nói xong, hắn rời khỏi phòng, không quay lại nhìn nữa.
" Mạc Dao, chỉ hai ngày nữa thôi, tôi xem cô lúc đó làm sao để thoát được tôi. "
Sau khi Nam Cung Triệt rời đi thật sự, Mạc Dao mới buông con dao ra, hai tay thõng xuống. Cô ngồi đơ ra, nước mắt cứ vậy mà chảy không ngừng.
" Liên Thành, anh đang ở đâu? Em mệt lắm, em sắp không cố gắng được nữa rồi. Liên Thành..Liên Thành..Liên Thành..."
Mạc Dao cứ vậy mà gọi tên anh không ngừng..giọng cô nhỏ dần nhỏ dần..rồi tắt hẳn.. Cô chìm vào hôn mê..Sự tuyệt vọng khiến cô không còn sức lực để cố gắng nữa...
Lúc này, bốn người Lục Minh Tử Duệ, Hách Liên Thành, Thượng Kha và Chu Thanh Vũ vừa tới khu trung tâm thương mại nhà Hách Liên.
Cầm điện thoại trên tay, Hách Liên Thành bấm số gọi cho Tống Minh.
" Tống Minh, anh mau đến khu Trung tâm Hách gia gặp tôi.." nói rồi Hách Liên Thành cúp điện thoại. Trong tim anh chợt đau nhói, linh cảm mách bảo rằng người phụ nữ của anh xảy ra chuyện rồi..
Một lát sau, Tống Minh xuất hiện..
" Thiếu gia, tôi đến rồi.."
" Được, anh mau lái xe đưa chúng tôi đến địa chỉ nhà này..Càng nhanh càng tốt. " Hách Liên Thành ra lệnh.
" Vâng ! thiếu gia. "
Rất nhanh chóng, Tống Minh đã ngồi vào ghế lái, chở bốn người đến khu nhà của Mạc Dao.
Chưa đầy nửa tiếng sau, bọn họ đã đến trước khu nhà ở bình dân phía nam Hải Thành. Quả nhiên Hách Liên Thành gọi đúng người. Tống Minh rõ ràng là một thần thổ địa ở Hải Thành mà, nơi nào anh ta cũng rõ như lòng bàn tay.
Cả năm người cùng xuống xe, đi vào con hẻm nhỏ..dẫn đầu là Tống Minh, đi cuối cùng là Thượng Kha. Bọn họ cứ vậy mà lần theo ánh đèn đường mờ mờ đi thẳng về phía trước. Vì trận mưa hồi chiều, hai bên con hẻm vẫn còn ướt nước, gió thổi hơi lành lạnh khiến Chu Thanh Vũ xuýt xoa..
" Mạc Dao à, cậu đúng là sống khổ quá mà.."
Làm bạn bao nhiêu năm, nhưng chưa bao giờ Chu Thanh Vũ nghe Mạc Dao kể về chuyện nhà mình, dù khổ sở thế nào, cô ấy cũng dấu kín.. Nhiều lần Chu Thanh Vũ muốn đến nhà chơi, nhưng Mạc Dao đều từ chối. Cho đến hôm nay, đặt chân vào khu nhà này, Chu Thanh Vũ mới cảm thấy cuộc sống của cô so với Mạc Dao còn hạnh phúc gấp trăm ngàn lần...
Nhà Mạc Dao.
Trên chiếc ghế dài, một người đàn ông trung niên khoảng trên năm mươi tuổi, đang ho không ngừng, mỗi một trận ho, là ông gần như chết đi sau đó khó khăn lắm mới trở lại bình thường. Mạc Khiêm, ông chỉ có mỗi một đứa con là Mạc Dao. Vậy mà ông trời cũng muốn cướp nó khỏi tay ông, giờ này con bé ở đâu, ông cũng không biết. Nghĩ đến con gái, ông lại chảy nước mắt..
Bọn quý tộc ở Hải Thành này, đều là một lũ khốn nạn, vô nhân tính, ỷ thế hiếp người..
" Mạc Dao là cha không tốt, cha làm hại mẹ con, bây giờ lại làm liên lụy đến con. "
Khuôn mặt Mạc Khiêm hốc hác, khắp người đều là vết bầm tím do bọn người của Nam Cung Triệt đánh..
"Cộc cộc cộc..."
Tiếng gõ cửa vang lên, Mạc Khiêm giật mình nhìn về phía cửa..
" Cộc cộc, cộc cộc... "
Vẫn là tiếng gõ cửa, hình như có phần gấp hơn lúc nãy.. Mạc Khiêm gượng đứng dậy tiến về phía cửa.. ông thầm nghĩ :
" Giờ này mà ai lại gõ cửa nhà ông kia chứ? Hay là Mạc Dao, Mạc Dao về đúng không..? "
Ông đưa tay kéo cánh cửa..
