Buổi chiều.
Trong phòng ngủ, sau khi nhận được điện thoại của Thượng Kha thông báo về chuyến bay, Lục Minh Tử Duệ và Chu Thanh Vũ cùng thu xếp hành lý để ra Sân Bay.
" Tử Duệ, anh Thượng Kha và Hách Liên Thành không đi cùng chúng ta sao? " Chu Thanh Vũ vừa xếp đồ vào vali vừa hỏi.
Lục Minh Tử Duệ đứng dậy gom hết đồ trong tủ để xuống giường, anh nói :
" Ừ, là anh bảo họ không cần đi cùng."
Chu Thanh vũ ngạc nhiên : " Sao thế? Không phải ban sáng anh nói là họ sẽ đi chung cùng chúng ta sao? "
Lục Minh Tử Duệ nhìn cô rồi cười :
" Tiểu Vũ, không lẽ em muốn họ từ Anh Quốc bay qua Mĩ, rồi từ Mĩ lại bay về Hải Thành sao? "
" Hả..?? " Cô như suy nghĩ, vội gật đầu, đúng ha, như vậy thì mất thời gian, lại còn rất mệt a ! Vậy mà em không nghĩ tới..
" Vậy anh Triển Hoằng có đi về chung với chúng ta không? " Chu Thanh Vũ lại hỏi :
Lục Minh Tử Duệ khẽ cười, anh cũng ngồi xuống rồi bắt đầu xếp đồ cùng cô, anh nhẹ giọng trả lời :
" Có, lần này anh ấy cũng sẽ về chung, còn có thêm A Nguyệt nữa. Hai người họ sẽ đến sân bay cùng anh và em. "
Lục Minh Tử Duệ đưa tay khẽ vuốt tóc cô, anh hỏi :
" Tiểu Vũ à, qua ngày mai, chúng ta sẽ được gặp lại cha mẹ và mọi người rồi..em có vui không? "
" Đương nhiên rồi ! " Chu Thanh Vũ cười tít mắt.
Thật ra, điều làm cô vui nhất chính là được ở về cùng anh, ngồi với anh suốt một chuyến bay dài.. Năm năm trước, cô ngồi máy bay chỉ có một mình, không ngờ trở về lần này lại đi cùng vị hôn phu của mình. Còn gì hạnh phúc hơn nữa chứ.
Đôi vợ chồng trẻ vừa thu xếp hành lý, vừa nói chuyện vui vẻ. Lần này trở về, tương lai mới chính thức bắt đầu...
Sân Bay Quốc Tế Mĩ.
Lục Minh Tử Duệ và Chu Thanh Vũ đang ngồi chờ Triển Hoằng và A Nguyệt làm thủ tục lên máy bay. Ở dãy ghế phía sau tiếng cãi nhau thật lớn khiến hai người giật mình quay lại nhìn, hai thân ảnh trước mắt làm hai người kinh ngạc..
" Nam Cung Văn, anh im miệng đi. Chẳng qua anh chỉ là con trai của bà già quá cố kia thôi, trong nhà Nam Cung, cái danh Đại thiếu gia của anh cũng chỉ là hữu danh vô thực mà thôi..đừng có lên mặt dạy đời tôi. "
Giọng nói chua ngoa, kiêu kì này không ai khác chính là Nam Cung Liên. Cô ta vừa bị Nam Cung Văn mắng cho một trận. Cả hai anh em họ cũng đang ngồi chờ ông nội và cha mẹ cùng lên máy bay.
Nam Cung Văn nghe Nam Cung Liên mắng mẹ mình, khuôn mặt trầm xuống, anh đưa bàn tay to lớn bóp mạnh cổ của cô ta, anh lạnh giọng cảnh cáo :
" Nam Cung Liên, nể mặt ông nội và cha, tôi không so đo với cô, nếu cô còn nói đến mẹ của tôi dù chỉ là một lần nữa thôi, tôi sẽ bóp nát cổ của cô.."
