Nhà Nam Cung.
Ngồi trên sô pha, Nam Cung Triệt cầm tấm thiệp cưới mà hắn vừa đặt từ một tuần trước. Hắn nói với Nam Cung lão gia cha của hắn, giọng điệu nài nỉ :
" Cha à, hôn lễ của Nam Cung Triệt con nhất định phải thật lớn, phải lớn hơn cả lễ đính hôn năm nào của Lục gia. Con muốn cả Hải Thành này biết, con không thua tên Lục Minh Tử Duệ và cả tên khốn nhà Hách Liên gia kia. "
Nam Cung Minh nhìn đứa con trai của mình, có chút bực mình, sao nó không nên thân một chút nào như tiểu Văn chứ? Suốt ngày chỉ biết ăn chơi, tiêu sài tiền bạc hoang phí. Công ty ở đây giao cho nó suốt bốn năm qua không hề tiến triển mà còn hao hụt vốn liếng.
Vừa mới về Hải Thành được mấy ngày đâu, ông còn chưa quen được không khí ở đây, thế mà đùng một cái, nó lại chạy về nhà kêu nhìn trúng và yêu cô gái nhà họ Mạc suốt bốn năm rồi, bây giờ cô gái đó đã đồng ý nên nó liền muốn cưới cô ta. Thật là muốn đập cho nó một trận nên thân, đưa tay lên trán khẽ day mi tâm ông nói :
" Tiểu Triệt chuyện này liền giao cho mẹ con sắp xếp, ta rất bận, con và mẹ con cứ chuẩn bị, đến lúc đó ta sẽ tham gia có mặt là được. "
Nam Cung Triệt nghe cha mình nói xong, hắn cũng không để tâm, căn bản chỉ cần ông đồng ý là được rồi. Hắn nở một nụ cười đắc ý.. nghĩ thầm..
" Mạc Dao, cuối cùng thì cô vẫn thuộc về tôi mà thôi, tên thiếu gia nhà Hách Liên kia, có lẽ đã quăng cô ra sau đầu rồi..chả có thời gian mà nghĩ đến cô đâu. "
Thì ra một năm trước, cửa hàng kinh doanh của nhà Mạc Dao gặp khó khăn, cha cô bị Nam Cung Triệt lừa vay một khoản tiền lớn, sau đó hắn cho người đến đòi nợ cha cô, hắn ép Mạc Dao và cha cô trong vòng một năm phải trả đủ, nếu không cô sẽ phải bán thân để trả nợ cho hắn.
Sau một năm, hai cha con Mạc Dao vẫn không thể trả hết nợ cho Nam Cung Triệt. Một tuần trước, trước khi đám người Chu Thanh Vũ về nước, hắn liền cho người đến, đánh Mạc lão gia một trận nhừ tử.. sau đó đem Mạc Dao đi, rồi nhốt cô vào nhà riêng của hắn.
Nam Cung Triệt nói với Mạc Dao rằng nếu cô dám manh động, hắn sẽ cho người đến giết chết cha cô. Vậy nên khi Hách Liên Thành về nước, anh mới không thấy cô.
Nam Cung Triệt cho Mạc Dao cầm điện thoại, nhưng chỉ khi có hắn ở đó mà thôi. Ngày đám người Chu Thanh Vũ về nước, Chu Thanh Kỷ gọi điện thoại tới, Mạc Dao không dám nói sự thật, cô chỉ lấy lí do là mình bị bệnh. Cô sợ hắn sẽ làm hại cha cô.
Sau đó Nam Cung Triệt liền lấy lại điện thoại của cô, rồi phá hỏng luôn. Không cho cô liên lạc với bên ngoài nữa. Cho đến hôm nay, khi Mạc Dao không còn sức để phản kháng nữa, hắn vui mừng liền nói với cha hắn tổ chức hôn lễ vào ngày cuối tuần.
Cầm tấm danh sách khách mời trên tay, đọc đến cái tên Hách Liên gia tộc. Nam Cung Triệt cười phá lên..
" Hahaha.."
" Hách Liên Thành, mày tài giỏi thì sao? Tổng Tài tập đoàn lớn thì sao? Kiêu ngạo cỡ nào? Ngay cả đến người phụ nữ của mày cũng không bảo vệ được, thì cuối cùng vẫn là đồ vô dụng mà thôi. "
Nam Cung Triệt đứng dậy rời khỏi nhà chính của Nam Cung gia, rồi lái xe đến nhà riêng của hắn. Nghe người hầu nói Mạc Dao đã hai ngày liền không ăn uống gì, hắn thực sự lo lắng, nếu cứ như vậy cô còn chưa kịp làm cô dâu của hắn thì đã chết rồi...