Trước mặt là một người đàn ông trẻ tuổi, phía sau hình như còn ba, bốn người gì đó, không phải Mạc Dao của ông? Mạc Khiêm hoảng sợ lui về phía sau..thân thể yếu ớt run rẩy không ngừng..
" Các người là ai, các người đã bắt con gái tôi đi đâu, xin trả lại Mạc Dao cho tôi..tôi sẽ làm trâu làm ngựa cho các người.. " nói rồi Mạc Khiêm cứ vậy mà dập đầu xuống đất cầu xin..
" Bác Mạc, bác làm gì vậy..tụi cháu không phải người xấu, tụi cháu là bạn của Mạc Dao.."
Chu Thanh Vũ vừa chạy lên đỡ Mạc Khiêm vừa vội vàng giải thích.
" Không phải người xấu, vậy anh ta, anh ta..."
Mạc Khiêm vừa lẩm bẩm vừa chỉ tay vào Tống Minh...ông sợ hãi lui về phía sau..rồi nói tiếp, giọng run rẩy..
" Hơn một tuần trước, chính anh ta đã đến đây bắt con gái tôi đi, sau đó..sau đó còn cho người đánh tôi.. nói rằng anh ta là người của Hách gia gì đó..tôi không nhớ nhầm đâu..chính là anh ta.."
Nghe Mạc Khiêm nói xong, cả bốn người còn lại đều nhìn Tống Minh.. đầy sửng sốt..
Tống Minh càng kinh ngạc hơn, cái quái gì vậy chứ?
" Nè, lão bá à.. ông nhầm sao, tôi đây là thấy ông lần đầu, còn nữa thiếu gia nhà tôi còn đang tìm con gái ông đây này.. bắt cái gì chứ? " Tống Minh tiến sát đến Mạc Khiêm..
" Cậu..cậu..cậu muốn làm gì? "
Lúc này, Hách Liên Thành mới lên tiếng nhắc nhở :
" Được rồi Tống Minh, anh định dọa chết ông ấy sao? "
Nói xong, anh đi lại phía Mạc Khiêm từ tốn nói rõ..
" Bác Mạc, cháu là Hách Liên Thành, cháu là bạn trai của Mạc Dao. Cháu chỉ vừa từ nước ngoài về được ba ngày thôi. Đây là lần đầu cháu gặp bác..vậy nên Bác khẳng định cháu là người đã đến cùng anh ta vào một tuần trước sao?"
Hách Liên Thành chỉ tay vào Tống Minh rồi lại nhìn Mạc Khiêm chờ ông trả lời.
Mạc Khiêm nhìn Hách Liên Thành, rồi lại nhìn Tống Minh. Ông bình tĩnh nói..
" Không, không phải cậu, là anh ta và một người khác, bọn họ hung hăng lắm, bảo rằng cha con tôi đã đụng đến Hách Liên thiếu gia nào đó nên đánh tôi một trận rồi bắt Mạc Dao đi..."
Dường như suy nghĩ ra cái gì, Tống Minh vội cắt ngang,
" Thiếu gia, là Tống Khang, nhất định là anh ta. Tôi có thể chắc chắn.."
" Tống Khang? "
Cả ba người Lục Minh Tử Duệ và Thượng Kha, Hách Liên Thành đều không hẹn mà cùng nói.
" Phải, người đánh đập lão bá chắc chắn là Tống Khang, vì anh ta là người anh sinh đôi của tôi, vậy nên khi vừa thấy tôi, ông ấy mới hoảng sợ như vậy.."
" Lại còn có chuyện này, thế nên người chủ mưu phía sau chắc chắn là Nam Cung Triệt, hắn mượn danh của Liên Thành để khiến bác Mạc hiểu lầm cậu ấy. " Thượng Kha phân tích rất rõ ràng.
Sau khi hiểu rõ, mọi người cùng đến bàn ngồi, Mạc Khiêm bắt đầu kể lại hết sự việc trong một năm trở lại đây...mọi người liền tường tận mọi chuyện..
" Thì ra cháu mới là Hách Liên thiếu gia thật sao? Mạc Dao cũng thường nhắc cháu với ta, cả cô bé này nữa, ta nhớ không lầm cháu chính là Chu Thanh Vũ phải không..? " Mạc Khiêm vừa nói vừa nhìn hai người bọn họ.
" Sao bác biết cháu sao? Cháu mới đến đây lần đầu tiên thôi.."
Mạc Khiêm nhìn Chu Thanh Vũ, cười hiền từ..đoạn ông lôi từ trong túi áo ra một tấm hình..đưa cho cô xem. Trong hình quả nhiên là Mạc Dao và cô. đây chính là tấm hình lễ tốt nghiệp ở Đại học A mà. Không ngờ Mạc Dao vẫn còn giữ nó.