Thấy cô ta sắp không thở nổi, khuôn mặt gần như tím tái, anh mới buông ra, anh nói tiếp :
" Đừng tưởng rằng, trong người cô chảy cùng dòng máu với tôi, thì tôi sẽ niệm tình, cô và cả Nam Cung Triệt nên an phận một chút, nếu không đừng trách tôi không nói trước..."
Nói xong, Nam Cung Văn phủi tay, rồi nhắm mắt lại, không để ý đến Nam Cung liên nữa.
Nam Cung Liên, ngồi đờ ra vì sợ, cảm giác bị anh bóp cổ làm lưng cô ta toát cả mồ hôi lạnh, chỉ một chút thôi, cô ta liền rồi đời.
Dù sao cũng là anh em cùng cha khác mẹ, trong người cô ta cũng chảy chung dòng máu với Nam Cung Văn, vậy mà anh ta lại máu lạnh như vậy.
Nam Cung Liên òa khóc lớn. Vừa khóc vừa nói, giọng điệu như hăm dọa :
" Nam Cung Văn, tôi sẽ mách cha rằng anh bắt nạt tôi. Anh sẽ không còn chỗ đứng ở nhà Nam Cung nữa..."
Nghe Nam Cung Liên nói, Nam Cung Văn từ từ mở đôi mắt lạnh lùng ra nhìn chằm chằm cô ta.. Chợt anh cười phá lên :
" Hahahaha..."
" Không còn chỗ đứng trong nhà Nam Cung sao, cô thật ngây thơ. Nói cho cô biết, nếu không phải Nam Cung Văn tôi rút lui, cô nghĩ cha và ông nội sẽ để ý đến hai anh em các người sao."
" Cả cô và tên ăn hại Nam Cung Triệt kia, có lớn mà chẳng có khôn. Một người thì không nên thân, tối ngày chỉ biết gây họa, kẻ còn lại thì ăn chơi, tiêu tiền như nước..nếu không phải tôi nể tình, hai người có được cái vị trí nhị thiếu gia, tiểu thư nhà Nam Cung sao? "
Anh đứng lên, đi về quầy đăng ký, trước khi đi anh để lại một câu khinh thường :
" Tốt nhất cô đừng động vào tôi, vì nếu tôi không vui, tài sản Nam Cung gia, tôi sẽ lấy lại tất cả..nên biết thân biết phận một chút. Con của vợ lẽ, mãi mãi chỉ là lẽ mà thôi.."
Nhìn người đàn ông đứng lên, rồi đi ngang qua trước mặt mình, Chu Thanh Vũ và Lục Minh Tử Duệ đều không hẹn mà cùng nói :
" Nam Cung Văn? "
Hai người rất bất ngờ, nhất là Chu Thanh Vũ.. nghe được đoạn đối thoại của hai người đó..Cô kinh hãi, thì ra vị bác sĩ nổi tiếng, vị giảng viên nhu hòa đó, lại là con trai của Nam Cung Minh, cháu nội của lão già Nam Cung Thành kia, người đã khiến cho vị hôn phu của cô hôn mê suốt bốn năm..trái đất này quả nhiên rất nhỏ.
Riêng Lục Minh Tử Duệ anh lại nghĩ khác, ngày hôm qua khi chạm mặt ở buổi lễ tốt nghiệp, anh đã đoán được phần nào về lai lịch của Nam Cung Văn, sau khi về nhà anh đã gọi điện thoại cho Triển Hoằng điều tra về thân phận của Nam Cung Văn. Quả nhiên như anh dự đoán.
Nam Cung Văn chính cháu trai đích trưởng của lão già Nam Cung Thành kia.
" Nhưng tại sao anh ta lại có mặt ở sân bay này, còn có cả Nam Cung Liên. Không lẽ họ cũng về Hải Thành sao? "
Anh đang mải suy nghĩ thì phía sau lại rộn lên,
" Cha, anh cả mắng con, lại còn đánh con, cha mau phạt anh đi, con không thích anh ấy.."