Buổi chiều, văn phòng CEO. Tập đoàn Lục Thị.
Bên ngoài mưa chợt đổ lớn, Lục Minh Tử Duệ đang ngồi tra lại số cổ phần của cả tập đoàn trong suốt bốn năm anh không có mặt.. thấy trời mưa, anh định gọi điện thoại cho cô vợ của anh thì chợt điện thoại reo lên, nhìn thấy tên người gọi tới, môi anh khẽ cong lên một đường tuyệt mĩ..Anh đưa điện thoại lên bắt máy :
" Tử Duệ, em xong việc ở công ty rồi. Bây giờ em đang ở dưới cổng công ty anh, anh tan làm chưa? Chúng ta cùng về. " Giọng Chu Thanh Vũ đầu dây bên kia có chút không rõ, vì mưa quá lớn.
Tử Duệ nghe câu được câu không? Anh sốt ruột liền cúp điện thoại, rồi đóng tài liệu lại, vội vàng đi xuống cổng công ty. " Cô vợ ngốc này của anh thật là...không biết trời mưa lớn sao? "
Ra khỏi văn phòng, anh dặn Thượng Kha buổi tối mang văn kiện và hợp đồng đến cho anh. Sau đó liền đi nhanh xuống. Vì là giờ tan tầm nên nhân viên ra ca cũng nhiều, nam nữ đủ cả..
Vì không muốn gây sự chú ý, Lục Minh Tử Duệ vẫn đi thang máy buổi sáng mà anh đi. Trong Thang máy có đến ba nhân viên nữ, trên tay người nào cũng có dù vì ngoài trời vẫn đang mưa lớn. Thấy anh, cả ba cô gái đứng ngây ngốc..
" Ôi mẹ ơi, sao lại có người anh tuấn đẹp trai quá vậy a, là nhân viên mới của công ty chúng ta sao? " Cả ba nữ nhân viên ánh mắt sáng rực lên cứ dán chặt vào Lục Minh Tử Duệ.
Nhìn thân hình của anh ấy đi, nếu được làm người phụ nữ của anh ấy, được anh ấy ôm trong tay mà yêu chiều thì nhất định sẽ hạnh phúc đến đỉnh mất. Cả ba cô gái cứ vậy mà bàn tán trước mặt anh.
Trong ba nữ nhân viên, có một người nhan sắc cũng gọi là nhỉnh hơn một chút so với hai người còn lại. Cô ta bạo gan đến trước mặt Lục Minh Tử Duệ rồi nói :
" Anh đẹp trai gì ơi? Ngoài trời mưa lớn lắm, anh có muốn đi chung dù với tôi không? "
Vừa nghe hỏi, Lục Minh Tử Duệ quay người qua nhìn người phụ nữ trước mặt đang đưa dù cho anh, anh mở miệng lạnh nhạt :
" Xin lỗi cô, tôi không có thói quen đi chung dù với người khác. "
Nói xong, anh định bấm điện thoại lên để gọi cho cô vợ của anh. Đúng lúc này..
" Ting "
Cửa chợt mở ra, đã tới tầng trệt rồi.. Lục Minh Tử Duệ vội bước nhanh ra khỏi thang máy, ba cô nhân viên kia cũng theo ra sau. Cô gái lúc nãy vẫn chưa bỏ ý định, cô ta đi nhanh theo anh ra tới cửa lớn của công ty..
Mưa bên ngoài thật lớn, gió tạt nước mưa ướt hết cả mặt thềm trước cửa.. sấm chớp từng đợt, những hạt mưa rơi dày đặc khiến người ta không thể nhìn rõ được mọi thứ ở xa...
Cầm điện thoại lên, Lục Minh Tử Duệ tiếp tục gọi cho Chu Thanh Vũ, chỉ nghe đổ chuông chứ không nghe thấy cô bắt máy.. Anh càng sốt ruột hơn, thầm mắng :
" Chết tiệt em đang đứng ở đâu vậy hả Tiểu Vũ ? "
Nước mưa bị gió tạt mạnh, cả khoảng áo phía trước của Lục Minh Tử Duệ đều bị thấm ướt..thấy vậy cô gái kia vội đến gần bung dù ra định che cho anh, còn chưa kịp làm, đôi tay chợt ngừng lại động tác, vì ánh mắt của anh nhìn cô ta còn lạnh hơn cả nước mưa kia..cô ta đành đứng trơ ra ở đấy mà nhìn anh chằm chằm...
Trong màn mưa dày đặc, một cánh dù lớn, trong suốt đang xuyên qua từng đợt mưa nặng hạt tiến về phía cửa lớn của công ty, dưới lớp dù trong suốt, Chu Thanh Vũ mặt có chút hơi tái vì lạnh, chân váy cô mặc màu kem vì mưa ướt mà biến thành hai màu đậm nhạt, một tay cầm dù, một tay cầm điện thoại, cô đi vội về phía trước..