" Mạc Dao trước khi bị đám người đó đưa đi, nó đưa cho ta tấm hình này bảo ta đến biệt thự Chu Gia tìm cháu, nhưng lúc đó ta bị đánh, không thể đi nổi, vả lại ta cũng không biết Cháu là tiểu thư của Chu Gia nào nữa..nên..nên.."
Mạc Khiêm không cầm được nước mắt..Ông nghẹn ngào..
Từ đầu đến cuối, Lục Minh Tử Duệ vẫn không nói tiếng nào, anh chỉ ngồi nghe rồi thầm phân tích, trong đầu anh đã vạch ra được một kế sách khá hoàn mĩ, lúc này anh mới nói với mọi người :
" Hai ngày nữa, Nam Cung Triệt sẽ tổ chức hôn lễ ở nhà lớn của Nam Cung gia, chắc chắn Mạc Dao sẽ được đưa đến đó. Chúng ta không thể đánh rắn động cỏ được.. mọi người cứ bình tĩnh, hai ngày tới tôi sẽ nhờ Triển Hoằng và A Nguyệt tìm Mạc Dao. Nếu vẫn không tìm thấy, chúng ta sẽ cướp người ở hôn lễ. "
Tống Minh lên tiếng phản đối.
" Lục thiếu, tại sao không phải là tôi, tôi thông thuộc mọi thứ ở đây.. tôi sẽ đi.."
Lục Minh Tử Duệ cắt ngang, anh nghiêm giọng giải thích :
" Tống Minh, nếu cậu đi tìm Mạc Dao, vậy ai sẽ bảo vệ cho thiếu gia nhà cậu.. hôn lễ đó tôi nghĩ không đơn giản chỉ là hôn lễ bình thường đâu.. nó có thể là là một cái bẫy mà Nam Cung Triệt bày ra nhằm dồn Liên Thành vào chỗ chết đó, cậu đã hiểu chưa? "
Lục Minh Tử Duệ suy nghĩ một lúc, anh nói tiếp :
" Hơn nữa, hôn lễ đó Tống Khang anh cậu nhất định cũng có mặt, cậu hiểu rõ về anh ta, vậy nên cậu thích hợp đi chung với Liên Thành. Nam Cung Triệt chắc chắn cũng sẽ mời cả Lục gia và các quý tộc khác trong Thành Phố này, vậy nên hôn lễ sẽ có rất nhiều người tham gia, lúc đó tôi sẽ tự có cách đưa Mạc Dao rời khỏi hôn lễ mà không ai có thể phát hiện. "
Tống Minh lúc này mới ngớ ra, phải ha..vậy mà anh lại không nghĩ đến điểm này..Lục Thiếu quả nhiên thông minh, tâm tư vô cùng nhạy bén.
" Được tôi sẽ đi cùng Thiếu Gia đến hôn lễ. Tống Minh gật đầu. "
Sau khi giải thích rõ cho Tống Minh xong, Tử Duệ quay sang Thượng Kha, anh nói :
" Thượng Kha, bây giờ anh đưa Bác Mạc đến bệnh viện trị thương, sau đó sắp xếp chỗ ở mới rồi cho người đến bảo vệ, đề phòng Nam Cung Triệt ra tay với ông ấy. "
"Vâng, Thiếu gia, tôi sẽ làm ngay. "
" Bác Mạc, chúng ta đi thôi. " Thế là Thượng Kha và Mạc Khiêm đi trước.
Trong nhà chỉ còn lại bốn người, nhìn đến Lục Minh Tử Duệ và Chu Thanh Vũ, Hách Liên Thành nói :
" Tử Duệ, Thanh Vũ, cảm ơn hai người rất nhiều.. "
Lục Minh Tử Duệ cười như không cười, anh vỗ vai cậu bạn thân của mình, chỉ nói ngắn gọn :
" Ơn nghĩa gì? ai bảo cậu là bạn của tôi chứ ! Đi thôi, chúng ta về thôi, hai ngày tới..xem ra sẽ đặc biệt lắm đây.."
Bốn người cùng rời khỏi nhà Mạc Dao.....
Hai ngày nữa, đối với Hách Liên Thành mà nói còn hơn là cực hình.. Anh nghĩ đến những điều Tử Duệ nói lúc nãy.. tâm cũng nhẹ đi được vài phần. Nam Cung Gia tộc phải nói cũng có thế lực ở Hải Thành này, thế nên Tử Duệ mới không cho anh làm bừa..tất cả phải kiên nhẫn.. biết đâu đây chính là thử thách mà anh và Mạc Dao phải vượt qua thì sao?
Có câu : "Trời không tuyệt đường người " vậy nên cứ hi vọng, mọi thứ nhất định sẽ tốt..