Nam Cung Liên khóc lóc kể lể..
Lúc này, Nam Cung Lão gia nghiêm giọng :
" Tiểu Liên, con khóc cái gì? đây là sân bay, nháo lên như vậy, còn ra thể thống gì? Nếu con không muốn về Hải Thành cùng chúng ta, thì ở lại Mĩ một mình đi. Ta không quản con..thật là.."
Nam Cung Minh phất áo đi về hướng Nam Cung Văn đang đứng. Lúc này, Nam Cung Thành mới lên tiếng :
" Được rồi, cùng im hết đi ! Về Hải Thành định cư là do ta quyết định, nếu ai còn thắc mắc lắm chuyện, ta sẽ tống cổ khỏi nhà Nam Cung. "
Cả đám người trong nhà im lặng. Tất cả cùng đi về quầy đăng kí. Khi đi ngang qua Lục Minh Tử Duệ và Chu Thanh Vũ.. Nam Cung Liên chợt đứng lại nhìn chằm chằm vào anh..
Mặc dù Lục Minh Tử Duệ và Chu Thanh Vũ đều mang kính râm, nhưng khí chất toát ra từ cả hai đều làm cho người ta không thể rời mắt, nhất là Tử Duệ, anh quá sang trọng và tôn quý...
Nhìn đến người đàn ông trước mắt, Nam Cung Liên ngây ra, đâu đó trong trí nhớ của cô ta, hình ảnh của chàng trai năm vẫn còn, cô ta vẫn còn tương tư Lục Minh Tử Duệ. Người đàn ông này đẹp giống anh ấy quá..
Chu Thanh Vũ thấy Nam Cung Liên nhìn Lục Minh Tử Duệ với ánh mắt si mê, cô bực bội kéo tay anh đứng lên.. trong lòng thầm mắng :
" Thật là đáng ghét, cô ả này đã bốn năm rồi, bản tính mê trai vẫn không bỏ.."
Lục Minh Tử Duệ nhìn đến bộ dáng này của cô vợ nhỏ, anh bật cười nói :
" Bà Lục, em ghen sao? "
Chu Thanh Vũ xấu hổ, cô vội nhắc nhở..
" Hứ, ai mà thèm ghen, em là muốn hạn chế kiếp đào hoa của anh mà thôi.. "
" Hả ? Kiếp đào hoa sao? Anh không có làm gì mà, là tự cô ta nhìn anh đó chứ.."
Lục Minh Tử Duệ đưa ngón tay thon dài chọt chọt vào má hồng của cô rồi nói tiếp, giọng anh đầy cưng chiều, yêu thương :
" Tiểu Vũ à! Lục Minh Tử Duệ anh, cả đời này chỉ có duy nhất một kiếp đào hoa là em thôi. "
Nghe câu trả lời của anh.. Chu Thanh Vũ khẽ cười. Hai người đi về phía dãy ghế bên kia. Nam Cung Liên nhìn theo, ngẩn người.. cô ta nghĩ vu vơ..
" Tại sao những người đàn ông cô ta để ý, đều là hoa đã có chủ hết rồi vậy nhỉ ? "
Nam Cung Liên không nhìn nữa, liền đi theo mẹ mình đang đi trước. Hải Thành bây giờ chắc là đẹp lắm, cô ta lại mơ mộng.. lần này về định cư, cơ hội gặp lại chàng trai nhà họ Lục ở trong tay rồi.
Rốt cuộc Triển Hoằng và A Nguyệt đăng ký xong. Cả bốn người cùng tiến về phía cầu thang rồi đi thẳng vào khoang máy bay.
Chiếc máy bay cất cánh lên bầu trời đêm, rồi mất hút.
Hải Thành, rốt cuộc thì họ đã trở về rồi...