Vì đứng ngoài chờ mãi vẫn không thấy Lục Minh Tử Duệ đi ra, cô đành đi vào tìm anh. Lục Minh Tử Duệ đang không vui vì cô gái kia cứ mặt dày mà làm phiền anh, lại thêm vì lo lắng cho cô vợ nhỏ của anh, cả khuôn mặt anh cau có, sát khí đằng đằng, ai nhìn cũng phải sợ.
Lúc này, thấy bạn mình bị anh chàng kia bơ rồi, hai nhân viên nữ kia vội kéo cô gái kia lại.
" Thật là sao có loại người như vậy nhỉ, người ta chỉ muốn che dù thôi mà có ác ý gì đâu chứ, đàn ông gì mà chảnh chọe quá thế? "
Hai người nọ cố tình nói lớn để Lục Minh Tử Duệ nghe thấy, nhưng anh căn bản chẳng để ý, đôi mắt kia, chỉ nhìn mỗi một hướng về phía cổng lớn, bỗng nhiên môi anh khẽ cong lên, sắc mặt như được sưởi ấm khi trong tầm mất anh thân ảnh nhỏ bé dần dần hiện rõ..
" Tiểu Vũ của anh..." mặc kệ mưa lớn anh bước nhanh ra khuôn viên sân công ty, gọi lớn :
" Tiểu Vũ ! "
Chu Thanh Vũ đang lội mưa, nhìn thấy anh đi về phía cô mà lại không che gì hết, cô vội đi nhanh hơn.
" Tử Duệ à ! Dưới trời mưa lớn, cô gái cười ngọt ngào, làm tim anh như muốn tan chảy, anh đưa hai tay ôm bổng cô lên, cả khuôn mặt của anh chạm luôn vào khuôn ngực đầy đặn của cô..Chu Thanh Vũ bất giác đỏ mặt, cô vội cầm dù che cho hai người không bị ướt đầu..
" Mưa lớn quá ! " Hai người không hẹn mà cùng nói một lúc.
Cúi xuống nhìn người đàn ông của mình, Chu Thanh Vũ bất giác đặt một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước lên vầng trán rộng của Lục Minh Tử Duệ, anh ngây ra, cười lên hạnh phúc, rồi cứ vậy mà ôm cô vợ nhỏ của anh rời đi trước sự ngỡ ngàng của ba nữ nhân viên kia.
Thì ra không phải người ta chảnh chọe gì, không phải người ta không có dù rồi cần ai che giúp, mà căn bản người ta đã có người quan tâm rồi, nhìn tới nhan sắc xinh đẹp qua màn ô trong suốt, ba cô gái kia ngây ra, nếu đem so thì quả thật ba người bọn họ có cộng lại cũng không bằng hai phần của người phụ nữ đó.
" Còn ngẩn ra làm gì, mau về cả đi, công ty sắp đóng cửa rồi a! " Thượng Kha đi ra sau, vừa kịp nhìn thấy một màn vừa rồi của Thiếu gia nhà mình, anh lắc đầu..
" Haizz..thiếu gia cậu đúng là tới đâu cũng gieo thức ăn cho chó được nha.."
Đoạn anh quay sang nói với ba cô gái kia :
" Bớt vọng tưởng đi, Lục Tổng là người mà các cô có thể với tới được sao? Cậu ấy có vị hôn thê rồi, người phụ nữ xinh đẹp vừa rồi chính là vợ của cậu ấy đó.. "
Thượng Kha bung dù trong tay lên, anh nói tiếp :
" Còn nữa, nói cho các cô biết luôn Lục Tổng vô cùng, vô cùng cưng chiều và yêu thương vợ của cậu ấy.. Vì thế cô gái nào mơ tưởng đến cậu ấy, thì nên chết tâm đi..."
Nói xong, Thượng Kha ôm xấp tài liệu rời khỏi công ty, mưa vẫn rơi không ngừng...
Cái gì vậy chứ? Người đàn ông đó vậy là lại là Lục Tổng, vị CEO trong truyền thuyết kia..Cô gái lúc nãy kinh hãi không thôi, vậy mà cô ta còn bạo gan đòi che dù cho người ta cơ đấy?
Như vậy, người phụ nữ xinh đẹp kia chính là Đại tiểu thư nhà họ Chu rồi. Họ đã đính hôn được năm năm, Lục Tổng của họ khi đó đã tặng cho vị hôn thê của anh một buổi lễ đầy xa hoa..
Thế nên, bản tính vô cùng vô cùng cưng chiều vợ của Lục Tổng là chính xác % rồi a..